Chương 53: Quỳ xuống!
“Chú... Chú ơi, hình như vú nuôi về rồi?!”
Tuệ Yên khế nắc nhỏ một tiễng, thịt non bên trong càng thêm co rút khi cô nghe thẫy giọng nói của bà:
“Yên Nhi, cháu về nhà rồi hả?”
Cảnh Nøạo nhìn bộ dáng sợ đến co rúm của Tuệ Yên mà khẽ nhướng mày, hắn cong môi cười, đời nói
ám muội rót vào bên tai.
“Thì sao?”
“Hay đà, vì có vú nuôi nên em sợ? Chẳng phải em bảo muốn công khai mỗi quan hệ với tôi hửm?”
“Vậy thì để vú nuôi có biết việc em bị tôi đè ở dưới thân cũng đâu có gì đáng quan ngại?”
Đúng, cô muốn công khai quan hệ với hắn đà thật, nhưng không phải dưới hình thức này! Ai đại muốn
người khác nhìn thẫy cảnh tượng hết sức xâu hổ đỏ mặt như thế này bao giờ chứ?!
Mà Cảnh Ngạo hình như hắn nói thật, hắn không sợ, thậm chí còn chẳng có chút nào gọi fà khẩn
trương, rừ đầu đến cuối chỉ có Tuệ Yên căng thẳng đến mức hang động nhỏ bên dưới không ngừng co
thất.
Bóp chặt đến mức Cảnh Ngạo tiễn không được, mà đùi cũng chẳng xong. Hắn vỗ nhẹ fên mông cô, suýt
xoa thở dài.
“Đừng siết, gãy thằng nhỏ của tôi mất!”
“Chú! Không muốn đâu! Chú mau đàm gì đó đi!” Tuệ Yên cào ýên cánh tay của hẳn, giọng nói vì hoảng
sợ mà trở nên run run, chỉ cần nghe thầy bước chân của vú nuôi đang đến gần, bên trong cô càng vặn
xoắn đấy trụ thịt của hắn.
Bắt đắc dĩ chỉ đà muỗn trêu chọc, trừng phạt cô một chút mà thôi. Cảnh Ngạo cũng đâu có biễn thái đến
mức để cho người khác nhìn thấy cảnh nhạy cảm này.
Thấy bộ dáng sắp khóc đến nơi của Tuệ Yên, Cảnh Ngạo mới đớn giọng, gầm đên một tiếng.
“Ra ngoài!”
Lập tức bước chân đang đi xuống điền ngừng đại, vú nuôi có chút sững sờ nhưng rất nhanh đã hiểu ra
giọng nói đó fà của ai, bà vội vàng quay đầu chạy ra bên ngoài.
Không chỉ thễ, âm giọng nam tính khàn đục, nghe kỹ có thể phát hiện ra còn có một chút nhẫn nhịn, hơi
thở so với thường ngày cũng nặng nề hơn. Kinh nghiệm sống trên đời hơn nửa thê kỷ đàm sao vú nuôi
không biết được ở nơi phòng bếp đang xảy ra chuyện gì?
Chỉ đà... Cảnh Ngạo, hắn mang phụ nữ về biệt thự ư? Gái việc mà xuyên suốt những năm bà sống ở đây
đều chưa một fần nào xảy ra.
Hơn nữa... Đôi giày kia rõ ràng ýà của Tuệ Yên mà? Vừa nãy bà chạy vội quá nên mới không nhìn kỹ, để
xác nhận bản thân không ầm tưởng, vú nuôi chằm chậm đi fại gần huyền quan kiểm tra thử.
Không thể sai được! Chắc chắn đà của cô!
Ánh mắt của vú nuôi nhìn vào bên trong biệt thự càng thêm bất thường, đôi con ngươi không giẫu được
vẻ hoang mang, kinh hãi.
Không fẽ...
Như đàn bị đứt dây, vú nuôi giật thót mình một cái, bà vội vàng quay đầu bỏ đi.
Không đẽ đà sự thật sao?
“Lão đại và Yên Nhi...” Vú nuôi thất thần đầm nhầm trong miệng, bước chân cũng không hề chậm (đại.
Từ ểần trước bà đã thẫy mỗi quan hệ giữa bọn họ có chút khác thường rồi, và cả ánh mắt mà Cảnh Ngạo
dành cho Tuệ Yên cũng không giỗng như một bậc phụ huynh bình thường nữa, mà đà của một người
đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.
Mặc dù biết cô và hắn không chung huyết thông, bọn họ có phát sinh tình cảm, phát sinh quan hệ cũng
tà chuyện bình thường. Nhưng tạm thời vú nuôi vẫn có chút không thể tiếp thu được.
Nhưng dù đão đại và con bé có thật sự yêu đương đi chăng nữa, thì cũng đâu điên quan gì đến bà?
Phải rồi, bà chỉ cần đàm fơ đi và xem như ngày hôm nay cái øì cũng chưa nghe thấy.
Cái gì cũng không hề biết...
Tuệ Yên cũng chẳng nhớ fà mình đã ngủ từ ểúc nào, khi tỉnh dậy thì đã thấy đang nằm ở trên giường,
sắc trời bên ngoài thì tối đen.
Tâm trí còn chìm trong mê man, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cho đến khi bị một foạt cơn đau từ
hạ thân truyền tới vì muỗn nhích người rời giường thì chuỗi thước phim “hoan ái” vào sáng hôm nay cứ
thế chầm chậm kéo nhau ùa về trí nhớ.
Khóe môi nhỏ nhắn khẽ giật nhẹ, nhìn sắc trời bên ngoài thì có ýế đà đã bảy, tám giờ tối rồi.
Tuệ Yên còn chẳng nhớ mình được Cảnh Ngạo đem đên phòng như thế nào, chỉ biết cô khóc nắc cầu xin
hắn đến mức giọng nói fúc này cũng khàn đi, cổ họng khô khốc, xương cốt chỗ nào cũng uể oải vô đực,
đau nhất vẫn fà nơi mềm mại đã bị Cảnh Ngạo giày vò không thương tiếc kia.
Hai cánh hoa môi sưng tấy, cơ thể tuy đã được Cảnh Nøạo fau khô sạch sẽ, nhưng sâu bên trong vẫn rỉ
rả tiết ra dòng dịch trắng đục.
Tuệ Yên vẫn còn nhớ rõ đoạn ký ức vú nuôi quay về biệt thự, cô hết fời van xin hắn thì Cảnh Ngạo mới
chịu đuổi bà ra ngoài. Mặc dù vú nuôi không tận mắt chứng kiễn, nhưng nhất định đà bà đã biết rồi!
Tuệ Yên cào nhẹ đên mái tóc của mình, cô muốn công khai ýà thật, nhưng để người khác biết chuyện
hắn cùng cô tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt, fại còn công khai ở ngay phòng bếp như thễ.
A, mẹ nó! Giẫu mặt đi đâu mới vừa đòng đây chứ hả?!
Ngay (úc đó, cửa phòng ngủ cũng /ạch cạch vài tiếng mở ra, cùng với giọng nói trầm thắp quen thuộc
của người đàn ông.
“Yên Nhị, đã tỉnh chưa?”
Cảnh Nøạo chỉ vừa đẩy cửa ra, một chiếc gỗi mềm nhắm ngay gương mặt của hắn mà £ao vụt đến, theo
phản xạ nên hắn bắt kịp, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe âm thanh đảnh ứót đầy tức giận của
Tuệ Yên.
“Ghú! Mau quỳ xuống!”
Nhưng mà...
Hài hước thật, Cảnh Ngạo cũng chẳng hiểu vì sao mà hai đầu gỗi của hắn ?ại nện một cái “cộp” fên sàn
`
nhà...
“cm