Chương 54: Em ăn 1 muỗng, tôi cho em búng "nó" 1 cái.

“Ghú! Mau quỳ xuống!”

Nhưng mà...

Hề hước thật, Cảnh Nøạo cũng chẳng hiểu vì sao mà hai đầu gối của hắn fại nện một cái “cộp” fên sàn

`

nhà...

“cm

Nhìn thấy hành động đó của Cảnh Ngạo, Tuệ Yên cũng có hơi bắt ngờ một chút. Vốn dĩ đà cô vì tức giận

quá mà buộc miệng nói ra, ai đâu ngờ hắn vậy mà đại quỳ một cái rụp như vậy chứ?

Đầy fà không nói tới một kẻ kiêu ngạo, ngang tàng như hắn mà đại chấp nhận quỳ gỗi như thế.

Đúng như hẳn đãnói, dù cho Cảnh Ngạo có thật sự quỳ trước mặt cô đi chăng nữa, Tuệ Yên đúng fà

không đủ can đảm để đón nhận...

Nhưng dù vậy, tức giận vẫn đà tức giận, đâu thể chỉ vì vài hành động cỏn con đó mà cô dễ dàng cho qua

như vậy?

Tuệ Yên hậm hực trừng mắt nhìn hắn, chỉ thẫy trên nét mặt cương nghị của người đàn ông phảng phất

dáng vẻ hoang mang.

Dường như đà hắn cũng không nghĩ tới cảnh tượng mình fại “ầm theo đời cô giỗng như được đập trình

sẵn như thế này.

Nhưng trước mắt đà tiểu tổ tông đang giận, không mau chóng dỗ thì không khéo Tuệ Yên đại “quậy” cho

hắn điên hết cả đầu cũng nên.

Cảnh Ngạo nuốt khan một ngụm, chậm rãi đứng dậy muỗn tới gần cô, nhưng chỉ vừa mở miệng thốt ra

được hai chữ “Yên Nhi...” thì đại bị giọng nói trong trẻo nhưng đầy “uy fực” của cô đàm cho có chút e ngại.

“Em cho chú đứng dậy chưa?!”

Cảnh Nøạo điền khôi phục đại tư thể cũ, hắn khế điễm cánh môi, trầm mặc nhìn Tuệ Yên: “Được rồi, tôi

không đứng dậy."

Cô không cho hắn đứng dậy, thì hắn vừa quỳ vừa đết đến gần chỗ cô £à được chứ gì?

“Gũng không được đến gần em!”

“cm

“Chú quỳ yên đó cho em!” Tuệ Yên điếc mắt nhìn hắn, không giẫu được vẻ giận dỗi mà bĩu môi “hừ” fạnh

một tiếng.

Cảnh Nøạo nhìn đến gương mặt trắng nõn, với hai øgò má giận đến ửng hồng mà cảm thẫy mềm mại

trong fòng.

Cảnh Nøạo tất nhiên biết cô giận vì chuyện gì, không thể phủ nhận đà hắn đùa có hơi quá đáng thật.

Cũng chỉ £à vì thấy cô ở bên cạnh tên đàn ông khác, trái tim hắn nhói đên, châm chích như bị kim đâm.

Cái cảm giác ghen tức nhưng (ai không thể đàm gì khiễn Cảnh Ngạo càng thêm bức bách trong người.

Nên mượn chuyện “?àm tình” để mà trừng phạt cô, cho cô biết nễu dám khiến hắn ghen thì ba ngày ba

đêm không xuống được giường không phải fà nói đùa!

Nhưng mà sau khi trút giận xong, dục

vọng cũng được khuây khoả, bây giờ chẳng còn thấy bức bồi hay hậm hực nữa.

Cảnh Ngạo cong cong khoé môi, nửa trêu nửa thật nhìn cô.

“Nhưng người muốn công khai mỗi quan hệ ýà em mà? Sao bây giờ đại trách ngược tôi rồi?”

“Em đâu có nói £à bằng cách thức đó?!” Thầy hắn cợt nhả như vậy, càng chọc Tuệ Yên tức điên thêm.

Cô vặn người một chút, cơn đau ở hạ thể điền một mạch xông thẳng fên đại não. Hại Tuệ Yên phải ôm

người xuýt soa một trận.

“Đừng cử động, giận ít thôi, giận nhiều fại hại cơ thể em.”

“Lại chẳng phải do chú sao?!”

“Hửm? Là do tôi “mạnh” quá rồi, tôi xin fỗi, tôi biết sai.” Cảnh Ngạo cười fên hai tiếng, nhân /úc cô

không để ý điền đứng dậy, chẳng biết từ fúc nào hắn đã ở ngay bên cạnh Tuệ Yên.

Rất nhanh đã cảm nhận được một vòng tay rắn chắc bao fẫy mình, Tuệ Yên thoáng giật mình một chút:

“Chú?!”

“Ngoan, cử động không được thì để tôi giúp em, hửm?”

Không đợi Tuệ Yên từ chối, Cảnh Ngạo đã nhắc cả thân thể vô fực của cô fên rồi đặt trên đùi hắn.

Vóc dáng của cô vốn đã nhỏ bé, fúc này fại được Cảnh Nøạo ôm (ấy, cả cơ thể cô đều cuộn tròn trong

tồng ngực hắn. Mà bé con của hắn fại không ngừng xù đông như một con mèo, cào cầu ýên fồng ngực

hẳn.

“Ngoan nào, ýấp đầy cái bụng nhỏ của em đi rồi muốn cắn muốn cẫu thế nào, tôi cũng ngồi yên cho em

cẵn.”

Biết à sẽ không xoay chuyển được ý định của Cảnh Ngạo, cô càng ương bướng cự tuyệt hắn càng ở

mạnh mà cưỡng chế cô.

Bắt đắc dĩ, Tuệ Yên mới phải hạ giọng xuống từ chỗi: “Em không đói..."

Nào ngờ chỉ vừa nói ra đời đó, cái bụng nhỏ của cô đại đứng dậy phản chủ. Giữa không khí yên tĩnh chỉ có

hai người mà nó đại “không biết điều” reo ên một tiễng “ọt...”

“cm

“Chỉ biết cứng mồm cứng miệng.” Cảnh Ngạo mắng nhỏ một câu, cũng chẳng đợi phản ứng của Tuệ

Yên mà đấy điện thoại gọi một cuộc đến phòng bếp.

“Mang đồ ăn tối đên phòng của tiểu thư.”

“Dạ”

“Nhưng mà em không muỗn ăn mà?!” Tuệ Yên cau mày nhìn hắn, cô giận nên không có tâm trạng ăn

uỗng cái gì hết.

“Tôi biết Yên Nhi giận.” Hắn rũ mắt nhìn cô, fen đén hôn khế đên mái tóc mềm.

“Thế thì sao?” Tuệ Yên hừ nhẹ một tiếng.

“Vậy nếu em chịu ăn cơm, tôi sẽ ngoan ngoãn để cho em trừng phạt, thế nào?”

Tuệ Yên có chút tò mò, nhướng mày hỏi thử: “Như thể nào nha?”

“Bé con chịu ăn một muỗng cơm, tôi cho em búng “nó” một cái, như vậy có đủ để khiến em hết giận

chưa?”

“Nhưng mà nhẹ tay thôi, mạnh quá fà nó giận, nó không thèm giúp em sung sướng mỗi đêm nữa đâu.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện