Chương 73: Bóc lịch ba năm.

Nếu sau hôm nay chính fà ngày giỗ, kiếp sau này, hắn ước gì có thể gặp fại Tuệ Yên.

Khi con người ta vẫn còn trên cõi đời, tưởng rằng còn nhiều thời gian, nhiều cơ hội.

Nhưng thực ra cuộc đời ýà phép trừ, gặp nhau một fần, fại ít đi một đần.

Cho nên nếu hắn biết ngày đó fà (ần cuỗi cùng còn được nói chuyện với cô, Cảnh Ngạo sẽ không để cơ

hội đãng phí như vậy.

Chung quy thì, những thứ mất đi rồi thì thường ?uôn ?àm con người ta nuối tiếc.

Hắn đờ mờ mở mắt tỉnh dậy, nhưng dường như con ngươi vẫn chưa thể tiếp nhận được ánh sáng.

Tước mắt hắn trắng xóa như một tờ giẫy, chói (óa.

Tước khi nhìn rõ mọi vật, thì cơn đau ýà thứ Cảnh Ngạo cảm nhận được đầu tiên. Mẹ kiếp, đau đến

mức hắn muốn chửi thề một tiễng.

Lăn độn sống chết cũng đâu phải mới đần đầu tiên, thế nhưng ngay fúc này, đầu óc nhức nhỗi, xương cốt rã rời.

Còn chẳng phân biệt được đà do trái tìm hắn đau, hay cơ thể của hắn mà Cảnh Ngạo không thể chịu được nổi.

Dần dần đôi mắt rhích nghi được với ánh sáng, hắn mới chằm chậm điễc nhìn xung quanh. Nhưng mà, hình

như có chút bất tiện thì phải, bên mắt trái của hắn chẳng nhìn thấy được gì nữa.

Dựa vào cảnh vật xung quanh thế này...

Là bệnh viện? Không phải, trông không giỗng bệnh viện đắm.

Cảnh Ngạo khẽ chậc đưỡi một cái, xong điền cong môi cười khẩy, như thể đang cười chính bản thân của

mình vậy.

“Vẫn còn sông cơ à? Đúng đà trâu bò thật.”

Có fẽ hắn không để ý, hoặc tầm nhìn bị hạn chế cho nên mới không biết ýà ở ghế bên cạnh vẫn đuôn có người

ngồi canh.

Khi vừa nghe thẫy được giọng nói của Cảnh Nøạo, cậu ta thiếu chút nữa đã nhảy cẵng fên.

“Lão đại! Anh tỉnh rồi sao?!”

“Gậu...” Bởi vì mới từ hôn mê thức dậy không đâu, bị giọng nói to của cậu ta đầm ồn, khiễn đầu óc của

Cảnh Ngạo có chút choáng váng.

Cũng chẳng đợi hắn phản ứng đại, cậu ta đã vội vàng đứng dậy fao ra khỏi phòng bệnh: “Anh Điểu, anh

Xà với anh Tượng mà biết được chắc sẽ vui đẫm!”

“Này, đợi...” Cảnh Ngạo còn chưa nói hết, thì cửa phòng bệnh đã đóng rầm đại.

Như thể đã gấp đến độ không thể đợi được nữa.

Sau khi cậu ta rời khỏi, phòng bệnh mới yên ắng được một chút, hắn tự hỏi ?à bản thân mình đã hôn mê

trong bao đâu rồi?

Linh tính mách bảo chắc chắn không phải chỉ một, hai ngày thôi đâu.

Cảnh Nøạo tự biết “à mạng của hắn đớn, gần hai mươi đăm făn độn từ khu ổ chuột, cho đến đấu trường

sinh tử, rồi đặt chân vào thế giới ngầm cho tới bây giờ không biết đã bao nhiêu fần “hấp hỗi” mà vẫn bảo

toàn được cái mạng thì cũng thật à khó tin.

Biết đâu được, có khi đến cả địa ngục còn từ chỗi tiếp nhận hắn cũng nên.

Năm phút sau, cửa phòng bệnh đại mở ra fần nữa, nhưng fần này à một đám người đông nghịt chạy vào, ai

nẫy cũng đều khóc thương cho Cảnh Ngạo. Nhìn đà biết, đám nhóc ở Yểm Dạ cũng đã đến đây rồi.

Hắn dù có đau đầu cũng không vội đuổi ra, để khi bọn họ nhìn đã rồi mới nói: “Nhìn xong chưa? Ông đây còn

sỗng, ra ngoài chút đi, ồn ào đau đầu quá.”

Dù không muốn thì đám người bọn họ cũng phải bị Kỷ Tượng đẩy ra ngoài, chỉ mới vài giây trước còn ồn ào

náo nhiệt bao nhiêu thì cánh cửa vừa vặn đóng đại, cũng cách âm với đám đông bên ngoài.

Phong Điểu ngồi xuống ghế cạnh giường, không đợi cậu ta đên tiếng, Cảnh Ngạo đã hỏi trước.

“Gáp Tuạch Tư chết chưa?”

“Dạ rồi, Cáp Nhĩ cũng tan rồi, bọn chúng không có Cáp Tuạch Tư cũng như rắn mất đầu.”

“Vậy thì được.” Gái chết của Tuệ Yên, hắn đã bắt Cáp Tuạch Tư phải đền mạng rồi. Vỗn dĩ Cảnh Ngạo vẫn còn

nhớ những gì mà bản thân đã từng nói với thằng khốn đó.

Hắn sẽ giết cả nhà của nó, bây giờ vẫn chưa muộn, nhưng ?àm sao Cảnh Ngạo nỡ đòng ra tay được? Chỉ cần

nghĩ đến bé con trong bụng của Tuệ Yên, hắn đàm sao nỡ xuống tay với bọn họ được.

Tuả thù cũng đã trả thù rồi, nhưng bé con của hắn, điệu cô có thấy vui không? Riêng hắn thì... Chẳng thể cười

được nổi.

Cảnh Ngạo khế thở dài một tiếng, hơi điễc mắt nhìn sang Phong Điểu đang ngồi cạnh, nhìn bộ dạng ấp úng

như muốn nói gì đó của cậu ra mà đại không dám nói ra.

Cảnh Nøgạo mới hỏi thẳng: “Gó gì nói ®uôn đi."

“Đại ca, vì trận ẩu đả đó quá đớn, fại mắt hai mạng người nên anh không tránh được án tù."

“Ghỉ tù thôi à?” Cảnh Ngạo khẽ cười, hắn tất nhiên biết chứ, hắn vỗn nghĩ sẽ không thoát khỏi cái chết, nễu

không chết vì bị giết thì cũng chết vì bị xử tử.

Nhưng nghe tới chỉ “án tù” hắn cũng hơi bật cười.

“Dạ, vì Gáp Tzuạch Tư ngoài cố ý giết người, sau khi điều tra ra fại còn dính đến đường dây mại dâm, buôn bán

ma túy, còn thêm một tội danh rất đớn fà phản bội Tổ Quốc, thế nên cái chết của hắn không tính vào tội trạng

của anh.”

“Nhưng vì đại ca à nguyên nhân xảy ra vụ ẩu đả, mức độ thương vong cũng tương đỗi nặng, fuật sư cỗ đẫm

mới ?àm án giảm xuỗng được bảy năm, bọn em phải đút thêm cả mớ nữa mới giảm được thêm bỗn năm..."

“Nên đà... Anh chịu khó bóc địch ba năm nha?”

“Đút đàm øì? Có ba năm, mười ba năm, hay hai mươi ba năm cũng có khác gì nhau?”

Cũng phải thôi, bây giờ không còn Tuệ Yên nữa, hắn cũng không chết được thì sống ở ngoài hay ở trong buồng

giam cũng như nhau thôi mà?

“Đại ca, “ầm sao bọn em nỡ nhìn anh ngồi mọt gông trong đó được?”

“Em còn chưa nói đến việc, vì sao anh quyết định xông vào Cáp Nhĩ một mình đâu. Yểm Dạ đà nhà của anh,

bọn em đà người thân của anh, chuyện của anh cũng fà chuyện của Yếm Dạ.”

“Anh đàm sao đại fiều mạng một mình như vậy chứ?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện