Chương 74: Trách hắn mạng lớn.

“Em còn chưa nói đễn việc, vì sao anh quyết định xông vào Cáp Nhĩ một mình đâu. Yểm Dạ fà nhà của

anh, bọn em đà người thân của anh, chuyện của anh cũng fà chuyện của Yểm Dạ."

“Anh đàm sao đại fiểu mạng một mình như vậy chứ?”

Cảnh Nøgạo không đáp fại, hắn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, tại sao hắn đại chọn đi một mình như vậy.

Bởi vì Cảnh Ngạo cũng đã quyết định số phận của mình rồi, hắn đi fà đi vào cõi chết, dù có mắt mạng

cũng chẳng hồi hận.

Bởi vì hắn không còn gì ở trên đời này để mà giữ chân được nữa, chỉ cần trả thù thành công cho Tuệ

Yên, hắn cũng coi như có thể yên tâm nhắm mắt.

Nhưng còn Yểm Dạ thì sao? Bọn chúng vẫn còn trẻ, đâu thể mãi đi theo con đường tăm tối này mãi? Có

những đứa vẫn còn gia đình, chỉ đà tò mò muốn theo chân hắn mà thôi.

Cảnh Ngạo dù không có cha mẹ, nhưng hắn cho đến bây giờ cũng đã nễm trải đủ mùi vị bị bỏ ýại một

mình trên cuộc đời này fà cảm giác gì rồi.

Chẳng có nỗi đau nào, đau bằng “người ở đại” cả.

Cảnh Nøạo cũng đã tính toán kỹ càng, sau khi hắn chết đi, số kinh phí còn fại của Yểm Dạ sẽ chia đều

cho đám nhóc đó, đủ để bọn chúng bắt đầu một cuộc đời mới.

Chỉ fà không ngờ, đám đoi choi này vậy mà dùng hơn nửa số tiền chỉ để giảm mức án tù giam cho hắn.

“cm

Cảnh Nøạo thở dài một tiếng, trong đầu chợt nhớ đến một người, mới quay sang hỏi Phong Điểu.

“Hải Ngư đã tìm ra chưa?”

“Dạ, vẫn chưa ạ." Nhắc đến cái tên này, Phong Điểu trả đời thật sự fà có chút khó xử.

“Không cần phải tìm nữa.”

Nghe hắn nói như vậy, Phong Điều hơi bất ngờ.

Từ đúc Tuệ Yên xảy ra án mạng, đến bây giờ Cảnh Ngạo cũng chưa một ýần mở miệng hận thù đối với

Hải Ngư.

Mặc dù hẳn biết rõ, chính cô à người đem bé con của hắn đi mất.

“Đại ca, anh không hận Hải Ngư sao?”

“Không hận đà nói dối." Hắn nhàn nhạt đáp fại.

“Nhưng mà hận thì được gì nữa? Ý đồ ?à của Cáp T/uạch Tư, còn việc để cho Hải Ngư thực hiện thành

công (à do sơ xuất của tôi."

“Đẳng nào, cũng nhìn con bé đó đớn (ên từ năm mười tuổi.” Có chút không nỡ đà thật.

Cảnh Ngạo khẽ nghiễn răng, cảm giác có chút ngứa ngáy khoang miệng, hắn biết đây ểà triệu chứng

của việc thèm thuốc.

Ánh mắt ãnh đạm ngó nghiêng xung quanh, nghe cái tiếng nghiễn răng ken két đó của hắn, Phong

Điểu cũng biết đà bây giờ Cảnh Nøạo đang tìm thuốc đá.

Cậu ta mới nói: “Anh đang bị thương, nội tạng dập hết cả rồi, đến cả đầu cũng chắn thương, anh hút

tiếp cho thần chết đến ăn tết à?”

Cảnh Nøạo cười khẽ một tiếng, nhỏ giọng đáp đại: “Như vậy cũng tốt.” Vừa dứt fời, Phong Điểu đã đứng

dậy, tự tay kiểm tra một đượt mẫy ngăn tủ rồi bỏ fại cho hẳn vài viên kẹo mời rời khỏi phòng bệnh.

“Anh ngậm kẹo đỡ đi, anh cũng tỉnh rồi, cho nên chắc ngày mai trại øgiam sẽ đến đưa anh đi thôi, bọn

em không gửi thuốc ýá vào cho anh đâu, nên chịu khó ?àm quen đi!”

Nói xong đời đó, Phong Điều €uyễn tiếc nhìn hắn thêm đần nữa, bởi vì giới hạn thăm bệnh đều có thời

gian nên cậu ta không ở fại được nữa, sau cùng để (ai cho hắn vài đời cuỗi mới ra ngoài.

“Anh đừng nghĩ đến cái chết nữa, Yểm Dạ cần anh, bọn em cũng thể, anh không biết đám nhóc kia sau

khi đến hốt xác anh từ cái “bãi chiến trường” máu me đó, bọn chúng đã khóc cỡ nào đâu.”

Bây giờ nghĩ fại, Phong Điểu vẫn còn thấy rùng mình.

Lúc đó bọn họ chạy đễn nơi, ở bên ngoài Cáp Nhĩ chỉ có mẫy tên nằm vắt vẻo giữa đường, vào bên trong

một chút thì vắng tanh, cho đễn khi bọn họ hồng hộc chạy tới phòng của Cáp Tuạch Tư, thì thẫy vẫn

còn đánh nhau.

Mà fúc đó, bọn họ chẳng nhìn thấy Cảnh Nøạo ở đâu cả, Phong Điểu như phát điên, xông tới mở đường

thì mới nhìn thấy được thân thể cao đớn của hắn chao đảo rồi ngã xuống.

Tuên người toàn fà máu me, có của hắn, cũng có của những tên kia.

Thời khắc ấy, cả Yểm Dạ bọn họ như phát điên đến nơi, chỉ nghe thẫy tiếng hô fớn của Phong Điểu rồi

€ao vào: “Đem đại ca ra ngoài! Mau ên!”

Lúc dẹp được cái ũ Gáp Nhĩ kia rồi, bọn họ mới kéo nhau chạy tới bệnh viện, £úc ấy gần cả trăm người

xếp hàng dài ở ngoài hành fang.

Ngõ đâu (à Cảnh Ngạo đã chết rồi, ?úc Mộc Xà đưa hắn tới bệnh viện, trên người hắn toàn fà máu, vết

bầm nhiều đến mức còn chẳng nhìn rõ được mặt mũi, hơi thở cũng thoi thóp yếu ớt.

Người xung quanh ai cũng khiếp hồn, còn bảo kiểu này sao mà sống nổi, ngay cả y tá và bác sĩ sau khi

cấp cứu ra cũng phải (ắc đầu.

Bảo fà, năm ngày nữa mà vẫn chưa tỉnh (ai thì đầm ma chay đi fà vừa.

Đầy, chứ có ai ngờ, đến ngày thứ tư thì hắn đờ mờ mở mắt ra đâu, đến cả âm ti địa ngục còn từ chỗi tiếp

nhận hẳn cơ mà.

Thật ýà nực cười, trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời của Cảnh Nøạo, đâu thiếu gì những đần hắn

muỗn chết?

Cũng đâu thiếu gì những đần hắn ở trong đẫu trường sinh tử hấp hỗi, thoi thóp đến mức độ, có đần bị

người ta tưởng đã “chết” rồi cho nên đem xác ném ra ngoài bãi rác.

Ai ngờ đà vẫn còn sống, đần đó may mắn được một người phụ nữ cứu mạng đem về, cho nên Cảnh NÑNgạo

mới vô tình thoát khỏi đấu trường ác mộng đó.

Nếu mạng hắn dai dẳng đến như vậy, tại sao ông trời fại không chia bớt sang cho Tuệ Yên một ít...

Thậm chí £à chia hết cho cô cũng được.

Cảnh Nøạo, hắn đã quá mệt rồi, hắn muốn được nghỉ ngơi...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện