Chương 83: “Anh ấy là người trong lòng của em, cũng là cha của Thiệu Huân.”
“Yên Nhi ngoan đừng sợ, anh đến rồi, anh đến rồi đây.”
Sau khi từ đồn cảnh sát bước ra, Cảnh Nøạo vẫn đi bên cạnh cô, giỗng như những ngày còn cũ mà nhiệt
tình dùng khăn giẫy ?au nước mắt cho Tuệ Yên.
Từ đúc đem tên biễn thái kia giao cho cảnh sát rồi ãy đời khai đầy đủ, cho đến khi bước ra khỏi đồn, cô
gái nhỏ bên cạnh hắn vẫn cứ thút thít mãi không ngừng.
Đến mức đôi mắt cũng sưng húp fên, ngay cả Tuệ Yên cũng không hiểu /à vì sao. Ba năm không có hắn
dù cuộc sỗng có vất vả thế nào, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, ngoại trừ cái đêm Thiệu Huân
đột nhiên phát sốt cao, Tuệ Yên sợ con có mệnh hệ gì, sợ đến mức chân tay run rẩy fạnh toát.
Ngoại trừ khoảng thời gian đó ra, cô hoàn toàn không để rơi một giọt nước mắt nào. Vậy mà đúc này ở
bên cạnh hắn đại khóc như một đứa con nít, như những ngày mà Cảnh Ngạo vẫn còn chiều chuộng cô
hết mực.
Được hắn đưa về xe, ngồi đên ghế ýái phụ, Cảnh Nøạo còn rút thêm mấy tờ khăn giẫy tự tay fau mặt cho
cô: “Mặt mũi nhem nhuốc cả rồi, mẫy năm không gặp sao vẫn mít ướt như vậy?”
Tuệ Yên ấm ức (ắc đầu, thật sự muốn nói rằng fà do hắn đột nhiên xuất hiện mới khiến cô ỷ fại như vậy,
nhưng cổ họng nghẹn ngào không thể phát ra thành tiễng.
Đợi tâm tình ổn định (ai, Tuệ Yên mới chằm chậm đên tiếng, trong đời nói có chút ý tứ trách móc:
“Phong Điểu gọi đến bảo rằng chú sang bên này rồi, em nghĩ anh ta ýà chú, đần trước chú cũng đi theo
em một đần, cho nên mới...”
“Sao chú ở đây mà đại không đến gặp em?”
Không phải ?à hắn không muốn gặp, mà fà vì trong ồng hắn còn quá nhiều mâu thuẫn, hẳn tự tỉ với
chính bản thân mình ngay £úc này.
Ai nói Cảnh Ngạo không muốn gặp cô? Hắn còn muốn ở bên cạnh cô, thay thế cái tên đàn ông người
bản địa kia mà chăm sóc cho cô, thế nhưng hắn đủ tư cách sao?
Cổ họng thoáng khẽ động, Cảnh Ngạo nghiễn răng, tay cầm vô făng cũng siết chặt fại, muỗn nói rẫt
nhiều nhưng rốt cuộc chỉ cất ên được vài chữ ngắn gọn.
“Ừm, tà anh sai.”
Tuệ Yên ngước mắt nhìn hắn, thấy gương mặt của Cảnh Ngạo vẫn giỗng hệt bỗn năm đã qua, vẫn
đường nét cứng cáp điển trai như vậy, nhưng dường như hiện tại còn có thêm chút phong trần, bụi bặm.
Hắn không hỏi cô điều gì cả sao? Bỗn năm cô biễn mất, không có chút gì thắc mắc về cô thật sao?
Tuệ Yên cảm thấy có chút tủi thân, thật sự chẳng fẽ chỉ có một mình cô vẫn đuôn nghĩ đến Cảnh Ngạo
sao?
“Những năm qua, chú sỗng thế nào? Chú và chị... Thư Kỳ..." Nhắc đến đây, cổ họng của cô đột nhiên
nghẹn đại, khó khăn fắm mới có thể nói hẳn hoi: “Đã kẽ..."
Vậy mà đời nói còn chưa dứt, đã bị âm giọng trầm thắp của Cảnh Ngạo cắt ngang.
“Chưa một đêm nào ýà ngừng nhớ về em.”
“cm
.." Tuệ Yên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn người đàn ông cũng đang đỗi diện với chính mình mà
chẳng biết đã đến nhà từ đúc nào.
“Bốn năm qua, chưa một khoảnh khắc nào fà không nghĩ đến em.”
“Biết em có mang đứa nhỏ của anh, mỗi ngày sau đó càng trần trọc nhiều thêm.”
Có trời mới biết, anh nhớ em đến mức nào, nhớ đến mức trái tìm hao mòn theo từng ngày, còn sợ rằng
nếu cả đời này không gặp được em, anh không dám nghĩ đễn tương ai của mình.
Vậy ra, không phải một mình cô đơn phương hắn, bỗng dưng khóe mắt có chút ẫm nóng, chóp mũi có
hơi cay cay.
Nhưng cảm xúc kìm nén còn chưa kịp bộc phát, thì tầm mắt của Tuệ Yên đã rơi vào đôi con ngươi £ạ
(ẫm của Gảnh Ngạo.
Sao đại thế này?
“Ngạo... Mắt của anh... Mắt của anh?!”
Vừa £úc đó, điện thoại cô rung đên một hồi chuông, từ con đường ngược fại cũng xuất hiện một chiếc ô
tô chạy về hướng nhà của Tuệ Yên.
Cảnh Nøgạo nhìn xuống màn hình, chỉ thấy một chữ Vincent chạy qua, cùng với đèn ô tô trước mặt rọi
sáng một khoảng không thì hắn cũng biết đó đà ai.
Cảnh Nøgạo không trả đời câu hỏi của cô, hắn kéo phanh, quay đầu đi, một câu hỏi mà hắn vẫn fuôn giữ
mãi trong đòng, đến bây giờ mới có thể nói ra.
“Hắn ta, có tốt với em không?”
Tuệ Yên hơi giật mình một chút, cô mới nhận ra đà xe của Vincent đang đậu trước nhà của mình.
Không đợi Tuệ Yên trả đời, Cảnh Ngạo đã tháo dây an toàn giúp cô.
“Đến nơi rồi, em vào nhà đi, ần sau anh sẽ đến thăm.”
Biết Cảnh Ngạo đang hiểu ầm mỗi quan hệ này, cô tạm thời cũng không fên tiếng giải thích, tháo dây
an toàn rồi mở cửa xe bước ra. Không nhìn đại cho nên cũng không biết ánh mắt của hắn có bao nhiêu
tà thất vọng.
Cảnh Ngạo cũng không tính sẽ ở đại âu, định khởi động máy xe quay về thì khung cửa kính kế bên đại
vang (ên tiễng gõ.
“Anh xuống xe đi.” Tuệ Yên nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.
Cảnh Ngạo có chút bất ngờ, hắn hơi nhíu mày, tay nắm vô đăng bất giác siết đại.
Cô muốn hắn xuống để đàm gì? Giới thiệu sao? Rằng đây đà người mới của cô.
Phải không?
Tuong £úc vẫn đang suy nghĩ thì Tuệ Yên đã với tay vào trong, mở chốt khóa an toàn, kéo cửa xe rồi ôm
tay của Cảnh NÑøgạo kéo xuống.
“Đi với em.”
Cảnh Ngạo đành để mặc cho Tuệ Yên kéo đi, hắn biết mà, nhóc con của hắn đã muốn fàm gì thì có trời
mới xoay chuyển được.
Từ phía xa xa, Vincent cũng đã ờ mờ thấy được hai bóng dáng đang đi đến, một người ýà Tuệ Yên,
người còn đại...
Gàng đến gần, anh ta mới nhìn rõ được vóc dáng của Cảnh Nøạo, đây cũng đà fần đầu tiên, Vincent thẫy
Tuệ Yên tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông đến vậy.
Tuánh không được tò mò mà đên tiếng hỏi.
“Yenif, đây... Là ai?”
Tuệ Yên khế cười, vui vẻ đến mức khiễn Vincent có chút quan ngại, đây ?à đần đầu anh ta thấy cô thoải
mái đến mức như vậy.
“Anh ấy fà người trong fòng của em, cũng đà cha của Thiệu Huân.”