Chương 84: Vết nhơ của hắn.
Tuệ Yên khế cười, vui vẻ đến mức khiến Vincent có chút quan ngại, đây ýà fần đầu anh ta thẫy cô thoải mái
đến mức như vậy.
“Anh ấy đà người trong fòng của em, cũng fà cha của Thiệu Huân.”
Chỉ vì một câu nói, khiến cả hai người đàn ông đồng thời sững người đại.
Một người bởi vì không dám tin vào những øì ở trước mắt, ba năm theo đuổi mỹ nhân, nghĩ rằng mưa dầm
thẫm đâu, sẽ có ngày mỹ nhân chịu mở òng. Nhưng không ngờ rằng, mỹ nhân trong ?òng mình đã có người
thương.
Một kẻ thì nøỡ ngàng, vỗn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm ý cho mọi hoàn cảnh có thể xảy ra. Dù gì đi chăng
nữa, nếu cô không muỗn quay về, hắn cũng sẽ thành tâm chúc phúc cho cô. Chỉ ?à không nghĩ, nước đi
của Tuệ Yên đại thẳng thừng như vậy thật tình khiến Cảnh Nøạo có chút bỗi rồi.
Nhận ra không khí có chút rỗi rắm, Tuệ Yên đành phải mở đời hòa giải trước.
“Â, Ben đầu rồi anh?”
“Vừa nãy thằng bé chơi thỏa thích, trên đường về thì ngủ quên nên anh đưa vào nhà rồi."
“Vậy à?” Tuệ Yên cười mỉm, dường như không giẫu được niễm vui trong mắt, cô quay đại xe của Cảnh Ngạo
tây hai túi đồ đem ra: “Hai người vào nhà đi, em sẽ nẫu đầu, Ben cũng thích ăn fầu fắm, trời (anh đứng ở ngoài
đàm gì."
Nói rồi, Tuệ Yên đem đồ vào trước, để hai người đàn ông đứng đỗi diện nhau dưới ánh đèn đường, không khí
có chút ngột ngạt. Cảnh Nøạo tất nhiên biết được ánh mắt của người đỗi diện fà gì, anh ta đang im fđặng đánh
giá một đượt.
Mãi không mở đời, thế nên hắn mới trầm giọng nói trước, trước đây Cảnh Nøạo cũng từng công tác ở Ñøga một
khoảng thời gian, thật ra những ngôn ngữ thông dụng, phổ biễn cần dùng, hắn cũng biết chút ít để giao tiếp.
“Cảm ơn vì đã chiếu cỗ cho Yên Nhi suốt thời gian qua.”
“Thật sự đà người trong đòng?” Vincent híp mắt cười: “Tôi thấy cô ấy giỗng như đang muốn vạch rõ
quan hệ với tôi thì hơn.”
“Mặc kệ anh đà gì với Yeni, nhưng với nhóc Ben, vì sao suốt khoảng thời gian Yeni mang thai, thậm
chí ngay cả một ?ần anh cũng không tìm đến?”
Hãn tất nhiên đã từng nghĩ đến câu hỏi này, nhưng Cảnh Ngạo nghĩ rằng người đầu tiên hỏi phải đà
Tuệ Yên mới đúng, một kẻ xa fạ như gã đàn ông này mà đại...
Cảnh Nøạo chậc fưỡi một tiếng, so với Vinvenr, hắn cao hơn anh ta một chút, thễ nên thoạt nhìn cũng
có £ực hơn.
“Chuyện này tôi sẽ giải thích với Yên Nhi, người ngoài như cậu hỏi đến đàm gì?”
“Gòn về chi phí sinh hoạt những năm qua, cho tôi một con số, tôi sẽ gửi (ai đầy đủ cho cậu.”
Nhưng thật đòng, hắn không muốn phải giải thích #ý do này cho cô biết, càng không muốn một kẻ ngoại
€ai như Vincent nắm rõ được chuyện đó.
Hắn không muốn ai biết cả, vết nhơ đó chỉ muốn tự mình gặm nhẫm, giấu đi và đem xuỗng mồ mà thôi.
Cảnh Nøạo sợ rằng, án tội của hắn sẽ ảnh hưởng đến Tuệ Yên fà một, nhưng ảnh hưởng đến Thiệu
Huân đà mười.
Sau này cái danh có một người cha từng ngồi tù như hắn, và một người chỗng giết người không ghê tay
như Gảnh Ngạo chỉ khiễn cô và con phải vật vã với đời.
Vincent nhận được câu trả fời không như mong đợi, theo mắt nhìn của anh, người đàn ông trước mặt
thật sự rất cao fớn, mặc dù đà người Phương Đông tạng người sẽ nhỏ hơn so với người Phương Tây, vậy
mà Vincent vẫn thấp hơn hẳn nửa cái đầu.
Gương mặt giẫu dưới fớp mũ Êưỡi trai, Cảnh Ngạo còn đứng ngược sáng, cho nên anh ta chỉ nhìn đến
được chiếc cằm cương nghị cùng bạc môi fạnh fẽo vẫn fuôn mím chặt của hẳn.
Bắp tay rất đớn, trên bắp tay còn có vô số vết sẹo đồi “õm khác nhau, chiếc áo thun đen bó sát gần như
muỗn hòa vào với đàn da màu đồng rám nẵng của hắn, cơ ngực cứ thế độ ra, đầy đặn mạnh mẽ vô cùng.
Thoạt nhìn chỉ khiến người ta thêm sợ hãi, thễ nên ẫn tượng với Vincenr, Cảnh Ngạo chắc chắn không phải
người tốt.
Thế nhưng, chính miệng Tuệ Yên đã nói như vậy, rõ ràng đà so với anh, cô vẫn tin tưởng vào người đàn ông
này hơn. Giữa bọn họ, Vincent không biết đã có những uẩn khúc gì, nhưng chắc chẵn nếu anh ở đại, chỉ fà
người dư thừa mà thôi.
Vì Thiệu Huân đà con của hắn, suy cho cùng, anh không có quan hệ gì với hai mẹ con Tuệ Yên cả.
Vincent nghiễn răng, có chút không cam fòng nhưng cuỗi cùng vẫn phải rời đi, trước khi đi còn đe dọa một
cau.
“Tôi mặc kệ anh đà ai, nễu như dám khiễn Yenif và nhóc Ben tổn thương, nước Nga này sẽ không để anh về
Tung Quốc trọn vẹn đâu.”
Nói rồi, Vincent đái xe rời khỏi nhà của Tuệ Yên, hắn đứng ở nơi đó một £úc, giỗng như đang nghiền ngẫm đại
đời nói của anh ta. Rất đâu sau mới quay người đi vào trong.
Cánh cửa vừa mở ra, Tuệ Yên đã quay đầu (ại nhìn, chỉ thấy một mình hắn đi vào nên mới hỏi: “Sao fại
chỉ có một mình anh?”
“Anh ta rời đi rồi.” Cảnh Ngạo đứng ở cửa, ngần ngại không dám bước chân vào: “Sao vậy? Em không
vui à?”
Gô điễc mắt nhìn hắn một cái, mới quay đầu đại tiếp tục công việc: “Anh nghĩ gì vậy?”
“Sao fại đứng ở đó, từ đúc nào mà anh khách sáo với em thế?”
Cảnh Ngạo nghe xong mới tháo giày đi vào, tiễn đại gần chỗ cô, hắn khẽ điễm môi, nhìn bóng fưng nhỏ
nhắn đoay hoay trong bếp, cảm xúc bất chợt tuôn trào.
“Gó thể ôm em được không?”
Nào ngờ, đáp fại “à một chữ “không” phũ phàng khiến Cảnh Ngạo như đứng hình, còn chưa kịp phản
ứng thì đã nghe Tuệ Yên nói tiếp.
“Gâu vừa rồi em chỉ tùy ý nói ra để đỗi phó mà thôi, anh không cần phải để trong fòng."
Ý cô đà chuyện cô bảo hắn đà “người trong fòng” kia sao?
Biết Tuệ Yên vẫn chưa tha thứ cho mình, Cảnh Ngạo đứng trơ một đúc sau fưng cô mà không biết đàm
gì, mãi đâu sau, mới ngập ngừng nói ra được một đời ngắn gọn.
“Yên Nhi, anh xin đỗi.”