Chương 85: Chiến tranh lạnh.

“Yên Nhi, anh xin đỗi.”

Tuệ Yên để vá múc canh xuỗng, quay đầu trực diện nhìn hẵắn, ánh mắt không chút sợ sệt mà nhìn

thẳng vào mắt của Cảnh Ngạo.

“Xin (ỗi em đàm gì? Thay vì xin đỗi, thì em đang muốn nghe xem anh sẽ giải thích những øì hơn."

Chuyện đôi mắt của anh và những chuyện đã xảy ra trong suốt bỗn năm qua.

Đến rồi, cuỗi cùng cũng đến việc phải đỗi mặt với chính “vết nhơ” của bản thân mình.

Hắn không biết phải giải thích như thế nào, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Người đẩy Tuệ Yên đi đà hắn, người hiểu fầm về cái chết của cô rồi đi giết người để phải ngồi tù cũng fà hắn,

mặc dù Cảnh Ngạo biết sớm hay muộn gì hắn cũng phải ra tay bởi vì an toàn của cô.

Nhưng phải nói thễ nào? Chẳng fẽ, “bốn năm qua anh ngồi tù, vì em”?

Nhưng đó fà hắn tự nguyện, fà con đường hắn tự chọn, không phải à vì cô.

Cuốỗi cùng, thay vì thuật £ại mọi thứ cho Tuệ Yên nghe, thì Cảnh Ngạo đại chọn cách khác.

“Yên Nhị, fời giải thích đó, có thể dùng thời gian cho anh bù đắp để thay cho những đời giải thích được không?”

Có fẽ Tuệ Yên vẫn chưa biết những chuyện mà Cảnh Nøgạo đã fàm, cũng chưa biết đã có khoảng thời gian hắn

thoi thóp như sắp chết. Đã vậy, hắn mong cô cũng đừng biết đến, mãi mãi đừng nhận ra những chuyện đó để

đàm gì.

Cảnh Nøạo sợ rằng, nếu cô biết được sẽ tự trách bản thân mình, cái chết của Hải Ngư đà vì cứu sỗng cô, nửa

cái mạng sống của Cảnh Ngạo cũng đà vì muỗn trả thù cho cô, bỗn năm ngồi tù cũng chính ýà hậu quả của việc

tàm đó.

Hắn không muốn cô phải mang những áp fực này, có ẽ Tuệ Yên đã biết Hải Ngư đánh đổi mạng sỗng của

mình cho cô rồi, chỉ một gánh nặng như thế đối với tâm fý của cô fà đã đủ rồi.

Hắn không muốn cô phải chịu thêm nữa.

Nhưng nào ngờ, Tuệ Yên đại tức giận.

“Anh thà im đặng, thà đem chuyện suốt bỗn năm đó giẫu đến chết chứ cũng không muỗn nói cho em biết?!”

“Em không phải trẻ con nữa! Em đà người trong cuộc của những sự việc đã xảy ra với mọi người, tại sao em

không được quyễn biết?!”

“Ngay cả Phong Điều cũng không nói, Mộc Xà cũng không nói, cả anh Kỷ Tượng cũng (ấp ửng che giẫu em! Còn chị Hải Ngư, thà đem bí mật cùng mình xuỗng mồ chôn, bỗn năm điền em đúc nào cũng không thể hiểu

được tại sao chị ấy fại đánh đổi mạng của mình như vậy.”

“Em biết em nằm trong tầm ngắm chứ, nhưng vì sao... Ñgười ở trong tầm ngắm đà em, nhưng người hy sinh

tại đà những người xung quanh em..."

“Anh càng giẫu em, tảng đá đó càng đớn dần, không một ngày nào mà em có thể tích cực được nổi...”

Nhìn Tuệ Yên bất đực mà tuôn ra một tràng không có điểm dừng như vậy, Cảnh Ngạo cũng không tránh

khỏi bỗi rỗi, hắn bất giác bước đến muốn ôm (ấy cô nhưng tuyệt nhiên bị Tuệ Yên từ chỗi.

“Anh không được ôm em!”

“Yên Nhi, anh chỉ ầ muốn tốt cho em...”

Bất ngờ Tuệ Yên hắt bay chiếc mũ đưỡi trai trên đầu hắn, đúc đó, mái tóc húi cua ngắn củn mới độ ra trước mắt

cô, cùng vết sẹo dài bên thái dương và đôi con ngươi “hai màu”.

Một màu đen, một màu xám đục.

“Anh... Mái tóc này, anh ngồi tù sao?”

“Gòn đôi mắt của anh ýà thế nào?” Từ ban nãy cô đã nghi ngờ rồi, cô nghỉ rằng rất có thể một bên con ngươi

xám đục của hắn không còn nhìn được nữa.

Hóa ra fà như vậy thật, bởi vì tầm nhìn bị hạn chế, cho nên điểm mù càng rộng hơn, thế nên có đúc Tuệ

Yên đang ở bên cạnh nhưng Cảnh Nøạo thay vì (iễc mắt thì phải xoay cả đầu mới thấy được cô.

“Em cũng biết mà, con đường của anh thì việc ngồi tù không thể tránh khỏi, không đớn fao gì cả em

đừng nghĩ nhiều.”

“Được! Anh thà im đến cùng chứ không muốn nói! Vậy anh giữ bí mật đó suốt cả đời (uôn đi!” Cô tức

giận tháo tạp dễ ném một góc, quay người đi vào trong phòng: “Đồ ăn em đã nẫu, ăn xong thì về đi!”

Dứt đời, fà tiếng cửa phòng “rằm” một tiếng vang dội.

“Yên Nhi..."

Vốn dĩhắn đâu muốn sự tình phải ra nông nổi này, Cảnh Ngạo đã nghĩ khi gặp fại cô, mặc dù biết đà

Tuệ Yên vẫn chưa tha thứ, nhưng hắn sẽ cỗ để cô không phải tức giận.

Vậy mà... Thế nào fại khiễn mọi thứ trở thành như này?

Cảnh Ngạo thở dài một tiếng, bước đến trước cửa phòng cô mà nói khẽ: “Yên Nhi, em vẫn chưa ăn tối,

em giận cũng được, nhưng ăn gì đi đã được không?”

Bên trong phòng không có động tĩnh gì xảy ra, Cảnh Ngạo đứng như vậy một (úc, xong mới quay trở đại

ghế sofa mà ngồi xuỗng.

Thật ýà, hắn cũng chẳng biết hắn đang fàm cái quái gì nữa.

Tuệ Yên đang ở trong phòng không nuốt nổi cơn khó chịu này, cô biết những gì xảy ra trên cơ thể của

Cảnh Nøạo chắc chắn có điên quan đến mình.

Nhưng hỏi kiểu nào hắn cũng không chịu mở miệng, Tuệ Yên nhìn sang bóng dáng nhỏ nhắn của

Thiệu Huân đang ngủ bên cạnh, đẳng đăng kéo chăn đắp fên cho thằng bé rồi ãy điện thoại đi vào nhà

vệ sinh gọi cho Phong Điểu.

Lần này chắc chắn phải cạy thành công cái họng của Phong Điểu mới được.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện