“Tôi chắn đường của người khác?” Kỳ Lâm cảm thấy thật hoang đường.

Khúc Lịch gật đầu, “Chính xác hơn là tài hoa của cậu đã chắn đường của người khác. Tôi tin cậu đã biết, đạo ý tưởng chỉ là một cái cớ. Đối với bọn họ mà nói, kết quả lý tưởng nhất, chính là trực tiếp lấy cái danh đạo ý tưởng chụp chết lên đầu cậu.”

Trước mắt, nhân viên của Khúc Lịch đã tiếp quản weibo của Xuất Tẩu, mà Kỳ Lâm cũng đưa toàn bộ tuyến thời gian sáng tác “Đầy Sao” cho Khúc Lịch, có thể nhìn ra hai năm trước Xuất Tẩu đã bắt đầu thiết kế “Đầy Sao”. Một khi đăng lên weibo lập tức có thể chứng minh Kỳ Lâm trong sạch.

“Cho nên là, đối với kết quả lý tưởng nhất – lý tưởng nhất tức là không được tồn tại.” Khúc Lịch mặc một bộ tây trang thời thượng, mái tóc dài búi sau đầu, “Hiện tại lực chú ý của mọi người đều đặt ở chuyện Diệp tổng nâng đỡ cậu. Bát nước bẩn này còn nguy hiểm hơn đạo ý tưởng, ám chỉ cậu và Xuất Tẩu bất tài, chỉ nhờ Nhạc Đình nâng đỡ mới đi lên được.”

Cố Nhung đi qua đi lại, “Đây mới là mục đích của bọn họ! Đầu tiên bôi nhọ chúng ta sao chép, chúng ta tự đưa ra chứng cứ chứng minh trong sạch, bọn họ lại chuyển trọng điểm lên người cậu, châm biếm cậu là bình hoa*, dẫm lên người khác để bò lên!”

(*bình hoa: có sắc mà không có tài)

Kỳ Lâm đứng bên cửa sổ, biểu cảm cứng ngắc.

Tài hoa, nhân khí, danh tiếng, tất cả những cái này đều là sinh mạng của một nhà thiết kế.

Một khi cái mũ bình hoa bị đội vào, danh tiếng hỏng rồi thì rất khó lấy lại.

Danh sao chép có thể rửa, nhưng danh bình hoa thì sao? Xu hướng thiết kế không hề có tiêu chuẩn cố định. Một tác phẩm ra đời, mọi người có thể khen ngợi yêu thích nó, cũng có thể chê bai nó, khiến nó không đáng một đồng.

Những tác phẩm đầu tiên của Xuất Tẩu may mắn trở thành sản phẩm yêu thích nhất của những người thích hộp mù, nhưng cái vòng tròn nhỏ hẹp này quá dễ bị ảnh hưởng từ bên ngoài.

Nếu chuyện này to lên, danh tiếng tích lũy được trong mấy năm nay của Xuất Tẩu sẽ sụp đổ.

Trên weibo, càng ngày càng có nhiều người tham gia bình luận –

“Đờ mờ, may mắn là tôi chưa mua sản phẩm nào của Xuất Tẩu.”

“Tôi đã sớm bảo “Đầy Sao” bình thường mà, là mấy người không nhìn ra thôi, đều là nhờ Diệp Chuyết Hàn thuê thủy quân lăng xê mới được như thế!”

“Được tổng tài hào môn thích thật sự quá tốt!”

“Được tổng tài hào môn thích thật sự quá tốt! +1. Có khi nào tôi cũng đang được một tổng tài coi trọng không?”

“Hộp mù của Xuất Tẩu đều là nhờ marketing, danh tiếng ảo chó chết!”

“Coi như tôi đã rõ, Diệp Chuyết Hàn vì muốn theo đuổi mỹ nhân mà thủ đoạn gì cũng có thể dùng, Nhạc Đình vì Xuất Tẩu mà chèn ép đối thủ? Nếu không thì làm sao “Đầy Sao” vừa được tung ra doanh số đã bạo?”

Lòng bàn tay Kỳ Lâm đầy mồ hôi, muốn tranh cãi – không phải, Xuất Tẩu không mua thủy quân, càng không hề chèn ép đối thủ.

Nhưng hiện tại sẽ chẳng có ai thèm nghe.

“Thuyết Hảo Bất Tác Tệ” và người sau lưng dẫn người qua đường chụp lên đầu cậu cái mũ bình hoa.

Cậu và Diệp Chuyết Hàn kết hôn là sự thật, Diệp Chuyết Hàn vì cậu mà khống chế truyền thông cũng là sự thật.

Trong mắt người qua đường không rõ chân tướng, cách nói của “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ” gần như chính xác, không chê vào đâu được.

Kỳ Lâm hít sâu một hơi, nhìn về phía Khúc Lịch, cố gắng bình tĩnh nói: “Vậy tôi nên làm thế nào?”

Khúc Lịch nhún vai, “Cậu đã làm xong.”

Kỳ Lâm kinh ngạc, “Làm xong?”

Khúc Lịch cười, “Vừa rồi không phải tôi bảo tìm cậu vì muốn tuyến thời gian sáng tác của “Đầy Sao” sao? Cậu đưa cho tôi.”

Kỳ Lâm: “Còn những chuyện khác?”

“Ừm…” Khúc Lịch nói, “Hay là làm như thế này, cậu đưa tuyến thời gian sáng tác của thiết kế “Tiểu Mỹ Long” cho tôi luôn, không cần toàn bộ. Chúng tôi sẽ nhân cơ hội này làm một đợt tuyên truyền.”

Cố Nhung nghe mà sửng sốt.

Hiện tại đang có nguy cơ mất khống chế dư luận, Khúc Lịch lại còn muốn tuyên truyền cho “Tiểu Mỹ Long”?

Phòng quan hệ công chúng của Nhạc Đình là một đám nhân tài gì đây?

Kỳ Lâm nhớ Diệp Chuyết Hàn đã nói “phối hợp với Khúc Lịch”, không hề do dự trực tiếp làm theo lời hắn.

Suốt cả buổi sáng, sức nóng của tin tức vẫn rất cao và đạt đỉnh điểm vào buổi trưa.

Xuất Tẩu quả thực biến thành chuột chạy qua đường, ai cũng có thể tới dẫm một chân, vài phòng làm việc bị Xuất Tẩu đánh bại cũng tranh thủ ăn hôi.

12 giờ trưa, weibo chính của Xuất Tẩu có phản hồi chính thức về việc đạo ý tưởng trong cuộc thi thiết kế.

Một bài đăng dài liệt kê rõ tuyến thời gian sáng tác của “Đầy Sao”, chứng minh “Đầy Sao” không hề tham khảo ý tưởng của Thủy Thiên.

Cùng với đó là một bản phác thảo về một sản phẩm mới chưa từng được công bố, chúng có một đặc điểm – đáng yêu, linh động, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.

Nhưng bài đăng làm rõ trên weibo này chưa đủ.

Tài khoản marketing của bên Khúc Lịch nhanh chóng vào cuộc, vừa hướng người qua đường nhận ra rằng Kỳ Lâm không sao chép, vừa hướng mọi người tới “những bức tranh này thật thú vị”.

Nhưng đã dự liệu từ trước, trọng điểm của quần chúng ăn dưa từ sớm đã không còn đặt trên chuyện đạo ý tưởng, một hành động nhỏ này cũng không thể làm thay đổi hướng gió.

Mồ hôi Cố Nhung đầy đầu, Hoàng Vũ hận không thể phân thân mình ra thành một vạn phiên bản, gõ bàn phím đấu tranh với người qua đường.

Kỳ Lâm nấu cà phê. Tin nhắn cuối cùng trên wechat là của Diệp Chuyết Hàn gửi tới.

[.Diệp]: Tôi đang lên máy bay.

Diệp Chuyết Hàn vì cậu mà kết thúc sớm lịch trình.

Tới hai giờ, weibo chính của Xuất Tẩu lại đăng bài, là video camera của khách sạn cung cấp.

Video này khác với góc quay trong video của “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ”, thời gian cũng dài hơn, nghe được rõ Chu Ưng dò hỏi Kỳ Lâm về tác phẩm, chứng minh “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ” cắt nối video, bẻ cong sự thật.

Hướng gió bắt đầu có thay đổi nhỏ, một bộ phận quần chúng bắt đầu mắng “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ” chỉ biết nhận tiền.

Nhưng mà vẫn có nhiều người qua đường và tài khoản marketing vẫn cắn chết Kỳ Lâm như cũ, vô tài vô đức, dựa vào khuôn mặt mà leo lên.

Đúng lúc này, Chu Ưng vốn biến mất từ lâu lại đăng một cái video. Trong video, nhìn hắn ta rất sa sút.

“Tôi muốn xin lỗi vì lời nói của mình. Kỳ Lâm là một nhà thiết kế giỏi, là tôi lợi dụng tình bạn bè của chúng tôi.”

“Lúc ấy, tình cảnh của Thủy Thiên rất tệ, yêu cầu cấp bách phải tìm một công ty lớn làm chỗ dựa. Cuộc thi thiết kế là cơ hội duy nhất của chúng tôi, tôi lợi dụng lòng tin, tạo ra một sản phẩm sao chép ý tưởng của “Đầy Sao”.”

“Tôi rất xin lỗi Kỳ Lâm, càng muốn xin lỗi nhưng fans của Thủy Thiên.”

“Sau khi Thủy Thiên giải tán, tinh thần của tôi có vấn đề, không thể tiếp thu chuyện mình bị Kỳ Lâm đánh bại, dùng rượu gây tê bản thân, nói dối muốn các fans quan tâm tôi có thể đổi trắng thay đen.”

“Kỳ Lâm, Xuất Tẩu, và các fans của tôi, thật sự xin lỗi mọi người.”

“Điều cuối cùng, tôi muốn nói rằng, Kỳ Lâm rất ưu tú. Xin lỗi. Là tài nghệ của tôi không bằng cậu, thua cậu tôi hoàn toàn tâm phục khẩu phục.”

Khi video xin lỗi của Chu Ưng được đăng lên, lập tức bị đưa lên hotsearch, trong đó tuy có người qua đường nhưng không thể không kể đến công của những tài khoản marketing của Khúc Lịch.

Kỳ Lâm xem xong video, thở dài, “Giám đốc Khúc, là anh tìm được hắn? Các người làm sao tìm được hắn?”

Khúc Lịch nói: “Ừ, hắn không ở trong nước, tìm được hắn cũng tốn một ít công sức.”

Kỳ Lâm hỏi: “Chuyện kia hắn có biết không, là ai lợi dụng hắn?”

Khúc Lịch cười nói: “Kỳ tiên sinh, dường như cậu đã đoán được?”

Kỳ Lâm do dự một hồi mới nói: “Doãn Thiền?”

Hành động lần này của “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ” chính là muốn hắc (bôi đen) cậu, dẫm đạo văn, dẫm bất tài, tất cả đều chĩa mũi nhọn về phía cậu một cách chuyên nghiệp.

Xuất Tẩu trở nên nổi bật, người đỏ mắt không ít.

Thiết kế “Đầy Sao” được sản xuất một đợt cũng đã ảnh hưởng rất nhiều tới sản phẩm truyền thống của bộ phận thiết kế của Nhạc Đình.

Khúc Lịch nhướn mày, “Nếu cậu đã đoán được, tôi cũng không nói dối cậu, chính là Doãn Thiền động tay động chân, video gặp mặt của cậu và Chu Ưng là hắn ăn cắp được từ khách sạn. Kỳ tiên sinh, cậu bị đồng nghiệp ghen ghét.”

Kỳ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.

Đây là nguyên nhân ban đầu cậu không muốn gia nhập vào công ty lớn. Quan hệ ở công ty lớn phức tạp, cạnh tranh lẫn nhau, thậm chí còn hãm hại lẫn nhau. Nhưng vì Xuất Tẩu, cậu đồng ý đề nghị của Cố Nhung, dựa vào tòa núi lớn Nhạc Đình này.

“Sau lưng “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ” là Tinh Kình Entertainment.” Khúc Lịch nói, “Cậu biết Tinh Kình Entertainment không?”

Kỳ Lâm không có hiểu biết về giới giải trí.

“Là đối thủ cạnh tranh của Nhạc Đình trong mảng giải trí.” Khúc Lịch hừ một tiếng, “Ông chủ của bọn họ cả ngày vắt óc bày mưu tính kế hạ bệ Diệp tổng. Doãn Thiền biết tìm những bên truyền thông khác cũng vô dụng, bởi vì không có ai dám xúc phạm người có quyền thế như Diệp tổng, cho nên đã mang cái “bánh ngọt” này đút cho Tinh Kình Entertainment. Nhìn Diệp tổng bị chê cười là thú vui của tên vương bát đản Lý Sơ Tinh.”

Chu Ưng xin lỗi đã khiến cho “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ” trở tay không kịp, đặc biệt là câu cuối cùng kia, “Kỳ Lâm rất ưu tú, là tài nghệ của tôi không bằng”.

“Buổi sáng là ai nói Kỳ Lâm là bình hoa? Là ai nói Chu Ưng có tài nhưng không gặp thời? Nhìn đi, chính miệng Chu Ưng ca ca của các người thừa nhận Kỳ Lâm ưu tú đó!”

“Người gian lận bị vả mặt có đau không?”

“Chỉ có mình tôi bị bản thiết kế nháp kia hấp dẫn sao? Cậu ta vẽ đáng yêu như vậy còn gọi là không có tài? Là mắt tôi mù hay các người bị mỡ heo che mắt?”

Thắng thế vùng lên, tới giữa trưa, weibo làm sáng tỏ của Xuất Tẩu được chia sẻ cực mạnh, đa số đều khen bản phác thảo nháp rất đáng yêu.

Kỳ Lâm không thể không bội phục thủ đoạn của Khúc Lịch.

Cố Nhung càng cao hứng hơn, “Giám đốc Khúc, mọi người không hổ là dân chuyên nghiệp!”

“Thế này đã là gì?” Khúc Lịch cười, “Kỳ tiên sinh, lát nữa tôi lại đăng thêm mấy bức phác thảo của Tiểu Mỹ Long, không thành vấn đề chứ?”

Kỳ Lâm rất muốn biết Khúc Lịch còn chuẩn bị cái gì ở đằng sau.

Trước kia cậu chỉ nghe nói phòng quan hệ công chúng lợi hại có thể biến nguy cơ thành tiên cơ nhưng chưa được tận mắt nhìn thấy.

Bốn giờ chiều, weibo chính của Xuất Tẩu lại đăng sáu bản vẽ phác thảo của Tiểu Mỹ Long, cái gì cũng không viết, nhưng đều có người của Khúc Lịch diễn giải thay.

“Bản vẽ mới của @Xuất Tẩu-Tiểu Kỳ hình như là thiết kế mới của Xuất Tẩu!”

“Tôi còn nghe nói là Kỳ Lâm thiết kế riêng cho Diệp Chuyết Hàn!”

“Cái gì? Tin này ở đâu ra? Ngọt như vậy?”

“Trong mắt Kỳ Lâm, tổng tài chính là một con rồng nhỏ xinh đẹp sao? Ông trời ơi, tôi run rẩy cả người rồi!”

Bên phía “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ” bắt đầu xuất hiện vài bình luận mới.

“Kia là hình chụp lén Kỳ Lâm sao? ĐM, là một anh chàng đẹp trai!”

“Thật luôn, tôi muốn xỉu! Sao cậu ta có thể mặc màu hồng nhạt thành đẹp như vậy?”

“Trên người cậu ta khoác tây trang của tổng tài sao? Lại còn nắm tay, má ơi, hai người bọn họ thực ngọt!”

“Các người nhìn cách Diệp Chuyết Hàn cười đi, quá cưng chiều người bên cạnh rồi!”

“Đây chính là chân ái rồi!”

“Hiện tại trở thành fan cp* của họ còn kịp không?”

(*fan cp: fan couple, người yêu thích một cặp đôi)

“Báo! Tôi có thể! Trước kia tôi là fan nhan sắc của tổng tài! Hiện tại tôi là fan nhan sắc của tổng tài phu nhân!”

“Kỳ Lâm này tài hoa và mỹ mạo đều hơn người nha!”

Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, theo hành động của Khúc Lịch, dư luận hoàn toàn đảo ngược, quần chúng ăn dưa từ “Xuất Tẩu đạo ý tưởng”, “tổng tài vì yêu mà nâng đỡ người”, “nhà thiết kế rác rưởi Kỳ Lâm” biến thành “Diệp Kỳ quả nhiên là tuyệt phối”.

Kỳ Lâm: “…Còn có thể làm như vậy sao?”

*** Hết chương 44
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện