Vốn là một kẻ được khen dũng cảm dám bóc phốt, hôm nay “Thuyết Hảo Bất Tạc Tệ” bị mắng chửi và trào phúng ngập trời, kết hợp tuyên bố cảnh cáo của luật sư Hình Tiêu, bài đăng tin đã bị xóa.
Thú vị hơn là, động thái xóa bài này cũng bị đưa lên hotsearch. Nội dung hot tiếp theo chia làm hai loại: một loại mắng hắn đắc tội quá nhiều với đoàn đội của các minh tinh nên bây giờ lãnh kết cục, một loại là fans mới của CP Diệp Kỳ và fans nhan khống của Kỳ Lâm, khen ngợi Kỳ Lâm ca ca mặc áo sơ mi hồng nhạt kết hợp với tây trang của tổng tài rất high fashion.
Kỳ Lâm xem mà dở khóc dở cười.
Ngày đó cậu tâm huyết dâng trào, đi Nhạc Đình đón Diệp Chuyết Hàn tan tầm, trên đường bỏ quên áo khoác ở Xuất Tẩu, trời tối trở lạnh, Diệp Chuyết Hàn cởi tây trang ra khoác cho cậu.
Cũng không phải là phối hợp fashion gì cả.
Càng làm Kỳ Lâm cạn lời hơn chính là, một thương hiệu bán đồ công sở quảng cáo một bộ tây trang, biểu ngữ quảng cáo là – mặc tây trang vào, gả cho Diệp Chuyết Hàn.
Hoàng Vũ ôm một cái ipad nhào tới, cười đến mức nước mũi văng tung tóe, “Lão đại lão đại, ha ha ha ha ha, cười chết tôi, anh nói chúng ta có nên gửi một lá thư của luật sư cho người này không, chúng ta còn chưa thu phí quảng cáo đâu! Luật sư Hình vẫn còn đang ở đây!”
Kỳ Lâm cảm thấy bệnh của Hoàng Vũ càng nặng hơn rồi.
Đứa nhỏ ngốc này buổi sáng còn đập bàn phím nói “tức chết tôi”, hiện tại đã chảy nước mắt nước mũi nói “cười chết tôi”, một ngày chết bao nhiêu lần rồi? Cố Nhung cũng cười, “Kỳ Tiểu Lâm, áo sơ mi kia của cậu bao nhiêu tiền?”
“Sản phẩm mới của U.Y năm ngoái, 1200 tệ.”
Trên mạng rất náo nhiệt, Khúc Lịch lại nói vẫn chưa xong đâu.
“Lượng người theo dõi weibo của cậu tăng vọt.” Khúc Lịch nhìn đồng hồ, “Chờ Diệp tổng quay về, chúng ta bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch, bây giờ cậu trả lời vài cái bình luận đi.”
Kỳ Lâm đăng nhập weibo vào di động của mình, “Bước tiếp theo của kế hoạch?”
“Diệp tổng không hi vọng cậu nằm trong tầm ngắm của cư dân mạng.” Lần này người mở miệng là Hình Tiêu, hắn đẩy cặp kính gọng vàng, bộ dáng đấy mỗi lần Kỳ Lâm nhìn thấy đều liên tưởng đến câu mặt người dạ thú, “Nhưng lần này xảy ra chuyện này, cho dù là Diệp thị cũng không thể áp chế dư luận được nữa, cho nên không bằng hào phóng giới thiệu cậu và hôn nhân xứng đôi của hai người, đỡ phải bị người khác không có ý tốt công kích, tiện thể…”
Khúc Lịch cười, “Tiện thể giúp cậu và Xuất Tẩu bạo hồng.”
Kỳ Lâm trợn tròn mắt.
“Tác Tệ không phải đã nói Diệp tổng nâng đỡ cậu sao?” Khúc Lịch nói, “Bọn họ đã đưa cơ hội đến rồi, fans cũng đã đưa tới trước mắt cậu, Diệp tổng không thuận nước đẩy thuyền, giúp đỡ một chút trong sự nghiệp của cậu thì sao có thể được tính là một người chồng tốt?”
Người chồng tốt…
Kỳ Lâm chửi thầm, chỉ kém người chồng bệnh tâm thần một chút thôi thì có.
“Cậu xem.” Khúc Lịch thao tác vài cái lên ipad, “Hướng gió dư luận đã hoàn toàn nghiêng về chúng ta.”
Kỳ Lâm nhìn lướt qua, mặt dần đỏ.
“Diệp Chuyết Hàn nâng đỡ Lâm Lâm của chúng tôi thì có gì sai sao? Cậu ấy ưu tú, cậu ấy soái, cậu ấy đáng giá!”
“Các người chưa xem tác phẩm của Lâm Lâm sao? Thực sự rất đẹp! Nhà thiết kế tốt như vậy không nâng đỡ thì thật có lỗi với lương tâm!”
“Hơn nữa Kỳ Lâm còn rất khiêm tốt, hu hu hu may mắn là có tổng tài nâng đỡ, nếu không chúng tôi sẽ không biết đến cậu ấy!”
“Tỉnh đi! Nghe fan cũ của Xuất Tẩu nói đây! Trong cuộc thi thiết kế năm trước tổng tài không hề nâng đỡ Kỳ Lâm, là Kỳ Lâm và Xuất Tẩu chém giết một đường lên đỉnh vinh quang!”
“Huyết thư của một người cầu tổng tài nâng đỡ lão bà* của anh! Lão bà của anh hôm này bị người ta bắt nạt thật thảm!”
(*lão bà: vợ, bà xã)
“Huyết thư +1.”
Kỳ Lâm ôm khuôn mặt nóng rực của mình, “A…”
Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi!
So với bình luận nồng nhiệt như thế này, Kỳ Lâm vẫn là thích “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” hơn, mỗi lần cậu đăng weibo sẽ nói “cố lên”, “thích cậu”, “ngủ ngon”, “đừng vất vả quá”.
Rụt rè mà đáng yêu, lãnh đạm nhưng lại nhiệt tình.
Giống một vị tổng tài bá đạo nào đó.
“Cậu đừng cảm thấy áp lực, cũng không cần làm gì cả.” Khúc Lịch đã làm việc với rất nhiều minh tinh, nhìn Kỳ Lâm không tranh không đoạt, một lòng chỉ muốn rửa sạch ô danh, cảm thấy cậu bạn này rất tốt, “Diệp tổng sẽ không nâng đỡ cậu như nâng đỡ minh tinh, chỉ là giúp cậu làm việc thoải mái hơn. Sau này cậu cũng không cần phải đối mặt liên tục với truyền thông.”
Làm việc cùng vị giám đốc kim bài này cả một ngày, Kỳ Lâm hết mực tín nhiệm đối phương, “Được, vừa rồi anh bảo chọn một vài bình luận trả lời, tôi tự quyết định được không?”
“Chọn những người quen mắt ấy.” Khúc Lịch nói, “Vốn dĩ là người của tôi giúp cậu trả lời nhưng cậu trả lời sẽ tốt hơn, để cách nói chuyện vẫn giống ngày thường.”
Kỳ Lâm theo bản năng tìm bình luận của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.
Bốn tiếng trước “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” đã gửi một bình luận: Tôi tin tưởng cậu.
Lúc ấy tiếng mắng trên mạng vẫn còn đang nghiêng về một phía. Từ bên “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ”, người qua đường đi hóng hớt thành nhóm, bình luận “tôi tin tưởng cậu” của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” rất chói mắt, cũng bị liên lụy ăn mắng. Nhưng đồng thời, fans trung thành của Xuất Tẩu cũng tập trung dưới bình luận này, mỗi người một câu đẩy lên thành bình luận hot nhất.
Kỳ Lâm nhìn câu “tôi tin tưởng cậu” hồi lâu, bỗng nhiên hốc mắt nóng lên.
Cậu có thể bình tĩnh đối mặt với bầu trời nhục mạ trên mạng, nhưng lại không có cách nào bình tĩnh với bốn chữ đơn giản này.
So sánh với hàng ngàn hàng vạn người qua đường, fans của cậu quá ít, lòng tin cũng ít, tiếng nói của bọn họ ngay lập tức bị nhấn chìm.
Nhưng bọn họ không hề bỏ đi. Trong một ngày kịch liệt như hôm nay, từ giây phút bị hắt bát nước bẩn này, họ vẫn ở bên đi cùng cậu tới giây phút cuối cùng.
Kỳ Lâm nhịn không được, đưa tay lau khóe mắt.
Khúc Lịch nhìn thấy, đưa tới một hộp khăn giấy, “Thật cảm tính.”
Kỳ Lâm nhận lấy, có chút xấu hổ.
“Khó trách cậu có thể vẽ ra thiết kế “Đầy Sao”.” Khúc Lịch chống cằm, nghiêng đầu nhìn Kỳ Lâm, “Cảm hứng sáng tác của “Đầy Sao” – so với tuổi thọ của con người, những ngôi sao là vĩnh hằng. Một người nói gì đó với một ngôi sao, ngôi sao sẽ nhớ kỹ, tương lai một ngày nào đó sẽ nhắc nhở lại cho bạn, về một chuyện trong quá khứ mà bạn muốn ghi nhớ.”
Khúc Lịch cảm thán, “Kỳ tiên sinh, cậu thật sự là một người rất dịu dàng.”
Mắt Kỳ Lâm sáng ngời, ngẩn ra một lát, “Cảm ơn.”
Nói xong, cậu cúi đầu, trả lời bình luận của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”: “Cảm ơn bạn đã tin tưởng tôi. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi.”
Bầu trời bị thiêu đốt cả ngày, hoàng hôn như một dòng sông vàng đổ xuống.
Diệp Chuyết Hàn xuất hiện, Kỳ Lâm cảm thấy hắn mang theo một tầng hào quang nhàn nhạt.
“Diệp tổng.” Khúc Lịch đang muốn nói “mọi chuyện đã xử lý xong”, lại thấy giữa hai hàng lông mày của Diệp Chuyết Hàn nhíu chặt, đi về phía Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm thề lúc này cậu không si mê khuôn mặt thần nhan kia của Diệp Chuyết Hàn, chỉ là hai ngày không nhìn thấy, đột nhiên trải qua một hồi phong ba bão táp, nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn cuối cùng cũng đã quay về, cảm thấy xung quanh đều trở nên yên tĩnh, giống như trần ai lạc định*, chỉ có trái tim đang đập liên hồi, chỉ có Diệp Chuyết Hàn đang nhìn mình chăm chú.
(*trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc)
Cậu không biết rằng, mắt cậu đang đỏ hồng, ngồi trên ghế không nhúc nhích nhìn Diệp Chuyết Hàn, bộ dạng như thể đã phải chịu oan ức tủi thân rất lớn.
Diệp Chuyết Hàn đến gần, ngồi xổm xuống, trong mắt đều là đau xót.
Kỳ Lâm cúi đầu, vô thức đưa tay ra cho Diệp Chuyết Hàn cầm, chỗ sâu nhất trong tim như có gì đó đang quay cuồng.
Một lát sau, Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu khóc.”
Lúc này Kỳ Lâm mới ý thức được, vừa rồi trả lời bình luận của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” đã cảm động mà rơi nước mắt.
Nhưng trong mắt Diệp Chuyết Hàn…
Hình như là cậu khóc do bị bắt nạt.
Kỳ Lâm: “…..”
Không phải. Tôi không có.
Diệp Chuyết Hàn đứng lên, một tay đỡ gáy Kỳ Lâm, một tay ôm lưng cậu, ấn cậu vào lòng mình.
Kỳ Lâm không kịp phản kháng, cứ thế dán mặt vào trong ngực Diệp Chuyết Hàn.
“Tôi trở về rồi.” Diệp Chuyết Hàn nhẹ giọng nói.
Kỳ Lâm ngửi được mùi hương nước hoa Cologne quen thuộc, cả người đều thả lỏng. Nhưng cậu cảm thấy mình vẫn nên giải thích một chút.
Cậu rất hiểu vị thần tiên ca ca này. Cái câu “tôi trở về rồi” của thần tiên ca ca không phải là nghĩa đen theo mặt chữ, mà là –
Cậu chịu oan ức rồi, mau khóc trong ngực tôi đi.
Hiểu lầm này thật lớn!
Kỳ Lâm giãy giụa, ngẩng mặt lên, lộ ra đôi mắt, từ phía dưới nhìn Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn lại ấn cậu trở về.
Kỳ Lâm: “…..”
Kỳ Lâm lại giãy giụa, vội vàng nói: “Nghe tôi giải thích! Tôi chỉ là bị fans làm cho cảm động thôi! Tôi không hề thương tâm, càng không hề tủi thân!”
Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, “Hửm?”
Một giây sau, Diệp Chuyết Hàn sửa miệng, “À.”
Hiểu lầm đã được làm sáng tỏ nhưng tư thế vẫn không thay đổi, qua nửa phút, Diệp Chuyết Hàn mới lưu luyến buông Kỳ Lâm ra, đi đến chỗ Khúc Lịch và Hình Tiêu.
7 giờ tối, hết giờ làm giờ học, quần chúng lại ùa vào weibo. Trải qua một ngày, hàng loạt dưa “Tác Tệ nhận tiền, mất lương tâm”, “hào môn ngọt sủng”, “tình yêu thần tiên của Diệp Kỳ” phát triển mạnh mẽ, không chỉ có Xuất Tẩu, ngay cả những phòng làm việc thiết kế hộp mù khác cũng được hưởng ké doanh số tăng.
Đúng lúc này, weibo chính thức của Nhạc Đình công bố một đoạn video.
Diệp Chuyết Hàn mặc một bộ tây trang màu đen, sang trọng lạnh lùng, hình tượng hoàn mỹ đến một sợi tóc cũng không thể chê được.
Video chỉ ngắn một phút, Diệp Chuyết Hàn đơn giản nói tóm tắt công khai quá trình mình và Kỳ Lâm kết hôn thông hệ thống AI kết đôi của chính phủ, khen ngợi AI ưu việt, tìm được cho hắn một bạn đời rất ưu tú, từ ngoại hình, tài hoa đến nhân phẩm đều không có gì để bắt bẻ.
Cố Nhung vừa xem video vừa nói: “Đm, thần tiên ca ca của cậu khen thật lợi hại, hắn một câu cũng không đề cập tới cậu, tất cả đều khen chính phủ, nhưng mỗi chữ vẫn ngầm ca ngợi cậu. Kỳ Tiểu Lâm, cậu đang đỏ mặt à?”
Kỳ Lâm: “…..”
Có thể không đỏ mặt được sao?
Cuối video, Diệp Chuyết Hàn lộ ra một nụ cười quý giá, “Tôi lấy thân phận bạn đời của Kỳ tiên sinh, mong mọi người tiếp tục ủng hộ cậu ấy, chú ý tới những tác phẩm kế tiếp của cậu ấy.”
Trong một khắc video được đăng lên đã được chia sẻ điên cuồng, bình luận ào ào, thậm chí còn có người tinh tế phát hiện ra, nói tổng tài đang mặc bộ tây trang khoác trên người Kỳ Lâm trong bức ảnh chụp lén.
“Đây là cẩu lương ngầm sao?”
“Nghe tôi nói! Nhà hào môn một bộ quần áo sẽ không mặc hai lần! Diệp Chuyết Hàn tuyệt đối là cố ý!”
“Tổng tài show ân ái thật đáng yêu! Hắn nhất định rất thích Kỳ Lâm!”
“Chỉ có mình tôi chú ý trong một phút đồng hồ hắn khen AI hết 50 giây sao?”
“Bạn ngốc à? Diệp Chuyết Hàn rõ ràng là đang mượn AI khen Kỳ Lâm của chúng tôi!”
“AI kia thật sự lợi hại như vậy sao? Tôi cũng muốn chính phủ tặng cho tôi một Lâm Lâm!”
“Tôi muốn chính phủ tặng cho tôi một tổng tài!”
Đêm đó, hệ thống AI kết đôi của chính phủ tiếp nhận vô số đơn đăng ký ghép đôi của nam nữ độc thân, đơ luôn.
*** Hết chương 45
Thú vị hơn là, động thái xóa bài này cũng bị đưa lên hotsearch. Nội dung hot tiếp theo chia làm hai loại: một loại mắng hắn đắc tội quá nhiều với đoàn đội của các minh tinh nên bây giờ lãnh kết cục, một loại là fans mới của CP Diệp Kỳ và fans nhan khống của Kỳ Lâm, khen ngợi Kỳ Lâm ca ca mặc áo sơ mi hồng nhạt kết hợp với tây trang của tổng tài rất high fashion.
Kỳ Lâm xem mà dở khóc dở cười.
Ngày đó cậu tâm huyết dâng trào, đi Nhạc Đình đón Diệp Chuyết Hàn tan tầm, trên đường bỏ quên áo khoác ở Xuất Tẩu, trời tối trở lạnh, Diệp Chuyết Hàn cởi tây trang ra khoác cho cậu.
Cũng không phải là phối hợp fashion gì cả.
Càng làm Kỳ Lâm cạn lời hơn chính là, một thương hiệu bán đồ công sở quảng cáo một bộ tây trang, biểu ngữ quảng cáo là – mặc tây trang vào, gả cho Diệp Chuyết Hàn.
Hoàng Vũ ôm một cái ipad nhào tới, cười đến mức nước mũi văng tung tóe, “Lão đại lão đại, ha ha ha ha ha, cười chết tôi, anh nói chúng ta có nên gửi một lá thư của luật sư cho người này không, chúng ta còn chưa thu phí quảng cáo đâu! Luật sư Hình vẫn còn đang ở đây!”
Kỳ Lâm cảm thấy bệnh của Hoàng Vũ càng nặng hơn rồi.
Đứa nhỏ ngốc này buổi sáng còn đập bàn phím nói “tức chết tôi”, hiện tại đã chảy nước mắt nước mũi nói “cười chết tôi”, một ngày chết bao nhiêu lần rồi? Cố Nhung cũng cười, “Kỳ Tiểu Lâm, áo sơ mi kia của cậu bao nhiêu tiền?”
“Sản phẩm mới của U.Y năm ngoái, 1200 tệ.”
Trên mạng rất náo nhiệt, Khúc Lịch lại nói vẫn chưa xong đâu.
“Lượng người theo dõi weibo của cậu tăng vọt.” Khúc Lịch nhìn đồng hồ, “Chờ Diệp tổng quay về, chúng ta bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch, bây giờ cậu trả lời vài cái bình luận đi.”
Kỳ Lâm đăng nhập weibo vào di động của mình, “Bước tiếp theo của kế hoạch?”
“Diệp tổng không hi vọng cậu nằm trong tầm ngắm của cư dân mạng.” Lần này người mở miệng là Hình Tiêu, hắn đẩy cặp kính gọng vàng, bộ dáng đấy mỗi lần Kỳ Lâm nhìn thấy đều liên tưởng đến câu mặt người dạ thú, “Nhưng lần này xảy ra chuyện này, cho dù là Diệp thị cũng không thể áp chế dư luận được nữa, cho nên không bằng hào phóng giới thiệu cậu và hôn nhân xứng đôi của hai người, đỡ phải bị người khác không có ý tốt công kích, tiện thể…”
Khúc Lịch cười, “Tiện thể giúp cậu và Xuất Tẩu bạo hồng.”
Kỳ Lâm trợn tròn mắt.
“Tác Tệ không phải đã nói Diệp tổng nâng đỡ cậu sao?” Khúc Lịch nói, “Bọn họ đã đưa cơ hội đến rồi, fans cũng đã đưa tới trước mắt cậu, Diệp tổng không thuận nước đẩy thuyền, giúp đỡ một chút trong sự nghiệp của cậu thì sao có thể được tính là một người chồng tốt?”
Người chồng tốt…
Kỳ Lâm chửi thầm, chỉ kém người chồng bệnh tâm thần một chút thôi thì có.
“Cậu xem.” Khúc Lịch thao tác vài cái lên ipad, “Hướng gió dư luận đã hoàn toàn nghiêng về chúng ta.”
Kỳ Lâm nhìn lướt qua, mặt dần đỏ.
“Diệp Chuyết Hàn nâng đỡ Lâm Lâm của chúng tôi thì có gì sai sao? Cậu ấy ưu tú, cậu ấy soái, cậu ấy đáng giá!”
“Các người chưa xem tác phẩm của Lâm Lâm sao? Thực sự rất đẹp! Nhà thiết kế tốt như vậy không nâng đỡ thì thật có lỗi với lương tâm!”
“Hơn nữa Kỳ Lâm còn rất khiêm tốt, hu hu hu may mắn là có tổng tài nâng đỡ, nếu không chúng tôi sẽ không biết đến cậu ấy!”
“Tỉnh đi! Nghe fan cũ của Xuất Tẩu nói đây! Trong cuộc thi thiết kế năm trước tổng tài không hề nâng đỡ Kỳ Lâm, là Kỳ Lâm và Xuất Tẩu chém giết một đường lên đỉnh vinh quang!”
“Huyết thư của một người cầu tổng tài nâng đỡ lão bà* của anh! Lão bà của anh hôm này bị người ta bắt nạt thật thảm!”
(*lão bà: vợ, bà xã)
“Huyết thư +1.”
Kỳ Lâm ôm khuôn mặt nóng rực của mình, “A…”
Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi!
So với bình luận nồng nhiệt như thế này, Kỳ Lâm vẫn là thích “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” hơn, mỗi lần cậu đăng weibo sẽ nói “cố lên”, “thích cậu”, “ngủ ngon”, “đừng vất vả quá”.
Rụt rè mà đáng yêu, lãnh đạm nhưng lại nhiệt tình.
Giống một vị tổng tài bá đạo nào đó.
“Cậu đừng cảm thấy áp lực, cũng không cần làm gì cả.” Khúc Lịch đã làm việc với rất nhiều minh tinh, nhìn Kỳ Lâm không tranh không đoạt, một lòng chỉ muốn rửa sạch ô danh, cảm thấy cậu bạn này rất tốt, “Diệp tổng sẽ không nâng đỡ cậu như nâng đỡ minh tinh, chỉ là giúp cậu làm việc thoải mái hơn. Sau này cậu cũng không cần phải đối mặt liên tục với truyền thông.”
Làm việc cùng vị giám đốc kim bài này cả một ngày, Kỳ Lâm hết mực tín nhiệm đối phương, “Được, vừa rồi anh bảo chọn một vài bình luận trả lời, tôi tự quyết định được không?”
“Chọn những người quen mắt ấy.” Khúc Lịch nói, “Vốn dĩ là người của tôi giúp cậu trả lời nhưng cậu trả lời sẽ tốt hơn, để cách nói chuyện vẫn giống ngày thường.”
Kỳ Lâm theo bản năng tìm bình luận của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.
Bốn tiếng trước “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” đã gửi một bình luận: Tôi tin tưởng cậu.
Lúc ấy tiếng mắng trên mạng vẫn còn đang nghiêng về một phía. Từ bên “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ”, người qua đường đi hóng hớt thành nhóm, bình luận “tôi tin tưởng cậu” của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” rất chói mắt, cũng bị liên lụy ăn mắng. Nhưng đồng thời, fans trung thành của Xuất Tẩu cũng tập trung dưới bình luận này, mỗi người một câu đẩy lên thành bình luận hot nhất.
Kỳ Lâm nhìn câu “tôi tin tưởng cậu” hồi lâu, bỗng nhiên hốc mắt nóng lên.
Cậu có thể bình tĩnh đối mặt với bầu trời nhục mạ trên mạng, nhưng lại không có cách nào bình tĩnh với bốn chữ đơn giản này.
So sánh với hàng ngàn hàng vạn người qua đường, fans của cậu quá ít, lòng tin cũng ít, tiếng nói của bọn họ ngay lập tức bị nhấn chìm.
Nhưng bọn họ không hề bỏ đi. Trong một ngày kịch liệt như hôm nay, từ giây phút bị hắt bát nước bẩn này, họ vẫn ở bên đi cùng cậu tới giây phút cuối cùng.
Kỳ Lâm nhịn không được, đưa tay lau khóe mắt.
Khúc Lịch nhìn thấy, đưa tới một hộp khăn giấy, “Thật cảm tính.”
Kỳ Lâm nhận lấy, có chút xấu hổ.
“Khó trách cậu có thể vẽ ra thiết kế “Đầy Sao”.” Khúc Lịch chống cằm, nghiêng đầu nhìn Kỳ Lâm, “Cảm hứng sáng tác của “Đầy Sao” – so với tuổi thọ của con người, những ngôi sao là vĩnh hằng. Một người nói gì đó với một ngôi sao, ngôi sao sẽ nhớ kỹ, tương lai một ngày nào đó sẽ nhắc nhở lại cho bạn, về một chuyện trong quá khứ mà bạn muốn ghi nhớ.”
Khúc Lịch cảm thán, “Kỳ tiên sinh, cậu thật sự là một người rất dịu dàng.”
Mắt Kỳ Lâm sáng ngời, ngẩn ra một lát, “Cảm ơn.”
Nói xong, cậu cúi đầu, trả lời bình luận của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”: “Cảm ơn bạn đã tin tưởng tôi. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi.”
Bầu trời bị thiêu đốt cả ngày, hoàng hôn như một dòng sông vàng đổ xuống.
Diệp Chuyết Hàn xuất hiện, Kỳ Lâm cảm thấy hắn mang theo một tầng hào quang nhàn nhạt.
“Diệp tổng.” Khúc Lịch đang muốn nói “mọi chuyện đã xử lý xong”, lại thấy giữa hai hàng lông mày của Diệp Chuyết Hàn nhíu chặt, đi về phía Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm thề lúc này cậu không si mê khuôn mặt thần nhan kia của Diệp Chuyết Hàn, chỉ là hai ngày không nhìn thấy, đột nhiên trải qua một hồi phong ba bão táp, nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn cuối cùng cũng đã quay về, cảm thấy xung quanh đều trở nên yên tĩnh, giống như trần ai lạc định*, chỉ có trái tim đang đập liên hồi, chỉ có Diệp Chuyết Hàn đang nhìn mình chăm chú.
(*trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc)
Cậu không biết rằng, mắt cậu đang đỏ hồng, ngồi trên ghế không nhúc nhích nhìn Diệp Chuyết Hàn, bộ dạng như thể đã phải chịu oan ức tủi thân rất lớn.
Diệp Chuyết Hàn đến gần, ngồi xổm xuống, trong mắt đều là đau xót.
Kỳ Lâm cúi đầu, vô thức đưa tay ra cho Diệp Chuyết Hàn cầm, chỗ sâu nhất trong tim như có gì đó đang quay cuồng.
Một lát sau, Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu khóc.”
Lúc này Kỳ Lâm mới ý thức được, vừa rồi trả lời bình luận của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” đã cảm động mà rơi nước mắt.
Nhưng trong mắt Diệp Chuyết Hàn…
Hình như là cậu khóc do bị bắt nạt.
Kỳ Lâm: “…..”
Không phải. Tôi không có.
Diệp Chuyết Hàn đứng lên, một tay đỡ gáy Kỳ Lâm, một tay ôm lưng cậu, ấn cậu vào lòng mình.
Kỳ Lâm không kịp phản kháng, cứ thế dán mặt vào trong ngực Diệp Chuyết Hàn.
“Tôi trở về rồi.” Diệp Chuyết Hàn nhẹ giọng nói.
Kỳ Lâm ngửi được mùi hương nước hoa Cologne quen thuộc, cả người đều thả lỏng. Nhưng cậu cảm thấy mình vẫn nên giải thích một chút.
Cậu rất hiểu vị thần tiên ca ca này. Cái câu “tôi trở về rồi” của thần tiên ca ca không phải là nghĩa đen theo mặt chữ, mà là –
Cậu chịu oan ức rồi, mau khóc trong ngực tôi đi.
Hiểu lầm này thật lớn!
Kỳ Lâm giãy giụa, ngẩng mặt lên, lộ ra đôi mắt, từ phía dưới nhìn Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn lại ấn cậu trở về.
Kỳ Lâm: “…..”
Kỳ Lâm lại giãy giụa, vội vàng nói: “Nghe tôi giải thích! Tôi chỉ là bị fans làm cho cảm động thôi! Tôi không hề thương tâm, càng không hề tủi thân!”
Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, “Hửm?”
Một giây sau, Diệp Chuyết Hàn sửa miệng, “À.”
Hiểu lầm đã được làm sáng tỏ nhưng tư thế vẫn không thay đổi, qua nửa phút, Diệp Chuyết Hàn mới lưu luyến buông Kỳ Lâm ra, đi đến chỗ Khúc Lịch và Hình Tiêu.
7 giờ tối, hết giờ làm giờ học, quần chúng lại ùa vào weibo. Trải qua một ngày, hàng loạt dưa “Tác Tệ nhận tiền, mất lương tâm”, “hào môn ngọt sủng”, “tình yêu thần tiên của Diệp Kỳ” phát triển mạnh mẽ, không chỉ có Xuất Tẩu, ngay cả những phòng làm việc thiết kế hộp mù khác cũng được hưởng ké doanh số tăng.
Đúng lúc này, weibo chính thức của Nhạc Đình công bố một đoạn video.
Diệp Chuyết Hàn mặc một bộ tây trang màu đen, sang trọng lạnh lùng, hình tượng hoàn mỹ đến một sợi tóc cũng không thể chê được.
Video chỉ ngắn một phút, Diệp Chuyết Hàn đơn giản nói tóm tắt công khai quá trình mình và Kỳ Lâm kết hôn thông hệ thống AI kết đôi của chính phủ, khen ngợi AI ưu việt, tìm được cho hắn một bạn đời rất ưu tú, từ ngoại hình, tài hoa đến nhân phẩm đều không có gì để bắt bẻ.
Cố Nhung vừa xem video vừa nói: “Đm, thần tiên ca ca của cậu khen thật lợi hại, hắn một câu cũng không đề cập tới cậu, tất cả đều khen chính phủ, nhưng mỗi chữ vẫn ngầm ca ngợi cậu. Kỳ Tiểu Lâm, cậu đang đỏ mặt à?”
Kỳ Lâm: “…..”
Có thể không đỏ mặt được sao?
Cuối video, Diệp Chuyết Hàn lộ ra một nụ cười quý giá, “Tôi lấy thân phận bạn đời của Kỳ tiên sinh, mong mọi người tiếp tục ủng hộ cậu ấy, chú ý tới những tác phẩm kế tiếp của cậu ấy.”
Trong một khắc video được đăng lên đã được chia sẻ điên cuồng, bình luận ào ào, thậm chí còn có người tinh tế phát hiện ra, nói tổng tài đang mặc bộ tây trang khoác trên người Kỳ Lâm trong bức ảnh chụp lén.
“Đây là cẩu lương ngầm sao?”
“Nghe tôi nói! Nhà hào môn một bộ quần áo sẽ không mặc hai lần! Diệp Chuyết Hàn tuyệt đối là cố ý!”
“Tổng tài show ân ái thật đáng yêu! Hắn nhất định rất thích Kỳ Lâm!”
“Chỉ có mình tôi chú ý trong một phút đồng hồ hắn khen AI hết 50 giây sao?”
“Bạn ngốc à? Diệp Chuyết Hàn rõ ràng là đang mượn AI khen Kỳ Lâm của chúng tôi!”
“AI kia thật sự lợi hại như vậy sao? Tôi cũng muốn chính phủ tặng cho tôi một Lâm Lâm!”
“Tôi muốn chính phủ tặng cho tôi một tổng tài!”
Đêm đó, hệ thống AI kết đôi của chính phủ tiếp nhận vô số đơn đăng ký ghép đôi của nam nữ độc thân, đơ luôn.
*** Hết chương 45
Danh sách chương