Gió thổi dìu dịu, năm thân ảnh cao lớn tiến tới, khí thế hùng hậu như núi đổ, nặng nề đến độ khiến người ta không thở nổi. Họ tiến bước nào, đất rung bước ấy, tim Độc Cô Bại Thiên cũng đập nhanh theo.
"Thanh Phong đế quốc Huyết thiên vương Tần An."
"Thanh Phong đế quốc Ảnh Sát thiên vương Lưu Nhất Phi."
"Bái Nguyệt đế quốc Truy Phong thiên vương Hàn Sấm."
"Hán Đường đế quốc Lưu Vân phi tiên thiên vương Lăng Phi."
"Hán Đường đế quốc Tu La thiên vương Triệu Trình."
Ngũ đại cao thủ dàn hàng, báo danh hiệu với hắn.
"Hắc hắc, Độc Cô Bại Thiên mỗ có tài đức gì mà phiền đến năm vương cấp cao thủ đại giá quang lâm, thật sự được yêu mến mà kinh hãi." Hắn lạnh lùng nhìn năm người.
Trừ Tu La thiên vương Triệu Trình, bốn người còn lại đều là người quen. Lúc ở Lí phủ trong Khai Nguyên thành thuộc Thanh Phong đế quốc, hắn từng thấy Huyết thiên vương Tần An, Ảnh Sát thiên vương Lưu Nhất Phi cùng Truy Phong thiên vương Hàn Sấm. Lưu Vân phi tiên thiên vương Lăng Phi là ân sư của Lí Thi, tôn chủ của Vụ Ẩn phong, hắn từng gặp tại đại hội Chiến Thiên tinh nguyên.
"Độc Cô Bại Thiên, ngươi khiến chúng ta liên tục bất ngờ, không ngờ tuổi trẻ đã đột phá xong thứ vương cấp cảnh giới, tiến vào hàng ngũ vương cấp cao thủ, võ lâm có thêm một thiên vương cao thủ. Mấy hôm nay danh tiếng Bất tử ma vương Độc Cô Bại Thiên truyền khắp võ lâm. Ôi, tiếc rằng… ngươi có ma thể, từng xá thân thành ma, thiên tài tuyệt thế mà lại là ma. Bọn ta buộc phải trừ khử, tiếc cho căn cốt của ngươi…" Huyết thiên vương Tần An cảm thán.
Lưu Vân phi tiên thiên vương Lăng Phi nói: "Độc Cô Bại Thiên, không người ngươi lại từng xá thân thành ma. Ý trời, Hán Đường đế quốc vừa xuất hiện một vương cấp cao thủ trẻ tuổi lại phải hủy đi."
Độc Cô Bại Thiên chú ý đến Lăng Phi hơn cả. Lúc ở Vụ Ẩn phong, hắn cho rằng vương cấp cao thủ này không phải là nhân vật sảng khoái, hành sự quả cảm, mà là đại kiêu hùng ẩn tàng tại võ lâm thánh địa. Giờ gặp lại vẫn thấy cảm giác ấy, xem ra không ai nhận rõ được ông ta.
"Hừ, mỗ không muốn nói nhiều, cá ngày dối diện với các võ lâm cao thủ rêu rao chính nghĩa như các vị, mỗ phiền đến chết rồi, muốn chém giết cứ lên, mỗ tiếp đến cùng."
Cảm giác nát lòng lại dấy lên, hắn chìm trong bi thường, biến sắc nói với vẻ đau đớn: "Các vị tiền bối có thể cho tại hạ một ngày, sau đó chúng ta sẽ kết thúc tất cả."
"Ý ngươi là hiện giờ phải đi?" Lưu Nhất Phi hỏi.
"Không sai, tại hạ không chạy, mà buộc phải đi. Các vị không phải đều là chính đạo nhân sĩ, thường nói phải thế thiên hành đạo, trừ bạo an lương hay sao. Hiện tại tại hạ phải cứu người, không đi không được."
Tu La thiên vương Triệu Trình cười lạnh: "Hắc hắc, ma đầu ngươi thì cứu ai, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chắc cũng là nhân vật ma đạo. Muốn đi hả? Hừ, gặp bọn ta thì đừng hòng."
Độc Cô Bại Thiên nóng lòng như lửa đốt, hắn có cảm giác linh hồn chi hỏa của Tư Đồ Minh Nguyệt tựa hồ cháy tàn rồi, hận không thể mọc cánh đến với nàng ngày.
"Các ngươi tránh ra." Hắn gầm lên, Khấp Huyết thần kiếm quang mang đại thịnh.
Truy Phong thiên vương Hàn Sấm nói: "Độc Cô Bại Thiên, hôm nay trừ phi ngươi đạp lên thi thể bọn ra, bằng không người phải nằm lại đây."
Nộ!
Kinh!
Hận!
Lòng hắn bừng bừng, lửa giận ngùn ngụt, hắn còn không còn thời gian nữa, sinh mệnh Tư Đồ Minh Nguyệt đang nguy kịch, nếu hắn không đến kịp,…. Hắn không dám nghĩ thêm.
Tiếng rồng gầm vang, quang mang đỏ tía vút lên, Độc Cô Bại Thiên rời lưng ngựa, cầm Khấp Huyết thần kiếm lao vào năm địch thủ.
Màn sáng chói lọi được năm người phát ra khiến thái dương cũng thất sắc.
Tiên thiên kiếm khí đỏ tía không tiến nổi nửa phân trước màn sáng, sau cùng tan biến vô tung vô tích. Màn sáng như thái dương tỏa rạng, hào quang vạn đạo, vô số kiếm khí hóa hình xạ vào hắn. Cây cối hai bên đường thủng lỗ chỗ, đá núi hóa thành bột, bay tung theo không trung. Độc Cô Bại Thiên chật vật chống đỡ.
Đương nhiên cả năm đều là cường giả trong hàng ngũ vương cấp cao thủ, là cao thủ vô địch trong mắt người võ lâm, năm người hợp lực chứng tỏ quyết tâm tất sát cao độ.
Hóa hình kiếm khí từ Khấp Huyết thần kiếm liên tục bắn ta, hóa thành hơi sương, ngưng tụ trước mặt hắn thành một tầng ánh sáng đặc thù. Kiếm khí của năm cao thủ đánh trúng, hắn lùi lại mười mấy bước, mỗi bước thổ ra một ngụm máu.
"Hèn mạt, có giỏi thì các ngươi đơn đấu với ta, cam đoan ta sẽ đánh cho mẹ các ngươi không nhận ra được."
Mấy vương cấp cao thủ đều hổ thẹn, đồng thời nổi giận. Tuy vẻ ngoài họ chỉ mới bốn, năm chục tuổi nhưng thực tế đều ngoài sáu mươi, thậm chí sắp tám mươi, bị người ta nói là đánh cho mẹ cũng không nhận ra, tất nhiên phải nổi giận.
"Tiểu bối, hiện ngươi là kẻ đứng đầu trong võ lâm tất sát bảng, cần gì phải nói đạo nghĩa với ngươi, trừ được ngươi là võ lâm thanh tĩnh hơn, chịu chết đi."
Năm người lại xông lên.
Bạch long mã cảm thấy khí thế của năm người liền hí vang, vòng qua năm người lao đi.
Trận chiến này thực lực chênh lệch rõ rệt, một vương cấp cao thủ dù công lực đến đấy cũng không chọi lại năm người đồng cấp. Độc Cô Bại Thiên vừa lo cho sinh mệnh Nguyệt nhi ở xa, thầm thống hận mình vì sao vô năng, chưa bao giờ hắn khát vọng sức mạnh như thế. Người yêu đang lúc lâm nguy sinh tử, hắn lại bị chặn ở đây. Càng nghĩ hắn càng nóng lòng, xuất chiêu càng loạn xa, sau cùng hú lên vang vọng.
"Mấy tên khốn, uổng cho ta trước đây tôn kính các ngươi là tuyệt đỉnh cao thủ trong võ lâm. Ta nhổ vào. Đều là loại vô sỉ, lấy lớn hiếp nhỏ. Độc Cô Bại Thiên ta phát thế, nếu Nguyệt nhi xảy ra chuyện gì, ta sẽ khiến cả võ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục." Sắc mặt hắn hung hãn, trán nổi gân xanh.
Sắc mặt năm đại cao thủ xanh lè.
Truy Phong thiên vương Hàn Sấm nói: "Xem ra ngươi thật sự thành ma rồi, hôm nay ngươi chết chắc."
Kiếm khí tung hoành, kình phong ào ào, chỉ trong một khắc, Độc Cô Bại Thiên đã đầm đìa máu.
Lam quang nhu hòa từ ngực hắn tỏa đi toàn thân, thân thể đầy vết thương lại tràn sức sống, kình khí sung mãn. Lòng hắn cùng đau nhói, nỗi bi thương ngập trái tim, niềm mất mát, cay đắng cùng dâng lên. Hắn cảm giác mình vừa mất đi cả thế giới.
"Không, Nguyệt nhi, nàng không thể chết."
Hắn điên cuồng xung phá công kích của ngũ đại cao thủ, cái giá phải trả là bị năm đạo kiếm khí đánh trúng lưng.
Nhưng hắn không tan nát thành thịt vụn như năm vương cấp cao thủ tưởng, dù lưng tóe máu, xuất hiện năm vết thương đáng sợ, nhưng hắn vẫn lao đi.
Ngũ đại cao thủ đuổi sát.
Hắn ràn rụa nước mắt, run rẩy từ linh hồn khiến hắn hiểu ra, sức mạnh phong ấn trong tình chi lệ tinh là từ linh hồn của Tình Nguyệt, mỗi lần hắn thụ thương, lệ tinh lại tràn ra quang mang nhu hòa chữa lành. Hắn cảm giác được lệ tinh có liên hệ đến Tư Đồ Minh Nguyệt hiện tại, mỗi lần lam quang xuất hiện hắn lại biết sinh mệnh nàng sút đi một phần.
Việc đó Tình Nguyệt từ kiếp trước đã dự liệu được. Khi hắn gặp uy hiếp, nàng hi sinh sinh mệnh để bảo vệ hắn.
Hắn hét lên với năm người sau lưng: "Các ngươi đều là hung thủ, sớm muộn cũng có ngày ta bắt các ngươi lấy máu ra trả." Thần Hư bộ được thi triển đến cực hạn, thân hình như quang ảnh lao đi.
Ban đầu hắn bỏ xa năm người, nhưng dần dần một bóng người mờ mờ bám theo, cách hắn không đầy năm trường. Sát ý lạnh tanh cùng tiên thiên kiếm khí bắn tới.
Hắn cả kinh, mấy hôm nay hắn vẫn dựa vào Thần Hư bộ để tung hoành, trừ đế cảnh cao thủ trong võ lâm không ai bắt kịp.
Hắn không quay lại cũng biết là ai, lúc trước thiên vương cao thủ Doãn Phong từ Vân sơn định tìm một vương cấp cao thủ khinh công vô song đến bắt hắn, chính là Truy Phong thiên vương Hàn Sấm. Xem ra lần này năm vương cấp cao thủ chuẩn bị đầy đủ, quyết giết bằng được hắn.
Hắn lật tay chém lại một kiếm, kiếm khí đỏ tía va vào bạch quang, sóng khí và kiếm khí tản đi, cây cối đổ rào rào. Hắn mượn luồng sóng khí này, thân thể như mũi tên rời dây cung vút đi.
Truy Phong thiên vương Hàn Sấm bị ngăn bước, cự ly liền giãn ra thành mười trượng.
Đột nhiên từ hai bên đường túa ra vố số người võ lâm, dẫn đầu là Vu Ý, truyền nhân Ngọc Hư cung, một trong ngũ đại thánh địa. Trên đỉnh Vân sơn, Vu Ý từng bị Độc Cô Bại Thiên đả thương, suýt nữa mất mạng, mất mấy ngày tu dưỡng mới lành lại.
Hắn hận Độc Cô Bại Thiên vô cùng, vốn Tân thiên vương phong vương đại hội ở đó là cơ hội tốt cho thiên chi kiêu tử như y thể hiện thân thủ trước mặt thiên hạ quần hùng, ai ngờ xuất hiện một Bất tử chi ma vô danh, đánh cho y thổ huyết, mất hết mặt mũi, không chỉ khiến giấc mộng thành đệ nhất cao thủ lớp trẻ tan thành hư vô mà khiến y phải chịu nỗi nhục bại trong tay ma trước mặt sư môn.
Cừu nhân gặp nhau liền không giữ được bình tĩnh, Vu Ý dẫn theo gần trăm cao thủ vây chặt hắn lại.
Y chỉ kiếm vào Độc Cô Bại Thiên, nghiến răng: "Bất tử ma vương ngươi để ta đợi đến khổ, ba ngày đêm rồi."
"Bại tướng dưới tay thì đợi thêm trăm năm cũng có sao? Ngăn được ta ư?"
Mắt Vu Ý cơ hồ phun lửa, vốn y cho rằng bại trong tay Độc Cô Bại Thiên là đại nhục, câu nói này khác nào đâm vào gan ruột y. "Độc Cô Bại Thiên, ngươi đừng dương dương đắc ý, nếu không phải các vị tiền bối có lệnh cho bọn ta không được hơn thua với ngươi thì ta nhất định tự tay đánh bại ngươi. Hừ! Bất quá, hôm nay ngươi sẽ phải quỳ dưới chân ta."
"Ha ha, buồn cười quá. Đánh bại ra? Ngươi dựa vào đâu? Hiện tại ta được liệt vào võ lâm đệ thập cửu vương, một cao thủ thứ vương cấp nhỏ xíu như ngươi dựa vào đâu đòi đấu với ta. Trước đây ngươi là bại tướng, hôm nay, sau này, vĩnh viễn đều thế." Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng đáp.
Mắt Vu Ý lóe lên tia độc ác xen lẫn đố kị: "Độc Cô Bại Thiên, ngươi may mắn thoát chết lần trước, lần này tuyệt đối không để ngươi thoát, mấy vị tiền bối định tự tay diệt ngươi, nhất định ngươi không sống qua được hôm nay."
Độc Cô Bại Thiên nhìn năm vương cấp cao thủ đuổi tới phía sao, sắc mặt dị thường bình tĩnh: "Sống thì sao? Chết thì thế nào? Sống được vui vẻ, chết không hối tiếc. Loại người như ngươi không đáng bàn đến hai chữ này, ngươi vốn không biết gì ý nghĩa của sinh tử."