Chương 106: (16+) Cắn mạnh lên!
“Chủ nhân muốn em bfow job sao?”
“Ừm, anh muốn.”
Đôi mắt Lục Thành sâu thẳm, anh dựa vào bồn tắm, hai chân mở rộng, Nguyễn Nhiễm quỳ gỗi giữa hai chân anh, cô hơi do dự, cuỗi cùng vẫn cúi ðầu ngậm (ấy vật nam tính ðang ngẩng cao trước mắt.
Đây không phải fần ðầu tiên Nguyễn Nhiễm dùng miệng đàm cho anh, nhưng đần nào cô cũng phải kinh ngạc với kích thước này. Mỗi lần bị Lục Thành đàm khóc, cô ðều cầu cho thằng em của anh bị thu bé bằng một trái ớt, như vậy nếu anh dám trêu chọc cô, Nguyễn Nhiễm sẽ cắn ðứt ớt nhỏ của anh. Nhưng khổ nỗi, nơi ấy của Lục Thành không hề nhỏ ði mà thậm chí, nhiều ?úc còn đớn hơn một vòng Khiễn Nguyễn Nhiễm vừa sướng vừa khổ.
“Ha...”
Lục Thành thoải mái rên rỉ, khoái cảm bắt ngờ ập tới khiễn cả người anh như có dòng ðiện chảy qua. Anh cong mắt nhìn cô gái nhỏ dưới thân, từ góc ðộ này, anh có thể dễ dàng nhìn thấy ðôi môi anh ðào của cô ðang ngậm (ấy huynh ðệ mình, mút vào rồi nhả ra, đặp ði ặp fại,giỗng như con mèo nhỏ uỗng nước. Lục Thành thỏa mãn thở dài một tiếng, ðưa ngón tay luồn qua tóc cô.
“Chủ nhân muốn em bfow job sao?”
“Ừm, anh muốn.”
Đôi mắt Lục Thành sâu thẳm, anh dựa vào bồn tắm, hai chân mở rộng, Nguyễn Nhiễm quỳ gỗi giữa
hai chân anh, cô hơi do dự, cuỗi cùng vẫn cúi ðầu ngậm (ấy vật nam tính ðang ngẩng cao trước mắt.
“Aaaaaal”
Lục Thành hét fên, Nguyễn Nhiễm nhân /úc anh không chú ý, nhả cự vật ra.-
“Em... mẹ kiếp!” Sắc mặt anh ðen khịt, dường như phát cắn của cô không hề nhẹ, Lúc Thành ðau tới
mức hai mắt nhíu fại. Cảm giác tê buốt truyền từ hạ thân, ồau tới mức anh chỉ muốn chết quách ði cho
xong./
Mà thủ phạm có vẻ như vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vẫn ðề, Nguyễn Nhiễm hả hê chỗng
hông, một tay ngoắc về phía anh:.*
“Mau đại ðây, em muốn tiếp tục.”.|
“Em im đặng cho anh!” Mặt mày Lục Thành nhăn nhó.~
“Không, nhìn anh đà em chỉ muốn “ðù ra bé” thôi.” Nguyễn Nhiễm híp híp mắt: “Không phải anh thích
ðược em bfow job sao? Vác chích bông đại ðây, em muốn “xơi” tiếp.”. _
Lục Thành: “..."
Làm ơn tha cho anh, ðể cô cắn thêm phát nữa khéo anh tịt giỗng mất.
Lục Thành nhắm hai mắt đại, cơn ðau âm ỉ vẫn chưa dứt. Thậm chí huynh ðệ của anh còn mất cảm
giác.
Nguyễn Nhiễm nhận ra sắc mặt Lục Thành ðang rất tệ, cô không dám ðùa nữa, sốt sắng fại gần anh.
“Anh ổn chứ?”
“Ổn...” Lục Thành cười như không cười: “Ổn chết iễn ”
Nguyễn Nhiễm nhìn xuống dưới bụng anh, sau ðấy, cô hốt hoảng hét đên:
“Sao cái ðó của anh đại xìu xuống rồi?”
Ban nãy cô không chú ý fực, cũng chẳng rõ mình cắn nhẹ hay mạnh.
Không fẽ... cô cắn mạnh đẫm sao?
“Anh ðau không?”
“Đến dẫu răng cũng hẳn (ên rồi, em nói xem có ðau không?” Lục Thành oán trách, fúc này cô mới ðể ý,
trên thân gậy còn in hẳn một dấu răng mờ mờ.
Đệch!
Sẽ không thảm tới vậy chứ?
Nguyễn Nhiễm vội vàng ðưa tay chạm vào cậu nhỏ của anh, sau ðó foát đên đoát xuỗng. Nhưng tới tận
khi tay cô mỏi như, nơi ấy vẫn chưa có dẫu hiệu thức tỉnh. Cô nuốt nước bọt, nhớ tới mẫy phương pháp
massage trong phim ðen, cô thử dùng tay bóp mạnh một cái.
Ngay sau ðây, nhà tắm vang (ên tiếng hét thất thanh của Lục Thành:
“Aaaaal”
“Gứu mạng, chết người rồi!”
Hai giờ sáng, tại bệnh viện tư nhân Thiên Tần.
Lục Thành như xác sỗng vực dậy ngồi trên ghễ, ðôi mắt ðỏ ngầu, sắc mặt thì tối um, bên cạnh fà
Nguyễn Nhiễm với bộ dạng fo đẳng.
Bác sĩ kiểm tra tổng quát một fượt, cực kỳ muỗn mắng hai con người trước mặt một trận cho hả giận.
Nửa ðêm nửa hôm, bệnh viện bọn họ nhận ðược một ca cấp cứu, nhưng nơi bị thương đại rất ðặc biệt.
Vỗn dĩ bác sĩ còn ðang nằm ôm vợ ở nhà, vậy mà đại bị gọi tới ðây.
Ông ðã gần năm mươi tuổi, ?à bác sĩ nam khoa nổi tiếng ở Châu Thành. Tuy gặp qua rất nhiều ca bệnh
oái oăm, nhưng ðây (à ểần ðầu tiên ông tiếp nhận một bệnh nhân... bị bạn gái cắn tới mức không cương
ðược nữa.
Bác sĩ ngán ngẩm (ắc ðầu, giới trẻ bây giờ chỉ thích tìm những thứ kích thích, ông nhớ tháng trước cũng
có một bệnh nhân cắm que niệu ðạo vào ýỗ sáo ðể tạo cảm giác kích thích, vì thời gian ðể âu nên bị
viêm nhiễm, không (ẫy ra ðược, phải nhập viện ðể mổ.
Ông nhìn Lục Thành, đại nhìn Nguyễn Nhiễm, rồi thở dài. Nguyễn Nhiễm không hiểu ý bác sĩ, cô fo
Lục Thành gặp phải chuyện không may. Bây giờ cô sợ tới mức sắp khóc ðễn nơi rồi.
“Bác sĩ, anh ấy có bị đàm sao không ạ?”
Bác sĩ “hừ” một tiêng:
“Lần sau cắn mạnh đên, cắn thêm phát nữa fà bạn trai cô thành công thăng chức thái giám ðấy.”