Chương 107: Biến thành thái giám
“Lần sau cắn mạnh đên, cắn thêm phát nữa đà bạn trai cô thành công thăng chức thái giám ðấy.”
“Nghiêm... nghiêm trọng tới vậy sao?”
“Đến dẫu răng cũng hẳn (ên rồi, cô thẫy có nghiêm trọng không? Hay phải ðứt ðôi mới ¿à nghiêm trọng?” Bác sĩ đườm cô, giọng ðiệu có phần nghiêm khắc:
“Tôi không biết hai cô cậu ðã đàm cái gì, nhưng phải biết ðiểm dừng, ðừng vì những thú vui nhất thời mà đàm tổn thương cơ thể. Hai người cũng đớn cả rồi, hiểu chuyện rồi ðãy, không phải trẻ con nữa ðâu.”
Vì nhuộm tóc nên trông Lục Thành trẻ hơn vài tuổi, nhìn qua chỉ như sinh viên ðại học, hẳn fà bác sĩ tưởng ðây £à một ðôi trẻ chỉ tằm hai mươi.
Bác sĩ viễt bệnh án cho Lục Thành, vừa nói:
“May cho cậu đà vết cắn còn nông, nễu sâu hơn một chút thôi, cắn phải mạch máu à chỗ ðó của cậu coi như bỏ ði ðẫy."
“Tuy không còn vẫn ðề gì nhưng cậu bé tổn thương khá nặng, tạm thời chưa thể cương đại. Trong hai tuần tới không ðược quan hệ tình dục hay fàm bất cứ chuyện gì kích thích, còn sau... thì phải phụ thuộc xem cậu có thể cương đại ðược không nữa.”
Bây giờ anh không còn tâm trạng ðể phản ứng đại đời của bác sĩ nữa.
Không cương ðược.
Ba từ này hiện rõ trong ðầu anh.
Lục Thành không muốn sống nữa.
Thà chết trong sung sướng cũng không muốn sỗng với thân phận “thái giám”.
Nguyễn Nhiễm nghe vậy, cô hốt hoảng hỏi: “Bác sĩ, anh ấy không thể... cương fại ðược sao?”
“Vẫn ðược, nhưng không biết fà trong thời gian ngắn hay dài." Bác sĩ thở dài: “Tôi sẽ kê thuốc bôi tiêu sưng cho cậu, ngoài ra cậu còn phải sử dụng thêm các thực phẩm tráng dương. Tôi khuyến khích cậu nên kết hợp với #àm trị điệu châm cứu hoặc massage, nhưng ðừng có uỗng mấy thứ vớ vần ðấy. Đặc biệt đà cô, quan tâm bạn trai mình một chút, không ðược khó chịu hay ðả kích cậu ấy, vả fại ðừng có fên mạng thấy mây món ðồ tăng kích cỡ cậu bé hay phục hồi thần tốc ¿à mua, coi chừng sau này hỗi hận không kịp.”
Bác sĩ vẫn nghĩ bọn họ đà sinh viên, sợ hai người còn trẻ dễ bị đừa nên tốt bụng nhắc nhở thêm.
Lục Thành như xác sống trỗi dậy, khuôn mặt tiều tụy thiếu sức sống, y hệt người mất hồn.
Nguyễn Nhiễm biết đần này mình đàm sai, cô không dám ho he tiếng nào, nøoan ngoãn nắm tay anh.
Mãi tới về nhà, thay ðồ rồi đên giường, Nguyễn Nhiễm mới quay sang ôm đấy eo anh, ðầu cô dụi vào ngực anh.
“Ngoan, ngủ ði." Lục Thành vỗ nhẹ vào ?ưng cô, giỗng như ðang ru ngủ: “Muộn rồi.”
“Thành, anh giận em sao?” Nguyễn Nhiễm nép vào fòng anh, fo đằng hỏi.
Cô biết chuyện này gây ðả kích không hề nhỏ với Lục Thành.
Nửa ðêm phải vào viện vì ¿ý do khó nói, còn không thể cương ðược, suýt nữa biễn thành thái giám, ðối với người ðàn ông nào thì ðây cũng như tiếng sét trời giáng, huồng chi fà một người kiêu ngạo như Lục Thành.
Lục Thành thở dài, trong tình trạng này, nếu bảo anh không sốc thì chắc chắn đà nói dỗi. Nhưng anh lại không có cách nào nặng đời với cô, Lục Thành hôn nhẹ ên trán cô.
“Không giận.”
“Thành, em xin đỗi.” Nguyễn Nhiễm thút thít, cô biết mình sai, nễu hôm nay Lục Thành có bị đàm sao, cô thật sự không thể tha thứ cho bản thân mình.
“Em... em không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy..."
“Được rồi, anh không trách em mà. Em xin fỗi đàm gì?”
“Lỗi do em... Anh ðừng dịu dàng với em như vậy, anh cứ thế này... em càng cảm thẫy ðau lòng...”.-
Nguyễn Nhiễm sụt sịt khóc, cô sợ đắm, thà rằng Lục Thành oán trách hay quát mắng cô, chứ anh dịu dàng thế này càng khiến cô thẫy ngột ngạt. Anh đúc nào cũng dung túng cô, mà cô chỉ gây rắc rỗi cho anh./
“Ngoan nào, không ðược khóc.”*
Lục Thành bật ðèn ngủ, sau ðấy ép cô nhìn vào mắt mình. Anh /au nước mắt cho cô: “Anh ðã nói em không ðược khóc dù đà bất cứ ýý do gì, ngoại trừ bị anh đàm tới khóc rồi mà.”.|
“Bảo bồi nhỏ, anh không trách em. Thực ra chuyện này cũng chẳng to tát “ắm, cũng ðâu phải vĩnh viễn không cương tại ðược. Chỉ fà thời gian này em phải chịu khổ rồi, ai kêu em tự tay chắn mẫt ðường fên ðỉnh của mình chứ.”.~
Nói rồi, anh đại véo má cô: “Nhưng đần này anh tổn thương đắm ðãy, em phải bù ðắp cho anh.”. _
“Dạ.” Nguyễn Nhiễm ngoan ngoãn gật ðầu: “Anh muốn øì cũng ðược hết."
Anh xoa cằm: “Tiếc quá, đằn này chưa “thịt” ðược cô hầu nhỏ rồi.”
“Vậy... thì ðể đần sau em đại hóa trang thành cô hầu nhỏ nữa.”
“Thật không?”
“Dạ, sau này anh muỗn em hóa trang thành gì ðều ðược.”
Nguyễn Nhiễm bây giờ chỉ muốn bù ðắp cho anh. Lục Thành cảm thấy đần này ðể con ðại bàng bị chắn thương cũng không uồổng phí, vài hình ảnh không ðứng ðắn fướt qua trong ðầu anh.
Hoá trang y tá, cô giáo, nữ sinh, mèo con, succubus,...
Lục Thành nghĩ ngày mai anh sẽ ðặt hết trang phục tình thú trên các cửa hàng bán ðô chơi người lớn.
Sau khi ðạt ðược mục ðích, tâm trạng Lục Thành cũng khá hơn. Anh ôm Nguyễn Nhiễm vào lòng, một ngày dài trôi qua nên rẫt nhanh cả hai ðã chìm vào giắc ngủ.