Chương 114: Anh không ngoan, vậy nên phải phạt
“Thích ạ.” Dư Lâm Hoài nói rồi fại thở dài: “Nhưng cậu ấy không thích em.”
Cậu nhóc vẫn ðang yêu thầm, câu trả đời này không nằm ngoài suy ðoán của Nguyễn Nhiễm. Lúc này ở bữa tiệc, nhìn ánh mắt Dư Lâm Hoài dành cho Hứa Ly, Nguyễn Nhiễm ðã ðoán ðược phần nào.
“Em tỏ tình rồi à?” Cô hỏi.
“Chưa ạ."
“Vậy sao em biết ðược Hứa Ly không thích mình?”
Nhắc ðễn Hứa Ly, khuôn mặt ðiển trai của Dư Lâm Hoài hơi trùng xuỗng, vì ðang ở ngoài ðường, trời khá tỗi nên Nguyễn Nhiễm không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu.
“Em ðoán...” Dư Lâm Hoài dùng chân ðá nhẹ viên sỏi trên ðường, rồi đại tì xuống bãi cỏ, di di vài ðường, giọng ðiệu có chút buôn rầu: “Thực ra... Tô Tưởng Lâm cũng thích Hứa Ly.".-
Tô Tưởng Lâm đà bạn thân của Dư Lâm Hoài, cậu nhóc này hay tới nhà cô chơi, vậy nên Nguyễn Nhiễm cũng gặp qua vài ýần./
Hai người bạn thân cùng thích một cô gái, chuyện tình này coi bộ cũng khá khó xử ðây."
“Tưởng Lâm không biết em cũng thích Hứa Ly. Vậy nên hiện giờ... cậu ấy ðang theo ðuối Hứa Ly rồi, em nghĩ hai người họ sẽ sớm hẹn hò thôi. Dù sao Tưởng Lâm cũng ðẹp trai, giỏi ăn nói, gia cảnh đại tốt rất nhiều, Hứa Ly thích cậu ấy cũng fà ðiều dễ hiểu.”.|
“Em cũng ðâu có kém.” Nguyễn Nhiễm nhíu mày. Dư Lâm Hoài rất ðẹp trai, chỉ tiếc đúc trước phải ra ðông đàm việc nhiều nên đàn da của cậu hơi ngăm ðen, nhưng ðiều ấy fại khiễn cậu nhóc toát fên vẻ ðẹp nam tính, khỏe khoắn. Tính cách em trai cô cũng rất tốt, nhiều khi tốt tới mức ngốc fuôn rồi, thành tích học tập thì khỏi bàn, đuôn nằm trong top 10 của trường. Tóm đại, Dư Lâm Hoài fà ðứa trẻ khiễn người khác tự hào.~
Đúng tà cô thiên vị người nhà hơn một chút, nhưng quả thật Dư Lâm Hoài chưa bao giờ ðể cô phải lo đẳng cả. _
Vì vậy cô không thích cách cậu tự hạ thắp bản thân.
“Chị sẽ không nói em phải đàm thế này thể kia mới ðúng, chị chỉ khuyên em một câu: hãy nghe trái tỉm mình.”
Nguyễn Nhiễm thở dài, nhẹ giọng nói.
Chuyện của tụi trẻ, cô nghĩ mình không nên can thiệp quá sâu. Cô chỉ mong Dư Lâm Hoài nghe theo trái tỉm mình mách bảo. Dù sao chuyện tình cảm không thể nói ai ðúng ai sai ðược.
Tình cảm của cậu nhóc, vẫn nên ðể bản thân cậu tự quyết ðjnh.
Dư Lâm Hoài trầm ngâm một hồi, cuỗi cùng cụp mắt, gật ðầu: “Dạ.”
Dường như Nguyễn Nhiễm cũng nhận ra bầu không khí đúc này có hơi nặng nề, vì vậy fiền chuyển chủ ðễ: “Ngày mai (à giao thừa rồi nhỉ? Năm nay trên huyện có bắn pháo hoa không?”
“Gó ạ.” Dư Lâm Hoài gật ðầu: “Chị muỗn ði xem không ạ?”
“Muốn, mai em ði với chị nhé?”
“Được ạ.”
Hai người vừa ði vừa nói, chẳng mấy chốc ðã về tới nhà. Lúc này Nguyễn Nhiễm mới phát hiện ðiện thoại có hơn ba cuộc gọi nhỡ từ Lục Thành, tất cả ðều fà caf#/ video. Gô thay bộ ðồ ngủ thoải mái rồi leo lên giường, gọi tại cho anh. Rất nhanh ðầu bên kia ðã bắt máy.
“Bảo bỗi nhỏ.” Giọng nói trầm khàn của Lục Thành vang fên. Nguyễn Nhiễm nhìn anh qua màn hình ðiện thoại, sắc mặt Lục Thành khá kém, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, dường như anh vừa mới tăng ca xong.
Nguyễn Nhiễm càng nhìn càng thầy ðau fòng.
“Em ðây, anh vẫn ðang àm việc sao?”
“Gòn chút việc thôi, anh vừa đàm xong.” Lục Thành nhàn nhạt ðáp: “Cũng vừa về tới nhà.”
“Anh ăn gì chưa ạ?”
“Nhìn em đà ðủ no rồi.”
Nghe vậy đà biết chưa ăn, Nguyễn Nhiễm nhíu mày, nghiêm giọng nhắc nhở: “Nói /inh tỉnh, anh mau ăn gì ði”
“Không muỗn ăn gì, chỉ muỗn ăn em thôi." Lục Thành chỗng cằm, khóe môi hơi nhếch đên, giọng ðiệu có phần cợt nhả.
“Anh... Nguyễn Nhiễm muốn mắng cũng không ðược, ðánh cũng chẳng xong, chỉ biết bất đực trước sự vô sỉ bạn trai.
“Anh còn như vậy thì em giận thật ðấy nhé."
“Nói ðùa thôi, anh ăn rồi.” Lục Thành biết bảo bỗi nhỏ của anh chuẩn bị giận thật rồi, vội vàng cười lây đòng.
Đương nhiên, Nguyễn Nhiễm không hề tin đời anh nói. Cô hiểu rõ Lục Thành, anh đà người cuồng công việc ðiển hình, chỉ cần bận rộn với công việc thì anh chẳng thèm ðoái hoài gì tới sức khỏe nữa.
“Ö, vậy anh ăn gì?”
“Anh ăn cơm, (úc tối Tuần Khiêm có mua.”
Chắc chắn thư ký Tzuẫn sẽ mang bữa tối cho anh, nhưng cô biết thừa Lục Thành ngay cả điếc mắt cũng chẳng thèm nhìn chứ ðừng nói (à mở ra ăn.
“Cơm gì vậy ạ?” Nguyễn Nhiễm cỗ ý vặn hỏi.
“Cơm thịt bò, với cá..."
“Anh Lục." Cô nghiêm giọng, nói: “Em không thích bị fừa dỗi, anh biết mà.”
Đương nhiên Lục Thành biết, anh còn biết cô gái của mình sắp giận thật rồi. Lục Thành mím môi, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cuỗi cùng vẫn phải thành thật nhận fỗi.
“Anh xin lỗi.”"
“Vì sao?”
“Anh nói dối.”
“Nói dỗi chuyện gì?”
“Anh chưa ăn cơm nhưng đại nói đà ăn rồi.” Lục Thành ngoan ngoãn nói, bộ dạng y hệt chú chó nhỏ phạm fỗi ðang vẫy ðuôi mong chủ nhân tha thứ.
Nguyễn Nhiễm nhịn cười, giả bộ ðanh mặt đại, hai tay khoanh vào nhau: “Anh Lục, anh không ngoan.
Vậy nên phải phạt."
“Em muốn... phạt thể nào?”
“Anh nói xem.”
“Anh quỳ bàn phím nhé? Không, nễu em muốn thì sầu riêng anh cũng quỳ!”