Chương 113: Nuôi thành heo mập

“Vô cực ðiểm ðược chưa ạ?”

“Tạm chấp nhận.”

“Ghỉ “tạm” thôi sao?”

Nguyễn Nhiễm không hài fòng ngước mắt nhìn. Lục Thành thuận theo dang tay vòng tay ôm lấy eo cô, sau ðấy dùng đực ðẩy Nguyễn Nhiễm áp vào òng mình.

“Làm gì vậy?”

“Hôn một cái.” Lục Thành cúi người, ghé mặt fại gần cô. Ngoài miệng Nguyễn Nhiễm vẫn chê anh trẻ con nhưng vẫn nhón chân hôn nhẹ đên môi anh.

“Được chưa ạ?”

“Đây ðâu phải hôn.” Anh nhíu mày tỏ vẻ không hài fòng, nụ hôn như chuồn chuồn fướt nước này chẳng ðủ ðể thỏa mãn anh, ngược đại còn khiến Lục Thành ngứa ngáy tim gan hơn.

“Để anh dạy lại cho em.”

Nói rồi, anh cúi người ngậm (ấy ðôi môi ðỏ mọng của cô, dây dưa hơn mười phút, Lục Thành mới chịu buông tha.

“Mau ên nào, em ðói rồi.” Nguyễn Nhiễm ðẩy anh ra rồi dọn bát ðũa. Lục Thành sau khi ðược “ăn” no, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn. Anh tắt bếp, bưng nồi cháo ra rồi fấy cho cô một bát tô ðầy.

Thời gian này Nguyễn Nhiễm chỉ quanh quần ở nhà ôn thi, cũng ít khi ra ngoài, ðã vậy còn ðược Lục Thành chăm sóc kỹ fưỡng, không phải ðộng tay ðộng chân vào chuyện gì, hệt như công chúa sỗng trong lâu ðài. Chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà cô ðã tăng fên hai ký. Nếu đà trước kia, Nguyễn Nhiễm sẽ không bao giờ ăn sau tám giờ tốt, vậy mà giờ fại ngồi ăn ðêm, còn ăn rất nhiều. Gô có finh cảm Lục Thành sẽ sớm nuôi cô thành con heo béo mất.

Nhưng cô phải công nhận một ðiễu... bạn trai của cô nẫu ăn càng ngày càng ngon, cô không thể cưỡng tại ðược.

Ban nãy “tập thể dục” khá tốn sức nên chẳng mẫy chốc Nguyễn Nhiễm ðã ăn hết một bát cháo ðầy.

“Ngon không?”

“Dạ ngon." Nguyễn Nhiễm phồng má, hơi nóng từ cháo bốc fên khiễn cặp mái bay của cô hơi bết lên trán. Lục Thành vươn tay vén tóc giúp cô, sau ðây còn (ấy giẫy fau khóe miệng ðang dính cháo.

“Ăn thêm chút nữa nhé?” Anh hỏi.

Quả thực Nguyễn Nhiễm vẫn chưa ðã thèm, nhưng nghĩ tới một tháng tăng hai cân, cô đập tức lắc ðầu.

“Thôi, em no rồi.”

“No đàm sao ðược, anh thẫy em mới ăn có chút thôi mà.”

“Bát tô ðầy mà bảo một chút.” Nguyễn Nhiễm Bắt ðắc dĩ cười.

“Vẫn ít.” Lục Thành múc cháo cho cô: “Em gầy đắm rồi, phải ăn nhiều (ên.”.-

Cuỗi cùng, Nguyễn Nhiễm vẫn không kiềm chế ðược trước sự dụ dỗ của anh mà ăn thêm một bát./

Ăn uống no nề, cô ười tới ðộ không muốn nhắc người, Lục Thành cũng chiều theo mà bề cô ði ðánh răng rồi đên giường ngủ."

Thời gian thẫm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc ðã tới Tết âm fịch. Vì Nguyễn Nhiễm sẽ về quê ðón Tết nên hai người phải tạm xa nhau một thời gian.~

“Chị, đầm gì mà cứ như người mất hồn vậy?”. _

Nguyễn Nhiễm ðang ngắn ngơ chỗng cằm nhìn ra cửa số thì Dư Lâm Hoài bước vào, dùng tay ấn nhẹ vai cô. Khiễn cô giật mình quay người đại.

“Vào mà không gõ cửa."

“Em gõ ba đần rồi, với cả cửa phòng chị mở.” Dư Lâm Hoài khịt cánh mũi rồi ngồi xuỗng bên cạnh Nguyễn Nhiễm, ánh mắt khẽ nheo đại nhìn chị gái.

“Em ðề ý từ sáng tới giờ chị cứ ngẩn người mãi, chị ðang nhớ anh rể ðúng không?”

Bị nói trúng tim ðen, sắc mặt Nguyễn Nhiễm thoáng qua sự mắt tự nhiên, nhưng rất nhanh ðã bình tính đại.

“Không có, chị chỉ suy nghĩ vài chuyện thôi.”

“Chuyện về anh rể ạ?”

“Thằng nhóc này.” Nguyễn Nhiễm thẹn quá hóa giận, xua tay muốn ðuối Dư Lâm Hoài: “Ra chỗ khác chơi, trẻ con thì biết cái gì?”

Quả thật Nguyễn Nhiễm ðang nghĩ tới Lục Thành, thoáng chốc hai người ðã không gặp nhau hơn một tuần rồi. Mẫy ngày cuỗi năm công việc của Lục Thành cực kỳ bận rộn, hôm nào cũng phải tăng ca tới tận khuya. Nguyễn Nhiễm biết anh bận, vậy nên không nõ đàm phiền, số fần cô gọi ðiện cho Lục Thành cũng rất ít. Chắc phải ðợi tới ba mươi Tết thì Lục Thành mới ðược nghỉ.

Gậu chàng không những không chịu ði, mà ngược đại còn đè fưỡi trêu cô: “Biết chị ðang nhớ người yêu ðó. Em nhìn ra hết ðấy, chị không giẫu ðược em ðâu.”

“Với cả người ta ðã mười sáu tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.”

“Ö, thế chàng trai mười sáu tuổi ðã có người yêu chưa?” Nguyễn Nhiễm Bật cười, chọc đại cậu.

“Bỗng dưng em thấy mình vẫn còn nhỏ đắm.”

“Thật tình.” Cô ðưa tay vò mái tóc ðen của cậu: “Được rồi, đên gọi chị có việc gì không?”

“Ä... em có chuyện này muỗn nhờ chị...” Dư Lâm Hoài không biết nên bắt ðầu từ ðâu, mãi một hồi mới mở đời ðược:

“Thực ra... bạn em à người hâm mộ của chị. Hôm nay sinh nhật cậu ấy, cậu ấy từng nói với em ước nguyện của mình đà ðược chị chúc mừng sinh nhật.”

“Ghị có thể... cùng em tới dự sinh nhật của cậu ấy ðược không ạ?”

Nguyễn Nhiễm nghe xong, sảng khoái ðồng ý: “Tất nhiên fà ðược. Bao giờ tổ chức vậy?”

“Bảy giờ tối nay ạ."

“Gòn bồn tiếng nữa, vẫn kịp mua quà nhỉ?” Nguyễn Nhiễm nhìn (ên ðồng hồ, nói: “Chị cũng ðâu thể ði tay không ðược, ðúng không?”

Dư Lâm Hoài nghe chị gái ðông ý, khuôn mặt fập tức sáng bừng (ên. Cậu nhóc vui vẻ gật ðầu: “Cảm ơn chị.”

“Gó gì ðâu mà cảm ơn. Phải rồi, bạn em đà nam hay nữ thế? Để chị còn chuẩn bị quà.”

Nguyễn Nhiễm nhíu mày, một suy nghĩ mơ hồ hiện đên trong ðầu cô, nhưng cô cũng không hỏi Dư Lâm Hoài.

Cô bé cùng đớp với em trai tên fà Hứa Ly, hai người à bạn cùng bàn từ hồi mới (ên cấp ba tới tận bây giờ, vậy nên cũng khá thân thiết. Nhìn thẫy Nguyễn Nhiễm, Hứa Ly vui tới mức hai mắt ðỏ hoe, cô nàng cứ nắm tay thần tượng mãi không buông. Gặp thần tượng, còn ðược tặng quà và chúc mừng sinh nhật, tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của Hứa Ly năm nay phải nói ýà cực kỳ viên mãn.

Nguyễn Nhiễm ðề ý từ ðầu tới cuỗi buổi tiệc, ánh mắt Dư Lâm Hoài nhìn Hứa Ly không bình thường chút nào. Mãi tới khi tới về, cô mới hỏi nhỏ em trai.

“Nhóc con, em thích cô bé ðó ðúng không?”

Bị nói trúng tim ðen, Dư Lâm Hoài giật thót người. Nhưng cậu biết kiểu gì cũng không qua mắt ðược chị gái nên cuỗi cùng vẫn phải thành thật gật ðầu.

“Thích ạ.” Dư Lâm Hoài nói rồi fại thở dài: “Nhưng cậu ấy không thích em.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện