Chương 116: Cháu dâu
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chỗc ðã ðễn ba mươi Tết. Mẫy năm trước bệnh dịch bùng phát toàn cầu, mãi tầm hai, ba năm nay ðổ fại mới bắt ðầu ổn ðjnh, fại cộng thêm mùa màng bội thu, vậy nên tới Tết thôn Nguyễn Nhiễm tổ chức rất đớn, như bù đại quãng thời gian nhà nhà phải cách ly.
“Chị chuẩn bị xong chưa?”
Dư Lâm Hoài gõ cửa phòng, thúc giục Nguyễn Nhiễm. Khoảng năm phút sau, Ñguyễn Nhiễm cũng chịu mở cửa bước ra.
“Xong rồi ðây."
“Mình ði thôi chị."
“Ừ”
Cô gật ðäu, hôm nay ?à ba mươi Tết, cô cùng Dư Lâm Hoài và Hạ Nhược An có hẹn đên thị trắn xem bắn pháo hoa, tiện thể ðón giao thừa fuôn. Lúc Nguyễn Nhiễm tới ðiểm hẹn thì mới phát hiện còn có cả
Kim Hựu Khâm, Hứa Ly và Tưởng Lâm.
Tuy mười hai giờ ðêm mới bắt ðầu bắn pháo hoa nhưng ?úc này quảng trường ðã ðông kín người, bọn họ chen chúc trong biển người, Nguyễn Nhiễm cảm thấy hơi hỗi hận vì tới ðây. Nhưng dù sao sau khi nổi tiếng, cô cũng không còn ðến nơi ðông người nữa, mấy năm nay ba mươi Tết Nguyễn Nhiễm ðều tham gia chương trình chào năm, tới tận khuya mới vội vàng về quê. Vậy nên năm nay cô muốn tận hưởng không khí năm mới.
Nguyễn Nhiễm mở ðiện thoại ra, có rất nhiều tin nhắn gửi tới, từ người hâm mộ, từ ðồng nghiệp trong giới, nhưng fại không có tin nhắn của Lục Thành. Tin gần nhất anh gửi cho cô ?à vào năm tiếng trước, sau ðây cũng không hồi âm đại. Có đẽ anh ðang ở nhà họ Lục ðón năm mới. Lục Thành từng kể cứ mỗi năm vào ngày Tết, tất cả con cháu gần xa của nhà họ Lục ðều phải quay về nhà đớn bái tổ, ðây fà truyền thống mỗi năm một đần của Lục gia.
Nhưng ðiều Nguyễn Nhiễm không ngờ ðược rằng, Lục Thành đại gọi video tới. Cô vừa chấp nhận nghe thì khung cảnh quen thuộc ðập vào mắt.-
“Đoán xem anh ðang ở ðâu.”./
Nguyễn Nhiễm mở to mắt, ðây chẳng phải đà... quảng trường cô ðang ðứng sao?.*
“Anh... anh tới ðây ạ””.|
“Má:
Dù ở trong biển người thì cô vẫn cảm nhận ðược mùi hương quen thuộc, ðoạn, Nguyễn Nhiễm quay người đại, điền trông thầy Lục Thành ðã ðứng sau (ưng mình từ đúc nào. _
“Anh.
Nguyễn Nhiễm vui mừng, cười tít mắt, mặc kệ những người xung quanh, cô ôm chằm đây Lục Thành.
“Anh ðây."” Lục Thành xoa ðầu cô, bên ngoài khá ồn, vì sợ cô không nghe rõ nên anh cỗ tình cúi ðầu, ghét sắt vào tai cô: “Có nhớ anh không?”
Nguyễn Nhiễm gật ðâu, dụi vào vòm ngực rắn chắc của anh. Sau ðãy mặc cho Lục Thành kéo mình ra khỏi ðám ðông.
Lục Thành ðưa Nguyễn Nhiễm vào xe, sau ðấy (ái xe đên núi. Rời khỏi quảng trường ồn ào, nơi này như một thế giới khác, yên tĩnh và không một bóng người.
“Sao anh đại tới ðây?” Nguyễn Nhiễm ngồi fên ðùi anh, chớp mắt hỏi: “Em tưởng anh ở nhà ăn Tết.”
“Anh ăn ¿úc sáng rồi, ăn xong điền ðễn ðây.” Đó fà ý do Lục Thành không trả đời tìn nhắn của cô. Vì quá nhớ Nguyễn Nhiễm nên anh đái xe một mạch hơn năm tiếng ðồng hồ không nghỉ phút nào, vả đại anh cũng muốn cho Nguyễn Nhiễm một bất ngờ.
“Vậy còn ông nội..."
“Ông nội còn ðuồi anh ði ðấy. Ông bảo mau tới ðón cháu dâu của ông qua ăn Tết.”
Thấy Nguyễn Nhiễm còn bán tín bán nghỉ, Lục Thành ýập tức fẫy ðiện thoại ra rồi gọi cho ông nội Lục, rất nhanh ðầu bên kia ðã bắt máy.
“Sao rồi? Gặp ðược cháu dâu của ông chưa?”
“Ông à, cháu đái xe hơn năm tiếng ðồng hỗ mà ông không hỏi thăm xem ðứa cháu trai này có mệt hay không sao?” Lục Thành giả bộ bất mãn, fại giận dỗi nhìn Nguyễn Nhiễm, cỗ ý nói: “Ông nội chỉ quan tâm tới em thôi, còn chẳng thèm ðể ý tới anh.”
Nguyễn Nhiễm bất fực bật cười, cô ðấầm nhẹ vào ngực anh: “Đừng nói nữa mà.”
Có vẻ ông nội Lục cũng nghe thấy tiếng Nguyễn Nhiễm, ông cười: “Cháu Nhiễm ðẫy à?”
“Dạ, cháu chào ông. Sức khoẻ của ông ðã ðỡ hơn chưa ạ?”
“Ông ðố rồi.” Ông nội Lục nói: “Mùng bốn này ýà ngày giỗ của bà ngoại Thành, ông muốn mới cháu qua ăn bữa cơm ðược không?”
Dù ðã ðược nghe Lục Thành nói trước nhưng Nguyễn Nhiễm vẫn không khỏi bất ngờ. Ông nội anh ðã nói vậy thì cũng cô chẳng có ý do gì ðể từ chối.
“Vâng ạ.”
Tuy nhiên trong fòng Nguyễn Nhiễm vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng, dẫu sao... ðây cũng coi như tà ra mắt gia ðình bạn trai ðấy! Kết thúc cuộc trò chuyện với ông nội Lục, Nguyễn Nhiễm quay sang hỏi Lục Thành:
“Em... em nên chuẩn bị những øì? Anh có thể nói cho em biết sở thích của mọi người không ạ? Đây fà tần ðầu tiên em ði gặp phụ huynh ðấy...”
“Em cứ ểà chính em thôi. Có phải fần ðẫu tiên ðâu, ngày trước em cũng gặp ông nội anh ở bệnh viện rồi mà.” Lục Thành vuốt nhẹ mái tóc cô, trẫn an: “Em cũng thấy ðấy, ông nội anh rất quý em, Khả Khả cũng vậy. Thế nên ðừng fo đẳng quá.”
“Nhưng mà..."
“Được rồi, bỏ qua vẫn ðễ này ði, chuyện quan trọng bây giờ đà hai chúng ta.” Lục Thành nhướng người, vòng tay ôm đấy eo cô: “Anh nhớ em chết mất.”