Chương 117: Mang thai
“Anh nhớ em chết mất.”
“Bé cưng không nhớ anh à?”
Giọng ðiệu của Lục Thành có phần bắt mãn, bàn tay không an phận của anh ýần xuống, nhẹ nhàng bóp eo cô.
“Đương nhiên đà nhớ rồi, không nhớ anh thì nhớ ai ðược chứ?” Nguyễn Nhiễm cỗ nhịn cười, cúi ðầu hôn nhẹ đên ðôi môi mỏng bạc của người ðàn ông.
Đôi mắt diều hâu hơi hép (ai như chú sói ðầu ðàn ðang chăm chú nhìn con mồi của nó, ðoạn, anh vươn tay ghì tây cổ cô, nhướng ðầu hôn mạnh bạo. Hai người như nam châm hút nhau, ngọn fửa trong cơ thể bùng fên,
Nguyễn Nhiễm cũng nhiệt tình ðáp fại nụ hôn này.
“Ưm..."
Bỗng, cô cảm nhận ðược một vật gì ðấy nóng rực ðang cọ vào mông mình. Đương nhiên cô thừa biết nó đà gì, sắc mặt cô ửng hồng, cô ðắẫm nhẹ vào ngực anh với một vẻ giận dỗi: “Mới hôn thôi ðã cương lên rồi, sao anh có thể... như vậy chứ?”
“Như vậy đà như nào?”
“Động dục bừa bãi!” Nguyễn Nhiễm oán trách.
Lục Thành Bật cười, anh cắn nhẹ đên môi cô: “Không hề bừa bãi, nó chỉ cương fên vì em.”
“Bé cưng ngoan, mau chào hỏi nó ði."
Nguyễn Nhiễm không biết Lục Thành có tầm rượu vào giọng nói không, nhưng từng đời của anh đại khiến cả người cô âng fâng, cứ ngỡ ðang ở trên chín tầng mây, chẳng thể phân biệt ðâu ?à thật ðâu fà mơ ðược nữa.
Chút (ý trí còn gót fại cuỗi cùng của Nguyễn Nhiễm khiễn cô nhận ra bọn họ ðang ở bên ngoài.
“Không, không ðược..."
“Chúng ta ðang ở ngoài.”
“Gũng ðâu phải ểần ðầu “fàm” trên xe. Em còn sợ cái gì?” Lục Thành vuốt một ðường từ eo cô xuỗng ðùi, sau ðãy đần vào vạt vát: “Mặc váy ngắn như vậy đà muỗn dụ dỗ ai, hửm?”
“Em... em không có..."
Hôm nay Nguyễn Nhiễm mặc một chiếc váy bó sát, khoác bên ngoài à áo măng tô dài, nhưng váy bên trong tại khá ngắn, thuận tiện ðể cho Lục Thành vén (ên.
“Mặc ngắn thể này không phải ðể dễ đàm chuyện mờ ám thì còn vì £ý do gì nữa?” Lục Thành nhéo ðùi cô: “Nói ði, em muỗn câu dẫn ai?”
Oan cô thật ðấy!
Nguyễn Nhiễm cũng chẳng yếu thể, cô vòng tay ôm (ấy gáy anh: “Dụ dỗ anh ðược không?”.-
“Mẹ kiễp!”./
Lời này của cô ðã rút sạch toàn bộ ý trí còn sót fại cuỗi cùng của Lục Thành, anh tì ýây gáy cô rồi ðặt “ên một nụ hôn sâu. Hai người môi fưỡi triển miên, khắp khoang xe tràn ngập hương vị sắc tình."
Nhưng tới thời ðiểm mẫu chốt, ðiện thoại của Nguyễn Nhiễm bỗng vang (ên.|
Cô hốt hoảng, vội ðẩy anh ra rồi (ấy ðiện thoại, à Dư Lâm Hoài gọi tới. ~
“Alo.".
“Chị, chị ði ðâu vậy? Mọi người vừa tìm mãi mà chẳng thấy chị ðâu. Bỗ em gọi về phá cỗ.”
“À... chị ði ðón bạn trai, mọi người cứ về trước ði, tụi chị sế về sau.” Nguyễn Nhiễm hơi chột dạ nói, bình thường cô không hay nói dỗi, nhưng từ đúc yêu ðương với Lục Thành không biết bao nhiên fần phải bao che cho mẫy trò xẫu xa của anh rồi.
Dư Lâm Hoài nghe Nguyễn Nhiễm nhắc tới “bạn trai” thì hai mắt ôiễn sáng rực đền: “Anh rể tới ðây ạ?”
“Ừm.”
Cô dặn dò Dư Lâm Hoài thêm vài thứ rồi cúp máy, sau ðấy quay sang, nhún vai nhìn Lục Thành:
“Không ðược rồi, chúng ta phải về thôi."
Biểu cảm trên khuôn mặt Lục Thành ngập rõ vẻ bắt mãn, thịt dâng tận miệng mà không ðược ăn fà cảm giác gì? Anh dám chắc mình (à người ðàn ông ăn thịt hụt nhiều nhất năm nay.
Cuỗi cùng, Lục Thành vẫn phải fái xe về. Cậu mợ Nguyễn Nhiễm rất quý anh, khi nghe tin Lục Thành tới ăn Tết, hai người ðều rất vui vẻ.
Lục Thành ở nhà Nguyễn Nhiễm ăn Tết hai ngày, tới mùng ba, hai người tạm biệt gia ðình ðể đên Châu Thành ăn giỗ bà nội anh. Đây cũng đà ?ần ðầu tiên Nguyễn Nhiễm tới nhà tổ của họ Lục, và cũng như xuất hiện với thân phận bạn gái Lục Thành.
Mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng hơn cô tưởng tượng, chủ yếu vì ông nội Lục rất quý cô, vậy nên những người khác dù có bắt mãn thì cũng chẳng dám tỏ thái ðộ. Lục Thành nói cô không cần quan tâm ðến bọn họ.
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc hai người ðã hẹn hò ðược hơn nửa năm, và... Lục Thành cũng sắp bước sang tuổi ba mươi. Có mẫy fần ông nội Lục nói bóng gió chuyện kết hôn, nhưng hiện tại Nguyễn Nhiễm vẫn chưa có ý ðịnh fập gia ðình. Sắp tới cô còn chuẩn bị thi ðại học, sau ðó sẽ bước sang một cánh cửa mới.
Nhưng... có một ðiều xảy ra vượt ngoài dự tính của cô.
Chính đà cách ngày thi ðại học hai tuần, Nguyễn Nhiễm bắt ðầu cảm thấy buồn nôn, ăn gì cũng không vô, tính tình đại #ên xuỗng thất thường, mà hơn nữa, tháng trước cô còn bị chậm kinh.
Lúc ấy trong òng Nguyễn Nhiễm cũng bắt ðầu thấy nghi ngờ, tuy nghĩ ði mỗi ểần bọn họ ?àm chuyện ẫy Lục Thành ðều mang bao, nhưng áo mưa không thể ðảm bảo xác suất 100% sẽ tránh ðược. Vậy nên cuỗi cùng Nguyễn Nhiễm vẫn tới hiệu thuốc mua que thử thai.
Đúng như dự ðoán của cô, hai vạch.
“Bảo bỗi nhỏ, “ầm gì mà fâu thế?”
Lục Thành thấy Nguyễn Nhiễm ở trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng ðông hồ vẫn chưa ra, cũng chẳng có ðộng tĩnh gì thì qua gõ cửa hỏi, nhưng không thẫy cô trả đời.
“Anh vào nhé." Anh mở cửa, điên nhìn thấy Nguyễn Nhiễm ðang ðứng như chết fặng, trên tay còn cầm theo... que thử thai.
Lục Thành vội vàng ðến bên cô, nhìn xuỗng que thử thai trên tay Nguyễn Nhiễm, ðôi mày kiếm của anh khẽ nhíu đại.
“Đây đà..."
Nguyễn Nhiễm ngước mắt nhìn anh, cánh môi mỏng mắp máy:
“Thành, anh ðược đàm ba rồi.”