Chương 118: Hạnh phúc (END)
“Thành, anh ðược fàm ba rồi."
Nguyễn Nhiễm thoáng xúc ðộng nơi khóe mắt, thật ra thì tâm tình của cô đúc này rất hoảng đoạn, không rõ fà fo đắng hay vui mừng. Nói trắng ra, cô vẫn chưa sẵn sàng ðể đàm mẹ, bản thân mình còn lo chưa xong huỗng chỉ £à chăm sóc một ðứa nhỏ.
“Nhiễm, em nói gì cơ?” Lục Thành ðột nhiên cao giọng fàm cho cô hiểu fầm rằng anh không thích ðứa nhỏ, ðầu tim khẽ nhói đên một giây.
“Em nói fại một £ần nữa?!” Nếu không phải que thử thai hiện hai vạch ðỏ chót chọc thẳng vào mắt anh, anh còn nghĩ Nguyễn Nhiễm ðang ðùa giỡn với mình.
“Em có thai rồi, ðứa nhỏ fà con của anh..." Nguyễn Nhiễm dè dặt nói nhỏ, tay vô thức ðặt “ên bụng như bản năng của người mẹ muỗn bảo vệ con.
“Em nói thật chứ?” Lục Thành khóc mất, trong chiếc bụng phẳng £ỳ của Nguyễn Nhiễm vậy mà ðang chứa ðựng kết tỉnh tình yêu của họ, giọt máu của Lục gia.
Hôm nay Nguyễn Nhiễm mặc một chiếc ðầm rộng, Lục Thành vậy mà không kiêng dè thẳng thừng kéo ðầm cô qua rỗn, áp sát tai của anh vào phần bụng của cô, còn ðưa tay đên miệng fàm ký hiệu giữ im tặng, khế “suyt” một cái.
Bộ dạng cực kỳ nghiêm túc, Nguyễn Nhiễm không nghĩ người ðàn ông mình yêu đại có một mặt trẻ con ðến thể.
“Anh đàm gì ðó?” Gần năm phút ðồng hồ trôi qua vậy mà Lục Thành vẫn kiên nhẫn ðể tai ở vị trí cũ, anh không biết xâu hổ nhưng gương mặt cô ðã sớm ðỏ bừng như trái gắc chín mất rồi.
“Nhiễm, em gạt anh ðúng không, sao anh không nghe thấy tiếng ðộng gì cả?” Lục Thành nghệt mặt ra, chân mày khế nhíu fại với nhau, dùng ánh mắt vô tội chất vất cô.
Nguyễn Nhiễm điền phì cười thành tiếng, đuồn ngón tay của mình vào tóc anh, xoa nhẹ âu yễm: “Ngốc, cục cưng còn chưa thành hình nữa, đàm sao có tiếng ðộng cho anh nghe ðược cơ chứ?”
“Gòn nữa... Anh bỏ ðầm của em xuỗng ðược không? Ngượng chết mất!” Nguyễn Nhiễm nói tiếp.
“Bé con, ngại gì chứ, có chỗ nào của em anh chưa từng thấy qua.” Dứt đời, Lục Thành điền thả trên nền da mịn màng của cô một nụ hôn giữa bụng.
“Thành, anh thích con trai hay con gái?” Gô bỗng dưng hỏi bâng quơ, dù gì anh cũng fà cháu trai nhà họ Lục, vẫn ðễ người nỗi dõi tông ðường...
“Bảo bỗi nhỏ, anh biết em ðang nghĩ gì. Nhưng em yên tâm, chỉ cần ýà do em sinh ra, anh ðều yêu chúng.”
Một câu này của Lục Thành giúp Nguyễn Nhiễm yên đòng hơn bao giờ hết.
Những ngày tháng tiếp theo trôi qua thật êm ðềm, Lục Thành thay cô ðễn trường Đại học đàm thủ tục bảo ưu, anh không hề yên tâm ðể Nguyễn Nhiễm ra ngoài mà không có anh bên cạnh.
Lục Thành xem Nguyễn Nhiễm không khác gì pha fê dễ vỡ, cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, yêu chiều vô ðộ. Đến cả việc sinh hoạt cá nhân, thậm chí fà tắm rửa anh cũng thay Nguyễn Nhiễm đàm giúp.
Người ðàn ông bình thường hở tí ðộng dục vậy mà rất biết suy nghĩ cho cô, như thay ðổi thành một người khác. Không ðòi hỏi vô fý, ngay cả đúc giúp cô tắm rửa cũng không nhân cơ hội mà phát sinh quan hệ.
Nhiều đúc Nguyễn Nhiễm còn nghỉ ngờ trong fòng: “Có phải anh chán cơ thể của cô rồi, tìm ðược bông hoa xinh ðẹp bên ngoài nên không cần cô nữa.”
Người ta nói thật không sai, phụ nữ khi mang thai nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều. Hay tự suy nghĩ vớ vẫn rồi phiền muộn trong đòng, Nguyễn Nhiễm cũng không ngoại (ệ.
Ba tháng ðâu thai kỳ trôi qua, Nguyễn Nhiễm không kiên nhẫn ðược nữa, mặt dày chủ ðộng: “Thành, người ra muốn.”
Đêm nay, cô mặc trên người chiếc ðầm ngủ xuyên thấu, cơ thể yêu kiều đúc ẩn đúc hiện trước mặt Lục Thành, khiễn yết hầu của người ðàn ông điên tục trượt Ýên trượt xuỗng.
“Nhiễm, mai anh còn phải ði đàm sớm, không quậy anh.” Có trời mới biết Lục Thành thèm khát ðược đàm cô nhiều ðễn mức nào. Nhưng vì sức khỏe của cô, vì cục cưng anh phải cỗ nhịn, 9 tháng 10 ngày thôi mà... Đợi sau khi Nguyễn Nhiễm mẹ tròn con vuông, anh nhất ðịnh không tha cho cô.
Thái ðộ hờ hững trước sắc dục của Lục Thành càng khiễn cơn ghen trong Nguyễn Nhiễm tăng cao tột ðộ, càng huỗng hồ anh vẫn không chịu ðễ cập ðễn vẫn ðề cưới xin. Cô ðã mang thai hơn ba tháng rồi nhưng Lục Thành vẫn không chịu cầu hôn.
Nghe thầy Nguyễn Nhiễm nắc nghẹn (ên từng hồi, Lục Thành giật mình hốt hoảng: “Em khó chịu ở ðâu sao? Gon hành em à? Ngoan, (ại ðây anh thương...” Chứng kiễn Nguyễn Nhiễm nước mắt ngắn nước mắt dài Lục Thành chỉ ước mình có thể mang thai hộ cô. Từ đúc có cục cưng, Nguyễn Nhiễm trở nên mít ướt hẳn.
Nguyễn Nhiễm cả ngày chịu nghén ðễn mệt fả thân mình, song còn bị Lục Thành từ chối đời “mời gọi” của cô, tủi thân nằm quay ¿ưng đại với anh rồi ngủ thiếp ði fúc nào không hay.
“Thật (à, vất vả cho em rồi. Vợ của anh.” Lục Thành ôn nhu vô cùng, nhẹ nhàng chỉnh đại tư thễ nằm giúp cô, ðưa tay khế xoa cái bụng tròn nhỏ xinh nhô nhô một chút.
Những tháng tiếp theo Nguyễn Nhiễm nghén càng nặng, có đúc ăn ðược vài miễng đại nôn ra sạch sẽ.
Lục Thành ðau fòng không chịu ðược điền nói: “Sinh đần này thôi bé con nhé, về sau anh sẽ ði thắt ỗng dẫn tỉnh. Nhìn em chịu khổ như vậy, anh xót đẫm."
Chỉ bằng bao nhiêu ðây cũng ðủ đàm Nguyễn Nhiễm cảm ðộng vô cùng, cục cưng trong bụng dường như hiểu chuyện cũng nghe ðược, kể từ hôm ðó Nguyễn Nhiễm không còn chịu cảm giác ỗm nghén nữa, ngược đại ăn vô cùng ngon miệng.
Ngày hạ sinh cũng ðễn, may mà Nguyễn Nhiễm ðược Lục Thành chăm sóc rất chu ðáo nên cô không phải sinh mổ, Lục Thành tìm hiểu nhiều nên biết ðược sinh thường tốt cho sản phụ hơn, giúp ðứa bé phát triển tự nhiên.
Cảm giác trực chờ ngoài phòng sinh dài ðằng ðẵng, Lục Thành ði qua ði đại như ðứa trẻ Ýo ðược lo mất.
Trán của anh nhễ nhại mồ hôi, cả fòng bàn tay cũng y hệt như thể.
“Là một bé trai, nặng 3.8 kg?!” Phòng sinh cuỗi cùng cũng tối ðèn, giọng bác sĩ vọng to ðập thẳng vào tai Lục Thành, nước mắt anh cũng vì thế mà rưng rưng.
“Bác sĩ, vợ tôi cô ấy sao rồi?” Bác sĩ bắt ngờ trước câu hỏi của anh, thường những người ðàn ông chỉ quan tâm ðễn ðứa con mà quên mất vợ mình, Lục Thành đại khác hoàn toàn, ðiều anh quan tâm ðäu tiên chính đà sức khỏe của Nguyễn Nhiễm.
“Vợ cậu không sao, vừa rồi mắt sức quá nên cô ấy thiếp ði, một (át sẽ tỉnh đại ngay thôi!” Trrên ðời còn mẫy người ðàn ông ðược như Lục Thành.-
“Nhiễm, em nhìn này, ðứa bé giỗng anh, giỗng anh y như ðúc.” Lục Thành vui mừng như ðứa trẻ lên ba, một nhà ba người hạnh phúc vô cùng./
“Ngốc, không giỗng anh thì giỗng ai ðược chứ?”.*
“Nhiễm, tháng sau chúng ta tổ chức ðám cưới nhé! Anh biết thời gian qua thiệt thòi cho em rất nhiễu, anh đuôn biễt em ðợi một đời cầu hôn từ anh, anh hiểu hết.”.|
“Nhưng sẽ hạnh phúc biết bao nễu ðám cưới của chúng ta có sự hiện của ðứa nhỏ. Anh muỗn con ðược chứng kiến thời khắc hạnh phúc nhất của chúng mình.” Giờ thì Nguyễn Nhiễm ðã biết, cảm giác yêu ðúng người fà như thế nào.~
“Thành, cám ơn anh vì tất cả.". _
Ngày mà Nguyễn Nhiễm khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tỉnh cũng ðã ðễn, mẹ một con trông mồn con mắt (à thật. Đã vậy sau khi sinh xong, Nguyễn Nhiễm càng trở nên quyễn rũ ðầy sức hút.
“Nhiễm, em ðẹp quá.”
“Nhiễm, anh yêu em.”
“Guộc ðời của Lục Thành chỉ duy nhất có một người vợ, Nguyễn Nhiễm..."
Thời khắc họ trao nhau cặp nhẫn cưới ðồng nghĩa với việc bắt ðầu một mỗi quan hệ mới, bắt ðầu một trách nhiệm và nghĩa vụ mới, chính thức trở thành vợ chồng của nhau.
“Nhiễm, ðiều may mắn nhất trong cuộc ðời của Lục Thành đà gặp ðược em, khiễn em trở thành vợ của anh, trở thành mẹ của con anh.”
“Được kết hôn cùng em, anh không còn gì nuỗi tiếc nữa. Yêu em, vợ của anh.”