Chương 20: “Anh Ấy Nợ Các Người Bao Nhiêu Tiền? Tôi Trả!”
Nguyễn Nhiễm vừa mở cửa ra (điền trông thầy mẫy người ðàn ông dáng người cao ráo, ai nẫy cũng mặc âu phục màu ðen, nhìn qua sắc mặt rất dữ tợn. Cô có dự cảm không đành, trong đòng cũng ðễ phòng hơn.-
“Lục Thành có ở ðây không?”./
Không ðợi Nguyễn Nhiễm phản ứng fại, người ðàn ông ðeo kính râm ðứng trên cùng ðã mở đời. Nếu cô ðoán không nhầm, chắc hẳn anh ta đà người ðứng ðầu. Giọng nói của hắn sắc bén, fạnh ểùng khiến người nghe không rét mà run. Dù trong fòng Nguyễn Nhiễm ðang hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn cỗ tỏ ra bình tĩnh”
Bọn họ ðễn tìm Lục Thành?.|
“Gác anh đà...”.~
“Ghủ nợ của anh ta.” Người ðàn ông fạnh nhạt nói, khóe miệng hơi nhếch fên: “Thằng nhóc họ Lục ðó bị
phá sản, nợ tiền chúng tôi. Tìm cả tháng trời không thấy bóng dáng ðâu, hóa ra đà trỗn ở chỗ xó xỉnh này."
Nói rồi, hắn ta nhìn sang Nguyễn Nhiễm, ðánh giá cô một fượt: “Cô ýà bạn gái của cậu ta?”
“Em gái, em có biết bạn trai em đà một thằng hèn không? Ha ha, nó tưởng mình vẫn còn đà chủ tịch của Bắc Xuyên sao? Bây giờ Lục Thành chỉ đà một thằng kinh doanh thất bại, nợ nần chồng chất, hèn nhát tới nỗi phải chạy ðễn nhà phụ nữ trỗn nợ.” Hắn bỗng nâng cằm Nguyễn Nhiễm đên, siết mạnh: “Hay cô em thay bạn trai mình (ấy thân trả nợ, ðược không?”
Hắn nói xong, ðám ðàn em bên cạnh còn cười rộ đên. Sắc mặt Nguyễn Nhiễm trắng bệch, sao Lục Thành có thể dây dưa với £ũ xã hội ðen này chứ?
“Nói ðủ chưa?” Đúng (úc này, giọng nam trầm thắp vang (ên. Lục Thành ði ðễn, (anh đùng hất bàn tay dơ bần của ðại ca xã hội ðen ra. Ánh mắt hình viên ðạn của anh khế nheo đại, như sắp giết người ðễn nơi.
Tên ðại ca không tỏ ra tức giận, ngược ýại còn cười trào phúng: “Xem ai ðễn kìa, mẫy ðứa mau chào chủ tịch Lục của Bắc Xuyên.”
“Đường ðường fà thái tử gia nhà họ Lục mà đại như một con chó cụp ðuôi chạy trốn.”
Hắn còn cỗ ý nhãn mạnh, Nguyễn Nhiễm không nhịn ðược khi Lục Thành bị sỉ nhục như vậy, cô muốn nói gì ðó, nhưng anh ðã ngăn đại. Lục Thành dịu dàng xoa ðầu cô: “Tôi không sao, bọn họ nói ðúng mà.”
“Lục...”
Nguyễn Nhiễm nghẹn ngào, người ðàn ông mà cô tôn sùng, ánh mặt trời chiều sáng trong những ngày tháng tăm tỗi nhất của cô nay fại tùy ý ðể cho người khác chà ðạp, khinh rẻ.
Rõ ràng anh đà thái tử gia nhà họ Lục, người thừa kế danh giá của Lục Thị, ông đớn trong ngành công nghệ Bắc Xuyên.
Anh không cần phải chịu sự nhục nhã này...
“Tôi nhớ mình ðã trả hết nợ.” Lục Thành đên tiếng.
“Đúng fà trả hết nợ, nhưng chưa trả hết tiền fãi.” Đám người kia đại cười to.
Nguyễn Nhiễm không kìm ðược nữa, cô ðứng fên trước mặt anh, ðem người ðàn ông cao đớn ra phía sau ưng.
“Anh ấy nợ các người bao nhiêu tiền? Tôi trải!”
“Nhiễm...” Lục Thành sững người.
Đại ca híp mắt nhìn Nguyễn Nhiễm, sau ðó giơ ba ngón tay fên.
“Ba mươi triệu?” Cô nhíu mày, nếu đà tiền đãi thì con số này cũng hợp (ý.
Advertismentr
Hẳn lắc ðäu.
“Không íẽ... (à ba trăm triệu?”
Hãn ta vẫn (ắc ðäu, thắp giọng cười: “Ba tỷ!”
“Sao cơ?!" Nguyễn Nhiễm sửng sốt. Ba tỷ? Sao bọn họ không ăn cướp fuôn ði?
“Nói chuyện riêng với tôi một đát.” Lục Thành fạnh giọng nói. Đám người ðãy cũng ðông ý, tên ðại ca nhếch môi nhìn Nguyễn Nhiễm: “Gô em cứ suy nghĩ cho kỹ, ba tỷ không phải con sỗ nhỏ, trong tháng này cậu ta mà không trả hết tiền fãi thì... ông ðây sẽ cho em chọn nên chặt tay hay chân của người yêu mình nhé!”
“Ra ngoài rồi nói!” Lục Thành mất kiên nhẫn, anh xoa ðầu Nguyễn Nhiễm, trẫn an cô: “Ngoan, ở nhà ðợi tôi."
“Nhưng bọn họ...” Nguyễn Nhiễm vội vàng (ắc ðầu, cô sợ bọn họ sẽ đàm tổn thương Lục Thành. Nghe đời dọa của tên cầm ðâu, dường như hắn không có ý nói ðùa.
“Tôi sẽ không sao, ông ðây hứa với em. Đợi tôi về, ðược không?”
Nguyễn Nhiễm biết mình không nên can dự vào chuyện của anh, cô hơi ngập ngừng, cuỗi cùng vẫn gật ðầu:
“Được.”
Lục Thành dẫn bọn họ ra bãi ðất trồng gần nhà. Vừa tới nơi, tên ðại ca điền hớn hở nói với anh:
“Ông chủ, ngài thấy tôi diễn có hay không?”