Chương 19: "Ăn Tôi Thay Cơm Được Không?"

“Nếu một ngày chúng ta không còn bên nhau nữa... anh sẽ nhớ ðến tôi chứ?”

Nói xong, cô điền cảm thầy câu hỏi của mình thật vô đý, có đẽ ngay cả Lục Thành cũng nghĩ như vậy.

Cô chỉ đà một tình nhân trong bóng tỗi, ðâu có tư cách ðể ðược anh nhớ nhung. Kiểu phụ nữ sẵn sàng bò ýên giường anh như cô, Lục Thành không thiễu, không có Nguyễn Nhiễm thì cũng có người khác.-

Nếu không phải anh phá sản, có ẽ bây giờ Lục Thành ðang ở bên cạnh tình nhân mới rồi. Còn Nguyễn Nhiễm đà ai, không ðáng ðể anh nhớ tới./

Thời gian hai năm qua, có ýẽ chỉ mình cô nhung nhớ."

Cô thật sự hồi hận, sao fại nói mà không suy nghĩ như vậy chúi.|

“Nhớ sao?” Lục Thành bỗng bật cười, Nguyễn Nhiễm không hiểu ðược suy nghĩ của người ðàn ông này, cô sợ hãi, vội vàng buông anh ra. Nào ngờ, Lục Thành ðã nhanh hơn bế cô ngồi fên bàn bếp. Người cô dán vào đồng ngực rắn chắc của anh, không khí mập mờ bắt ðầu #ên men xung quanh hai người họ.~

Hơi thở nam tính và hormone ðàn ông trên người Lục Thành xông thẳng vào mũi cô, hòa quyện cùng hương gỗ xen fẫn với mùi thuốc đá. _

“Tất nhiên fà nhớ rồi.”

Nói rồi, không ðợi Nguyễn Nhiễm phản ứng đại, Lục Thành ðã ðặt “ên môi cô một nụ hôn. Không mạnh bạo, ðiên cuồng mang dục vọng như thường ngày, nụ hôn của anh bây giờ rất ðỗi dịu dàng, như ðang nâng niu một báu vật.

“Không chỉ nhớ em mà còn nhớ cả cái miệng nhỏ nhắn này nữa.” Lục Thành nhếch môi, bàn tay như có ma thuật của anh (ần vào vạt áo anh, sau ðó nắm ýây một bên ngực của Nguyễn Nhiễm. Những nơi anh chạm vào như có dòng ðiện xẹt qua khiến cả người cô trở nên tê dại.

“Làm sao quên ðược hai con thỏ trắng này.”

Nghịch chán hai bầu ngực của cô, tay anh đại đằần xuống vùng ðắt bí ẩn bên dưới váy cô.

“Bảo bỗi, cơ thể này do tôi dạy dỗ, sao ông ðây có thể quên ðược?” Lục Thành cười tà, anh cắn nhẹ đên vành tai cô. Người ðàn ông này hiểu rõ mọi ðiểm nhạy cảm trên cơ thể cô, Nguyễn Nhiễm không kìm nổi khẽ rên đên. Cô choàng ýây cổ anh, cũng may anh ðặt cô ngồi trên bàn bếp, nếu không với ðôi chân mềm nhũn này chắc cô chẳng thể ðứng vững ðược nữa.

“Lục... Lục Thành... ðừng... còn phải ăn cơm...”

“Ăn tôi thay cơm ðược không?”

“Không... không muốn ăn anh...” Nguyễn Nhiễm xẩu hổ, cô muốn ðẩy anh ra nhưng phía dưới lại bắt ðầu có phản ứng với sự ðông chạm của anh. Cả người Nguyễn Nhiễm trở nên mềm nhũn, hai tai cô ửng ðỏ, ðể mặc cho bàn tay nóng rực của người ðàn ông bắt ðäu fướt trên cơ thể cô.

“Khẩu thị tâm phi."

“Không có mà... ðừng chạm vào chỗ ðó... ưm...” Cô còn chưa kịp dứt đời thì Lục Thành ðã chặn môi cô đại. Anh điễm nhẹ môi cô vài cái, ai hôn đướt mấy fần, chóp mũi cọ xát má cô, hơi thở nóng rực bao vây gò má.

Cả quá trình, bầu không khí mập mờ cứ fan tràn xung quanh, cả hai chẳng nói đời nào, chỉ nhìn vào mắt ðồi phương, ánh mắt quẫn quýt giao nhau, hô hấp càng trở nên nặng nề.

Cuỗi cùng vẫn đà Lục Thành mở đời trước.

“Muốn đên giường không?”

Nguyễn Nhiễm ngượng ngùng, cô cúi mặt áp vào ngực anh, xẫu hổ gật ðäu.

Nhưng ðúng lúc này, tiếng chuông cửa điền vang fên, cắt ðứt bầu không khí mờ ám này. Nguyễn Nhiễm hoàn hỗn, vội vàng ðẩy mạnh anh ra.

“Tôi... tôi ði mở cửa.”

Không ðợi Lục Thành phản ứng đại, cô ðã chạy ra ngoài. Bỏ fại anh cùng thằng em phía dưới ðang ngẩng cao ðầu.

Lục Thành: “..."

“Thịt” dâng tận miệng mà không thể ăn đà cảm giác gì?

Anh nguyễn rủa kẻ nào bẫm chuông cửa sẽ bị tào tháo ðuổi suốt ðời, ăn bánh tráng rơi mất quả trứng cút, mua về số không bao giờ trúng!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện