“Tình yêu ơi! Chị có thấy cái quần xà lỏn em để trên giường đâu không?”

Lục Thành xuất hiện khiến cô không kịp phòng bị, mà trên màn hình, mọi người xem phát sóng trực tiếp cũng trông thấy thân hình của một người đàn ông. Vì anh đang đứng nên không chiếu được tới mặt, nhưng nhìn dáng người hoàn hảo cùng giọng nói như muốn lỗ tai mang thai ban nãy thì ai nấy cũng chắc chắn đây chính là một soái ca.

Mà khoan, anh vừa nói gì ấy nhỉ? Tình yêu ơi?

Quần xà lỏn?

Hai từ khóa này ghép lại với nhau cũng khiến người khác nghi ngờ quan hệ giữa hai người. Nguyễn Nhiễm con chưa hoàn hồn thì phần bình luận đã điên cuồng nhảy số.

[Mẹ nó! Nguyễn Nhiễm có bạn trai à? Hay kim chủ của ả ta đến thế?]

[Có kim chủ nào lại xưng “em” gọi “chị” không? Mà ban nãy Nguyễn Nhiễm có nói mình bao nuôi trai trẻ con gì. Úi chà, hóa ra cô ta bao dưỡng trai trẻ!]

[Tôi muốn nhìn thấy mặt anh chàng này quá. Giọng nói cùng dáng người này nhìn là biết đẹp trai rồi.]

[Anh đẹp trai ơi… Khi nào bị ả Nguyễn Nhiễm đá thì liên hệ tới số 0123XX3931220 nhé. Em có tiền, em bao nuôi anh nè]

Nguyễn Nhiễm: “...”

Cô bao nuôi trai trẻ từ khi nào vậy? Mà khoan, sao Lục Thành lại tới đây vào lúc này?

Vấn đề đó để sau đi, Nguyễn Nhiễm vội vàng lên tiếng bảo vệ sự trong sạch của bản thân: “Đây là bạn của tôi, hiện tại tôi đang độc thân. Không bao dưỡng trai trẻ cũng không bị ai bao dưỡng. Cảm ơn và tạm biệt!”

Nói rồi, cô liền nhanh chóng kết thúc phát sóng trực tiếp.

Cư dân mạng: “...”

Ồ… là bạn à?

Trời thì tối, cô nam quả nữ ở trong nhà, còn cách nói chuyện ngọt ngào như vậy. Nguyễn Nhiễm nghĩ cư dân mạng là đồ ngốc sao?

Dân mạng nghĩ sao Nguyễn Nhiễm cũng không quản được. Ngay sau khi tắt máy tính bảng, cô liền quay sang trừng mắt nhìn anh: “Lục tổng…”

Cô nhớ ra giờ hai người không còn quan hệ kim chủ - tình nhân nữa, Nguyễn Nhiễm chẳng hề kiêng dè sửa lại: “Này Lục Thành, tôi có thể gọi cho cảnh sát nói anh tự ý xông vào nhà người khác đấy!”

Mấy hôm nay bận nên cô quên mất vụ đổi mật khẩu, mà không ngờ anh lại tự ý vào nhà cô.

Lục Thành cảm thấy lá gan của cô càng ngày càng lớn, hồi còn hợp đồng lúc nào cô cũng ngoan ngoãn ngọt ngào gọi anh “Lục tổng ơi… Lục tổng…” Thế mà giờ dám cáu gắt với anh rồi đấy.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Em quên mất nhà này là tôi mua rồi à?”

“Nhưng nó đứng tên tôi, dù anh trả tiền thì trên giấy tờ anh với căn nhà này cũng không có chút liên quan nào cả.” Nguyễn Nhiễm cũng chẳng chịu thua, hừ, trước kia cô phải khép nép nịnh bợ tên xấu xa này, giờ hai người chẳng còn quan hệ gì, cô cũng không thèm sợ anh đâu: “Tôi chỉ nhớ hợp đồng giữa chúng ta kết thúc rồi. Tôi không còn là tình nhân của anh, mà anh cũng chẳng phải kim chủ của tôi nữa, chúng ta không có quan hệ gì với nhau đâu. Anh đừng tưởng mình có tiền thì muốn làm gì thì làm, anh thích phong sát tôi cũng được. Tôi không sợ anh nữa đâu!”

Nguyễn Nhiễm nói một tràng dài, vạch rõ quan hệ giữa hai người. Cô đoán chắc rằng sau khi nghe xong kiểu gì Lục Thành cũng tức giận. Dù sao người đàn ông này cũng rất kiêu ngạo, bị đá một cách phũ phàng như vậy sao anh chịu nổi.

Nhưng nào ngờ, Lục Thành lại cong môi cười.

“Tôi cũng muốn phong sát em lắm, nhưng giờ tôi không thể. Công ty của tôi phá sản rồi, thân mình còn lo không xong thì sao xử lý em được.”

“Hả? Anh phá… phá sản rồi?”

“Ừ, sau khi trả hết nợ thì trong người tôi chẳng còn đồng nào cả, nhà cũng không có để về.” Lục Thành còn trưng ra bộ mặt đáng thương.

Lúc này Nguyễn Nhiễm mới để ý trên người anh mặc một bộ âu phục đã cũ, dường như đã mặc nó suốt mấy ngày liền. Không lẽ Lục Thành thật sự phá sản ư?

Nhưng mà…

“Anh phá sản thì liên quan gì tới tôi?” Nguyễn Nhiễm nhíu mày.

“Có liên quan chứ. Giờ tôi cho em hai lựa chọn: một là nuôi tôi, hai là trả lại số tiền cùng quà trước kia tôi tặng cho em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện