“Có liên quan chứ. Giờ tôi cho em hai lựa chọn: một là nuôi tôi, hai là trả lại số tiền cùng quà trước kia tôi tặng cho em.”

Nguyễn Nhiễm: “...”

Ha hả, lại là tình huống đặc sắc gì thế này? Chia tay anh không đòi lại quà, anh chỉ đòi lại rất nhiều quà thôi ấy hả? Cô thầm tính nhẩm những thứ mà Lục Thành tặng cho cô, còn chưa tính cả tiền bao dưỡng thì Nguyễn Nhiễm có làm bục mặt cả đời cũng không kiếm lại được.

Nhưng mà cô cũng không nuôi anh đâu, cô đã thề sau này sẽ không dây dưa với người đàn ông này rồi.

“Tôi không chọn gì hết thì anh tính làm sao?” Nguyễn Nhiễm khoanh tay trước ngực, dựa người vào tường nhìn anh. Theo như cô biết thì Lục Thành sẽ chẳng hơi đâu mà đi giả phá sản cả, có lẽ anh phá sản thật. Cô không hiểu rõ công việc của người đàn ông này cho lắm, mà cũng không quan tâm, chỉ biết anh rất giàu. Đang là chủ tịch tập đoàn lớn bỗng dưng trắng tay trong phút chốc, cũng đáng thương thật đấy. Nhưng đáng tiếc cô không làm từ thiện.

Dù gì cô cũng chẳng lấy không của Lục Thành, người ta phải bán thân mới đổi được đó!

Nói tóm lại, giờ Lục Thành không có tiền cũng chẳng có quyền, chắc chắn không thể làm gì cô được rồi. Nhưng Nguyễn Nhiễm không ngờ anh lại dõng dạc nói:

“Nếu em không chọn thì anh sẽ ăn vạ!” Như để chứng minh cho lời nói của mình, Lục Thành liền ngồi bệt xuống sàn nhà, sau đó giang tay ôm chặt lấy chân ghế: “Tôi sẽ ôm cái ghế này đến khi nào em đồng ý nuôi tôi mới thôi!”

Từ Nhiễm nhìn một loạt hành động của anh: “...”

Con mẹ nó! Cái quái quỷ gì vừa diễn ra vậy?

Trong ký ức dài hai năm của cô, Lục Thành vừa kiêu ngạo lại lạnh nhạt, dường như anh thờ ơ với mọi thứ, anh mang cho người ta cảm giác không thể chạm tới. Giống như một con chim khổng tước ngạo mạn, chứ không phải thằng ất ơ đang ôm ghế ăn vạ trong nhà cô thế này!

Cơ mà… trông cũng đáng yêu ghê. Con chim khổng tước kiêu ngạo rớt đài giờ giống hệt chú chim chích bông đang làm nũng với cô.

Ấy khoan, không được mềm lòng. Nguyễn Nhiễm nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu.

“Nếu anh không đi tôi sẽ gọi cảnh sát thật đấy!” Cô cảnh cáo.

Đến nước này, Lục Thành đã hạ mình lắm rồi mà cô vẫn không mềm lòng chút nào sao? Anh thầm nghĩ, trong đầu cố nhớ lại mấy chiêu tán gái mà thư ký Trần chỉ cho. Nhanh nhớ lại nào, nếu không bị cảnh sát xách cổ ném ra ngoài như chơi đấy!

Cuối cùng, ba mươi sáu kế không gì bằng khổ nhục kế. Lục Thành kéo cánh tay áo của cô, giật giật vài cái, sau đó ủy khuất nói:

“Trước kia lúc em khó khăn nhất là tôi nâng đỡ em, bây giờ đến lượt tôi gặp chuyện, em không thể còn chút lưu tình mà giúp đỡ tôi sao? Nếu không tôi cũng ký một hợp đồng làm tình nhân của em nhé?”

Nhìn bộ dạng này, anh thật sự nghiêm túc sao? Sa sút tới mức phải bán thân rồi? Nhưng Lục Thành thật sự đánh trúng tâm lý của cô, Nguyễn Nhiễm là người sống tình cảm, dù gì vào lúc cô suy sụp nhất cũng là anh kéo cô từ vũng bùn lên. Nhìn bộ dáng đáng thương này của anh nói cô không mềm lòng là nói dối.

Cuối cùng, Nguyễn Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi quyết định: “Cũng được thôi, vậy chúng ta làm một bản hợp đồng đi.”

Lục Thành nghe vậy thì hai mắt đang long lanh như muốn khóc bỗng sáng rực lên: “Em đồng ý bao nuôi tôi rồi?”

“Ừ.”

“Em yên tâm, tuy tôi chưa từng thử nhưng tôi sẽ cố gắng trở thành một tình nhân hoàn hảo của em.” Lục Thành rất tự tin nói, sau đó còn mờ ám thêm một câu: “Em cũng biết tôi giỏi nhất là làm ấm giường cho em mà.”

Ai ngờ, anh vừa dứt lời thì Nguyễn Nhiễm đã nhíu mày nhìn anh như nhìn thằng ngốc:

“Ai nói muốn anh làm tình nhân? Tôi bao nuôi anh đồng nghĩa với việc anh phải dọn nhà, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo,... chứ làm ấm giường cái đầu anh ý. Nghĩ sao mà lấy tiền của chị đây dễ vậy bé ơi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện