“Tiểu Lục Thành à, mấy ngày nay chú em chịu ủy khuất rồi.”



Lúc Nguyễn Nhiễm trở về thì thấy Lục Thành đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nhìn sắc mặt anh, cô đoán anh đang nói chuyện công việc.

Có lẽ là người bên công ty đòi nợ gọi tới, hoặc thư ký Trần. Nói tóm lại cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Hôm trước cô xem bản tin, chuyện tập đoàn Bắc Xuyên tuyên bố phá sản khiến ai nấy cũng đều kinh ngạc. Lục Thành sau khi tốt nghiệp thạc sĩ liền tự mở công ty mà không cần sự giúp đỡ của Lục gia, vỏn vẹn ba năm đã đưa Bắc Xuyên trở thành tập đoàn công nghệ hàng đầu trong nước.

Không ngờ, chỉ trong một đêm ông lớn đã hoàn toàn sụp đổ.

Lục Thành không nói cho cô nguyên nhân, nhưng Nguyễn Nhiễm cũng đoán được rằng chuyện này do người em trai cùng cha khác mẹ của anh gây ra. Tuy Lục Thành tự mở công ty, nhưng trên danh nghĩa anh còn là người thừa kế của tập đoàn Lục Thị, cháu trai trưởng nhà họ Lục, chứ không phải Lục Cận Ninh - đứa con trai của vợ hai. Nhưng mấy năm nay hai mẹ con Lục Cận Ninh vẫn luôn nhăm nhe tới chiếc ghế chủ tịch này, có lẽ bọn họ bắt đầu tính kế với Lục Thành rồi.

Cô biết đây không phải thời điểm thích hợp để trở về nhà họ Lục, vậy nên anh mới phải tới nhà cô. Sau khi làm ăn thất bại thì về nhà thừa kế gia nghiệp, liệu có còn cổ đông nào đứng về phe anh nữa đây? Lục Thành vừa nói chuyện điện thoại với đối tác xong, quay lại liền thấy Nguyễn Nhiễm đã đứng ở cửa từ lúc nào, trên tay cô còn cần theo túi thuốc. Cũng không biết cô nàng đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt rất đăm chiêu.

“Em về khi nào vậy?” Anh hỏi.

“Mới ban nãy thôi, anh đang nói chuyện với ai thế?” Nguyễn Nhiễm đi tới kéo anh ngồi xuống ghế, Lục Thành suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chủ nợ, hắn ta đòi tiền tôi.”

Nguyễn Nhiễm biết lòng tự tôn của người đàn ông này rất cao, dù trông bên ngoài anh tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong tâm trạng chắc chắn không ổn.

Nguyễn Nhiễm không biết nên an ủi thế nào, nhưng nghĩ lại trước kia cô cũng từng chịu cảnh ngày ngày bị bọn xã hội đen tới đòi tiền, trong lòng liền đồng cảm với Lục Thành. Cô vỗ vai anh: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“...” Anh không biết nói gì nên chỉ gật đầu.

Nguyễn Nhiễm lấy thuốc mỡ rồi bôi lên tay Lục Thành, nhưng cô vô tình nhấn mạnh lên vết thương của anh khiến Lục Thành phải nhăn mặt lại.

“Đau…”

“Xin… xin lỗi, anh không sao chứ?” Nguyễn Nhiễm hốt hoảng hỏi. Lục Thành cười nhạt: “Có, đau lắm. Em thổi thổi cho tôi đi.”

Nguyễn Nhiễm: “???”

Cô định từ chối thì nghe anh nói tiếp: “Hồi bé mẹ tôi nói nếu thổi vào vết thương thì sẽ nhanh khỏi hơn.”

“... Mẹ anh lừa anh đấy.”

“Có lẽ vậy, nhưng tôi vẫn tin. Dù sao…” Lục Thành rũ mắt, tỏ vẻ đáng thương: “Mẹ tôi cũng mất lâu lắm rồi.”

“...”

Thôi được rồi, coi như anh lợi hại. Nguyễn Nhiễm không chịu được việc anh làm nũng, cuối cùng vẫn phải thổi thổi cho anh. Lúc này, Lục Thành mới thỏa mãn.



Sáng hôm sau, Lục Thành vừa tỉnh giấc thì thấy bên cạnh có hàng loạt túi lớn, túi bé. Nguyễn Nhiễm bên cạnh đang hì hục lục những túi đồ, thấy anh tỉnh dậy, cô liền nói:

“Dậy rồi hả? Xem tôi vừa đi mua quần áo cho anh nè.” Nguyễn Nhiễm chỉ vào những chiếc túi, cười nhạt: “Không phải mấy thương hiệu đắt tiền lúc trước anh mặc đâu, chỉ là hàng chợ giảm giá thôi.”

“Không sao.” Chỉ nghĩ đến việc cô có lòng mua đồ cho mình cũng đủ để khiến anh cảm động rơi nước mắt rồi: “Cảm ơn em…”

Lục Thành vừa dứt lời thì thấy Nguyễn Nhiễm lấy từ trong túi đồ ra một bộ đồ hầu gái, sau đó cô nở nụ cười vô cùng nham hiểm mà nói với anh:

“Bỗng dưng tôi nghĩ nếu anh mặc đồ hầu gái chắc đẹp lắm nên mới mua. Thành Thành ơi mau mặc thử cho tôi xem đi!”

Lục Thành: “...”

Lần này Lục tổng thật sự rơi nước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện