“Hay giờ em vắt kiệt sức lao động của tôi mỗi ngày đi, kiểu như sáng làm giúp việc, tối làm ấm giường. Thế này thì người được lợi chỉ có em thôi.”
Nguyễn Nhiễm: “???”
Cô thì lợi chỗ nào? Rõ ràng người được lợi mới là anh mà? Có lẽ Nguyễn Nhiễm phải chắp tay nghiêng mình cúi lạy sự vô liêm sỉ của anh, con người chứ có phải bê tông cốt thép đâu mà mặt dày thế? “Anh… mơ đi!” Cô tức giận chạy vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, sau đó còn nghe thấy giọng nói tủi thân của Lục Thành: “Tôi nằm không vừa sô pha thật mà, còn không có chăn nữa. Nhiễm Nhiễm, em nỡ để tôi chịu khổ vậy sao?”
Cuối cùng sau một hồi than vãn, Lục Thành cũng nhận được một bộ chăn nệm. Anh đành ngoan ngoãn trải đệm ngủ dưới đất.
…
Ban đầu Nguyễn Nhiễm còn nghĩ anh nói chơi thôi, cũng chẳng đặt quá nhiều kỳ vọng rằng đại thiếu gia cả đời tay không dính nước như anh lại làm việc nhà. Nào ngờ Lục Thành lại rất chăm chỉ làm việc nhà, ngày não cũng lau dọn hai lần, sau đó giặt giũ quần áo rồi nấu cơm. Mỗi lần cô về tới nhà đều ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, và người đàn ông mặc tạp dề màu hồng in hình Hello Kitty sẽ đi ra chào mừng cô về nhà.
Nguyễn Nhiễm cảm thấy bản thân hệt như “người đàn ông” trụ cột gia đình, sau một ngày làm việc vất vả trở về liền nhìn thấy vợ hiền nấu sẵn cơm và pha nước tắm. Điều này khiến “bà chủ” Nhiễm cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Mọi thứ đều rất tốt, ngoại trừ một việc…
Đồ ăn Lục Thành nấu quá dở!
Nếu hỏi giây phút Nguyễn Nhiễm sợ hãi nhất trong ngày là gì? Cô sẽ không ngần ngại trả lời là bữa tối. Ăn đồ Lục Thành nấu mà cô cứ ngỡ như bị trừng phạt vậy, vô cùng đáng sợ. Nhiều lúc Nguyễn Nhiễm rất muốn nói thẳng với anh, nhưng hễ nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của người đàn ông, lời muốn nói ra lại bị nghẹn vào.
“Bà chủ Nhiễm mau ăn đi, món mới tôi vừa học được trên mạng đấy.”
Nguyễn Nhiễm nhìn tô cơm chiên được phủ phô mai lên trên như cao su trước mặt, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Thứ này... ăn được sao?
“Há miệng nào… A!” Lục Thành cầm lấy thìa xúc một miếng cơm cùng phô mai rồi đưa lên miệng cô.
“Đoàn tàu tu tu…”
Nguyễn Nhiễm: “…”
Nghĩ cô là trẻ lên ba hay gì?
Cô khẽ há miệng ngậm lấy thìa cơm, sau đó nhai nhai một hồi. Nguyễn Nhiễm cố gắng khống chế cảm giác buồn nôn trong cổ họng, mẹ nó, quá tệ!
Hình như anh cho hơi nhiều nước làm cơm bị nhão, phô mai thì… sao ăn có vị giống cao su như vậy?
Lục Thành nhìn mặt cô nhăn nhó liền ủ rũ: “Không ngon sao…”
“Đâu có, ngon… ngon lắm…” Nguyễn Nhiễm không nỡ nói sự thật, cắn răn khen ngợi. Chỉ như vậy sắc mặt của Lục Thành mới tốt hơn.
Cũng may gần đây tay nghề của anh cũng khá hơn chút, ít ra vẫn còn nuốt được.
Hôm nay cũng như mọi ngày, khi Nguyễn Nhiễm kết thúc cảnh quay trở về thì Lục Thành vẫn đang trong bếp nấu cơm.
“Về rồi à? Đợi anh một chút, cơm sắp chín rồi.”
“Ừ.”
Nguyễn Nhiễm nhàn nhạt trả lời, lại nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp. Chậc chậc, đúng là mỹ cảnh nhân gian. Bà chủ Nguyễn thỏa mãn nở nụ cười.
“Á!”
Bỗng tiếng hét của anh vang lên kéo cô về hiện thực. Nguyễn Nhiễm vội vàng chạy đến: “Sao vậy?”
“Bất cẩn bị bỏng thôi, không sao đâu.” Lục Thành cố ý che vết thương trên tay lại, nhưng cô đã nhanh chóng kéo tay anh. Nhìn vết bỏng rợn người trên lòng bàn tay của anh, Nguyễn Nhiễm không khỏi lo lắng: “Thế này mà không sao. Anh mau ra phòng khách ngồi đi, để tôi lấy thuốc bôi cho anh.”
Vì trong nhà không có thuốc trị bỏng nên ngay sau đó, cô liền vội vàng chạy đi mua thuốc. Lục Thành nhìn vết bỏng trong tay, thỏa mãn nở nụ cười.
Thực ra ban nãy anh cố ý đưa tay chạm vào nồi canh đang đun sôi. Vốn định thử thôi, cũng không hy vọng nhiều nhưng nào ngờ cách mà thằng em họ Hàn Mộc Dương chỉ cho anh lại có tác dụng. Điều đó chứng tỏ Nguyễn Nhiễm vẫn còn quan tâm anh. Đây đúng là một tín hiệu tốt.
Lục Thành nhìn xuống dưới hạ bộ, khẽ thở dài:
“Tiểu Lục Thành à, mấy ngày nay chú em phải chịu ủy khuất rồi.”
Nguyễn Nhiễm: “???”
Cô thì lợi chỗ nào? Rõ ràng người được lợi mới là anh mà? Có lẽ Nguyễn Nhiễm phải chắp tay nghiêng mình cúi lạy sự vô liêm sỉ của anh, con người chứ có phải bê tông cốt thép đâu mà mặt dày thế? “Anh… mơ đi!” Cô tức giận chạy vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, sau đó còn nghe thấy giọng nói tủi thân của Lục Thành: “Tôi nằm không vừa sô pha thật mà, còn không có chăn nữa. Nhiễm Nhiễm, em nỡ để tôi chịu khổ vậy sao?”
Cuối cùng sau một hồi than vãn, Lục Thành cũng nhận được một bộ chăn nệm. Anh đành ngoan ngoãn trải đệm ngủ dưới đất.
…
Ban đầu Nguyễn Nhiễm còn nghĩ anh nói chơi thôi, cũng chẳng đặt quá nhiều kỳ vọng rằng đại thiếu gia cả đời tay không dính nước như anh lại làm việc nhà. Nào ngờ Lục Thành lại rất chăm chỉ làm việc nhà, ngày não cũng lau dọn hai lần, sau đó giặt giũ quần áo rồi nấu cơm. Mỗi lần cô về tới nhà đều ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, và người đàn ông mặc tạp dề màu hồng in hình Hello Kitty sẽ đi ra chào mừng cô về nhà.
Nguyễn Nhiễm cảm thấy bản thân hệt như “người đàn ông” trụ cột gia đình, sau một ngày làm việc vất vả trở về liền nhìn thấy vợ hiền nấu sẵn cơm và pha nước tắm. Điều này khiến “bà chủ” Nhiễm cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Mọi thứ đều rất tốt, ngoại trừ một việc…
Đồ ăn Lục Thành nấu quá dở!
Nếu hỏi giây phút Nguyễn Nhiễm sợ hãi nhất trong ngày là gì? Cô sẽ không ngần ngại trả lời là bữa tối. Ăn đồ Lục Thành nấu mà cô cứ ngỡ như bị trừng phạt vậy, vô cùng đáng sợ. Nhiều lúc Nguyễn Nhiễm rất muốn nói thẳng với anh, nhưng hễ nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của người đàn ông, lời muốn nói ra lại bị nghẹn vào.
“Bà chủ Nhiễm mau ăn đi, món mới tôi vừa học được trên mạng đấy.”
Nguyễn Nhiễm nhìn tô cơm chiên được phủ phô mai lên trên như cao su trước mặt, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Thứ này... ăn được sao?
“Há miệng nào… A!” Lục Thành cầm lấy thìa xúc một miếng cơm cùng phô mai rồi đưa lên miệng cô.
“Đoàn tàu tu tu…”
Nguyễn Nhiễm: “…”
Nghĩ cô là trẻ lên ba hay gì?
Cô khẽ há miệng ngậm lấy thìa cơm, sau đó nhai nhai một hồi. Nguyễn Nhiễm cố gắng khống chế cảm giác buồn nôn trong cổ họng, mẹ nó, quá tệ!
Hình như anh cho hơi nhiều nước làm cơm bị nhão, phô mai thì… sao ăn có vị giống cao su như vậy?
Lục Thành nhìn mặt cô nhăn nhó liền ủ rũ: “Không ngon sao…”
“Đâu có, ngon… ngon lắm…” Nguyễn Nhiễm không nỡ nói sự thật, cắn răn khen ngợi. Chỉ như vậy sắc mặt của Lục Thành mới tốt hơn.
Cũng may gần đây tay nghề của anh cũng khá hơn chút, ít ra vẫn còn nuốt được.
Hôm nay cũng như mọi ngày, khi Nguyễn Nhiễm kết thúc cảnh quay trở về thì Lục Thành vẫn đang trong bếp nấu cơm.
“Về rồi à? Đợi anh một chút, cơm sắp chín rồi.”
“Ừ.”
Nguyễn Nhiễm nhàn nhạt trả lời, lại nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp. Chậc chậc, đúng là mỹ cảnh nhân gian. Bà chủ Nguyễn thỏa mãn nở nụ cười.
“Á!”
Bỗng tiếng hét của anh vang lên kéo cô về hiện thực. Nguyễn Nhiễm vội vàng chạy đến: “Sao vậy?”
“Bất cẩn bị bỏng thôi, không sao đâu.” Lục Thành cố ý che vết thương trên tay lại, nhưng cô đã nhanh chóng kéo tay anh. Nhìn vết bỏng rợn người trên lòng bàn tay của anh, Nguyễn Nhiễm không khỏi lo lắng: “Thế này mà không sao. Anh mau ra phòng khách ngồi đi, để tôi lấy thuốc bôi cho anh.”
Vì trong nhà không có thuốc trị bỏng nên ngay sau đó, cô liền vội vàng chạy đi mua thuốc. Lục Thành nhìn vết bỏng trong tay, thỏa mãn nở nụ cười.
Thực ra ban nãy anh cố ý đưa tay chạm vào nồi canh đang đun sôi. Vốn định thử thôi, cũng không hy vọng nhiều nhưng nào ngờ cách mà thằng em họ Hàn Mộc Dương chỉ cho anh lại có tác dụng. Điều đó chứng tỏ Nguyễn Nhiễm vẫn còn quan tâm anh. Đây đúng là một tín hiệu tốt.
Lục Thành nhìn xuống dưới hạ bộ, khẽ thở dài:
“Tiểu Lục Thành à, mấy ngày nay chú em phải chịu ủy khuất rồi.”
Danh sách chương