“Cục cưng ngoan, có muốn ăn anh trai nhỏ không nào?”

“Không… không thèm!”

Mặt mũi Nguyễn Nhiễm đỏ ửng lên, đến bây giờ cô vẫn chưa thể quen được với sự vô lại của Lục Thành.

“Hửm, không thèm sao?” Lục Thành nhếch môi, bàn tay anh tạm rời xa bầu ngực trắng mịn, luồn thẳng xuống đóa hoa dưới bụng của người con gái. Những ngón tay thon dài của anh đâm vào tiểu huyệt của cô qua lớp quần lót. Cảm giác quần lót cọ vào tiểu huyệt cực kỳ ngứa ngáy, lúc này Nguyễn Nhiễm chỉ mong anh mau chóng đâm thẳng ngón tay vào mà thôi.

Nguyễn Nhiễm khó chịu ưỡn người, hai con thỏ trước ngực cũng theo động tác của cô mà nảy lên. Cả người cô vặn vẹo trên đùi anh, thi thoảng hai mông còn cọ vào vật đang cương lên trong đũng quần khiến Lục Thành cảm thấy mình sắp điên rồi. Nguyễn Nhiễm không nhịn nổi nữa, cắn răng thở dốc: “Lục… Lục Thành…”

“Hửm?”

“Cho ngón tay vào đi…”

“Chẳng phải em nói không thèm sao?” Lục Thành hứng thú trêu cô, Nguyễn Nhiễm ngứa ngáy sắp khóc đến nơi rồi, bây giờ ngay cả sĩ diện cũng không cần nữa. Nhiều khi cô vô cùng hận cơ thể nhạy cảm của mình, chỉ cần Lục Thành trêu đùa một chút thôi liền có phản ứng.

“Thèm… thèm…”

“Thèm cái gì?”

Cô muốn khóc quá: “Thèm ngón tay của anh…”

“Chỉ ngón tay thôi sao mà đủ thỏa mãn em được.” Lục Thành nói nhưng vẫn thuận theo ý cô, cởi bỏ chiếc quần lót vướng víu, sau đó dùng tay xoa nắn hạt đậu đỏ đang sưng lên của cô. Vừa nghịch vừa cảm thán: “Mới chạm nhẹ thôi mà đã chảy nước lai láng thế này, Nhiễm Nhiễm, cơ thể em làm từ nước sao?”

Nguyễn Nhiễm đỏ mặt, cô trở nên nhạy cảm như thế này là do ai cơ chứ?! Nhưng lúc này miệng cô chẳng thể nói bình thường được, vì bây giờ cô chỉ có thể rên “ưm… ưm…”

Ngón tay cắm vào, sướng thì cũng sướng, nhưng không đủ. Ở bên cạnh Lục Thành hai năm, được ăn qua thứ trái cấm kia, chỉ với ngón tay thì sao mà thỏa mãn cô được? Nguyễn Nhiễm thực sự tức giận với cơ thể nhạy cảm này của mình.

Nơi riêng tư bị anh dùng ngón tay chơi đùa một hồi, Nguyễn Nhiễm không thể chịu đựng nổi, đưa tay nắm lấy bàn tay anh đang xoa ngực mình, nhỏ giọng gọi: "Lục... Lục Thành..."

"Hửm?"

“Muốn… muốn cái đó của anh cắm vào.” Nguyễn Nhiễm rên rỉ nói. Nhưng Lục Thành vẫn không chịu buông tha cho cô, tốc độ đâm thọc của anh càng nhanh hơn: “Cái đó là cái gì? Cắm vào đâu? Em phải nói ra thì tôi mới biết được chứ..”

Nguyễn Nhiễm thật sự muốn đánh anh, anh thừa biết ý của cô là gì nhưng vẫn muốn để cô nói những từ xấu hổ ấy ra. Lục Thành trên giường đúng là ma vương. Anh là đồ biến thái, cực kỳ biến thái!

“Hức… hức… muốn anh trai cắm vào tiểu huyệt tham ăn của bé.” Ở bên cạnh Lục Thành hai năm, Nguyễn Nhiễm rất hiểu cách để lấy lòng anh, cô còn cố ý cọ tiểu huyệt của mình vào đũng quần anh. Vật kia của Lục Thanh đã nhô to, dựng lên thành một cái lều nhỏ.

“Mẹ kiếp!” Lục Thành khẽ chửi thề: “Tiểu huyệt còn đang ngậm ngón tay mà vẫn tham lam cọ đũng quần tôi. Nguyễn Nhiễm, ai dạy em dâm đãng như thế hả?”

Nói rồi, anh còn cố ý tát nhẹ vào hoa huyệt. Bị đánh, cả người Nguyễn Nhiễm liền run lên, tiểu huyệt liền nhanh chóng phun nước, ướt cả một mảng trên chiếc váy hầu gái mà Lục Thành đang mặc.

Lục Thành nhìn cô cao trào, sau đó anh rút tay ra, ngón tay anh dính đầy mật dịch của cô gái nhỏ.

"Sướng không?"

"Em sướng rồi thì đến lượt tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện