Chương 10: (H+) Thoải Mái Không?
"Sướng không?"
"Em sướng rồi thì ðễn đượt tôi."
Lục Thành thật sự ðã ðến giới hạn, anh đập tức xoay người, ðè cô nằm đên ghế sô pha, sau ðãy đột bỏ
chiễc váy hầu gái vướng víu trên người, tiếp ðễn, anh ðưa tay cởi thắt “ưng. Lục Thành đấy vật nam tính
ðã sưng to ra khỏi quần, chĩa thẳng vào Nguyễn Nhiễm.
Bảo ðao màu ðỏ tía của người ðàn ông ngẩng cao, gồ đên những ðường gân xanh, kích cỡ này nhìn thôi
cũng biết khi ðâm vào sẽ sung sướng ðễn nhường nào.
Khi nơi ấy của anh chạm vào da thịt cô, Nguyễn Nhiễm cảm thấy thân thể của mình như bị thiêu ðỗt,
mật dịch chẳng mấy chốc mà tràn fan ra. Cô cỗ ý vặn vẹo, trong miệng bất giác phát ra tiếng thở dốc
khiễn người ta nghe mà mặt ðỏ tim ðập.
“Ha...”
Advertismentr
Lục Thành ðứng dậy, rút ngón tay ra, sau ðó giữ hai chân cô sát vào mình, ðỡ vật nam tính nóng bỏng
cọ ngoài cửa huyệt, sau ðó chậm rãi tiễn vào.
Đôi chân trắng muốt của cô quấn đên hông anh, Nguyễn Nhiễm thoải mái thở dỗc: “Ưm... ưm... mau
một chút... thoải mái quá..."
Hai hòn ngọc của anh dán đên mông cô, Lục Thành hưởng thụ khoái cảm khi nơi ấy của Nguyễn Nhiễm
co rút fại, gđiỗng như ðôi môi anh ðào của cô, mút ðễn da ðầu anh tê dại.
Anh chậm rãi di chuyển một úc điền mắt kiên nhẫn. Lục Thành cúi người, mạnh mẽ thúc vào, tốc ðộ
cắm ra rút vào của anh càng thêm tàn nhẫn. Nguyễn Nhiễm không theo kịp ðược tốc ðộ này, cảm giác
dục tiên dục tử khiễn cô sướng ðễn trợn mắt.
“Sâu... sâu quá rồi... chậm đại...”
“Lúc muốn nhanh fúc muốn chậm, bảo bỗi, em thật khó chiều.” Lục Thành cỗ ý chậm theo cô muốn,
nhưng Nguyễn Nhiễm đại thẫy không ðủ, tiếp tục xin anh nhanh hơn. Lục Thành nhìn cô với ánh mắt
bất ðắc dĩ: “Rốt cuộc em muỗn gì?”
Advertismentr
“Không biết... sẽ hỏng mất..."
"Ngoan, không hỏng ðược."
Toàn thân anh ðè ýên cô, quy ðầu ðã chọc vào chỗ sau nhất, đại fiều mang ðâm chọc ma sát thịt non.
Hai bầu nhũ bị Lục Thành tùy ý ðùa nghịch, chèn ép ðễn mức biến hình.
Da ðầu Nguyễn Nhiễm tê dại, huyệt nhỏ fại càng kẹp chặt hơn nữa. Hơi thở nặng nề của người ðàn ông
xông vào màng nhĩ cô, thậm chí cô còn nghe thẫy tiễng vang yếu ớt khi ðầu fưỡi của anh chuyển ðộng
trong khoang miệng.
Lục Thành còn ðang di chuyển, hai hồn ngọc cọ xát miệng huyệt cực kỳ nhạy cảm, khoái cảm dọc theo
cột sông bò ểên ðỉnh ðầu, cơ thể Nguyễn Nhiễm co rúm ðễn mức không thể ngăn đại ðược.
"Ưm..."
Nguyễn Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh, mái tóc rồi trên trán anh rủ xuống, mồ hôi bên thái dương
chảy dọc xuỗng øgò má, rơi xuỗng xương quai xanh của cô, hình ảnh sắc tình này khiến toàn thân cô khẽ
run đên.
Sau ðấy, cô bỗng cảm nhận ðược sự ướt át nóng bỏng ðánh úp trên cổ, không ngờ rằng Lục Thành ðang
điễm cổ cô.-
"Đừng điễm..."./
Cả người Nguyễn Nhiễm mềm nhũn, cô cảm tưởng như thân thể này không còn thuộc về mình nữa.
Hai tay cô bẫu chặt (ấy (ưng anh, uyển chuyển phối hợp theo ðộng tác của người ðàn ông."
Lục Thành cong khóe miệng nở nụ cười, cúi người áp sát vào cô, vật dưới thân càng tiễn sâu hơn.|
"Thoải mái không em?".~
Nguyễn Nhiễm bị anh đàm điên tiếp mấy fần khiến chân tay như mất hết sức đực, nghe câu hỏi của anh,
cô xấu hổ nhắm mắt (ại. Nhưng Lục Thành không vì thế mà buông tha cho cô, anh nâng cằm Nguyễn
Nhiễm (ên, ép cô phải nhìn mình. Những ngón tay thon dài của vuốt ve dọc theo ðôi môi ðỏ của cô, ép
hỏi:.
"Ngoan, trả đời tôi. Thoải mái không?"