Từ sau khi lấy lại tất cả thánh sủng, bọn cung nữ thái giám bắt đầu a dua nịnh hót với hắn, ngay cả các phi tử ở hậu cung của hắn cũng thường thường tới cửa, thân thiết mà xưng hô tỷ tỷ, giữa lời nói ám chỉ khiến hắn ở trước mặt bệ hạ nói tốt vài câu. Giờ phút này hắn mới thực sự đã biết ấm lạnh thế gian, hậu cung hèn mọn như thế, khẩn cầu hắn rũ lòng thương.
Ngày nọ, nghe nói Nhu Phi mời hắn dạo Ngự Hoa Viên, tim Tạ Trạch nhảy lên. Phi tử trong hậu cung hắn thích nhất Nhu Phi, yên lặng khác với yếu đuối, là người hiểu lòng hắn. Hiện giờ Nhu Phi mời làm hắn vui mừng ra mặt.
Khi tản bộ ở bên cạnh hồ, Tạ Trạch nhịn không được cầm tay Nhu Phi, muốn nói chân tướng cho nàng biết, ai ngờ lúc trước còn thân thiết trò chuyện với hắn Nhu Phi chán ghét rút về tay, duỗi tay đẩy mạnh hắn xuống hồ. Nước hồ lạnh thấu xương làm suy nghĩ của hắn cũng đóng băng.
Nhu Phi ở trên cao nhìn xuống châm chọc: “Tiện nhân, cũng biết mị hoặc Hoàng Thượng!” Một cơn đau mãnh liệt cảm xúc chưa từng có bao giờ bắt đầu lan ra từ đáy lòng hắn.
“Hứ, không biết xấu hổ.” Những phi tử khác hùa theo. Từng tiếng quở trách nặng nề kia đánh vào trong lòng Tạ Trạch, khiến cho đầu hắn trống rỗng.
“Nhu Phi nương nương, bệ hạ sắp tới đây.”
Nhu Phi dặn dò nói: “Chúng tỷ muội nhớ kỹ, là Thục Phi muốn đẩy ta kết quả chính mình ngã vào trong nước.”
Tạ Trạch trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng nàng sẽ tin các ngươi vu oan?”
“Bệ hạ chỉ là nhất thời bị ngươi quyến rũ, cuối cùng vẫn là bệ hạ nhất sủng ta!” Thấy Tạ Trạch không tin, Nhu Phi kiêu ngạo nói, “Có lẽ ngươi không biết, một chiêu này ta đã dùng vài lần, nhưng mỗi lần bệ hạ đều tin ta! Hơn nữa ngày đó ngươi vào cung, chính là ta làm bộ bị bệnh, khiến bệ hạ qua đêm tại tẩm cung của ta, làm ngươi phòng không gối chiếc!”
Nhìn thấy bệ hạ xuất hiện, Nhu Phi nước mắt lưng tròng mà ngã trên mặt đất, khóc lóc kể lể nói: “Bệ hạ, tâm địa Thục Phi thật độc ác, mời ta đi chơi lại muốn đẩy thần thiếp vào trong hồ châm chọc mỉa mai một lúc, cũng may thần thiếp trốn nhanh hơn, kết quả Thục Phi tự mình ngã vào trong nước……”
Vài vị muốn tốt với Nhu Phi lại ghen ghét Thục Phi, bọn tỷ muội đồng thời nói: “Là Thục Phi muốn đẩy Nhu Phi, kết quả tự mình ngã xuống nước. Bệ hạ tuyệt không thể thiên vị Thục Phi, phải vì Nhu Phi làm chủ!”
Tạ Trạch hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhân ở trong lòng hắn vẫn mộc mạc lại nhu nhược thế nhưng nói ra lời ác độc như thế. Hắn càng không nghĩ tới phi tử hậu cung vậy mà bẻ cong sự thật như vậy, người ghen ghét hãm hại hắn như thế.
Hắn nghĩ, nếu bản thân mình giờ phút này cũng không phải ở trong thân thể Thục Phi, mà là vội vàng tới rồi nhìn thấy ái phi của mình té ngã khóc thút thít ở bên cạnh hồ, mà mọi người chỉ chứng xác đầu sỏ gây tội là Thục Phi, hắn tuyệt đối sẽ tin tưởng là Thục Phi nữ nhân ác độc này ghen ghét mà hại sủng phi của mình. Nhưng…… Giờ phút này…… Hắn lại trao đổi thân thể với Liễu An Dung, đã biết rất nhiều…… Hắn không vì chân tướng hậu cung lúc trước……
Hắn đã từng biếm vào lãnh cung những người hại Nhu Phi, là hành vi ngu xuẩn cỡ nào chứ! Nhu Phi trăm triệu lần không nghĩ tới trong mắt bệ hạ nhất định tin tưởng nàng thế nhưng không hề liếc nhìn nàng một cái, mà là không màng nguy hiểm nhảy vào trong hồ lạnh băng, ôm Thục Phi vẻ mặt xám trắng từ trong nước lên.
Nàng run rẩy môi nói: “Bệ hạ, là Thục Phi…… Hại thần thiếp mà……”
“Ồn muốn chết!” Liễu An Dung băng hàn mà quét một vòng mọi người, cả giận nói, “Đem các nàng biếm lãnh cung, chờ đợi xử lý!”
Nàng ôm Tạ Trạch về Thu Thủy cung, thấy cả người hắn ướt đẫm, cắn chặt môi không rên một tiếng, trong lòng lo lắng không thôi.
Liễu An Dung biết hắn thích nhất Nhu Phi, hiện giờ bị nữ tử mình âu yếm tính kế như vậy, chỉ sợ tâm ý đã nguội lạnh.
“Này, đừng khóc ……”
“Thôi được, muốn khóc thì lén khóc ở trong lòng ngực ta đi……” Liễu An Dung nhẹ nhàng vỗ vai hắn, dịu dàng an ủi nói, “Một lần thất tình không là gì hết…… Mấy ngày hôm trước không phải ta cũng thất tình sao…… Chúng ta cũng coi như là chung hoạn nạn……”
Ở bên kia Tạ Trạch suy sụp bỗng nhiên xù lông nhào tới phía Liễu An Dung: “Ai muốn chung hoạn nạn với ngươi! Còn không phải đều là ngươi hại ta thành như vậy! Còn không mau trả lại thân thể cho ta!”
“Quần áo ngươi quá ướt, ta giúp ngươi thay quần áo trước.” Liễu An Dung duỗi tay ra liền cởi thắt lưng của hắn.
“Này! Ngươi làm gì vậy!” Tạ Trạch khẩn trương mà bảo vệ bản thân.
Liễu An Dung trợn trắng mắt: “Đây là thân thể của ta, ngươi thẹn thùng cái gì! Thay quần áo nhanh lên, nếu không bị cảm nhiễm phong hàn làm sao bây giờ!”
“A…… Nhiễm cảm thì nhiễm cảm, chết đi coi như xong rồi……”
“Đừng khó chịu…… Nếu về sau không đổi trở lại được, ta che chở ngươi…… Nhớ rõ sinh hài tử cho trẫm, trẫm hứa cho ngươi hậu vị……”
Liễu An Dung nói được thâm tình chân thành như thế, Tạ Trạch lại nghĩ một phát tát chết nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai một chương cuối cùng rồi~ đoản liền kết thúc!
Ngày nọ, nghe nói Nhu Phi mời hắn dạo Ngự Hoa Viên, tim Tạ Trạch nhảy lên. Phi tử trong hậu cung hắn thích nhất Nhu Phi, yên lặng khác với yếu đuối, là người hiểu lòng hắn. Hiện giờ Nhu Phi mời làm hắn vui mừng ra mặt.
Khi tản bộ ở bên cạnh hồ, Tạ Trạch nhịn không được cầm tay Nhu Phi, muốn nói chân tướng cho nàng biết, ai ngờ lúc trước còn thân thiết trò chuyện với hắn Nhu Phi chán ghét rút về tay, duỗi tay đẩy mạnh hắn xuống hồ. Nước hồ lạnh thấu xương làm suy nghĩ của hắn cũng đóng băng.
Nhu Phi ở trên cao nhìn xuống châm chọc: “Tiện nhân, cũng biết mị hoặc Hoàng Thượng!” Một cơn đau mãnh liệt cảm xúc chưa từng có bao giờ bắt đầu lan ra từ đáy lòng hắn.
“Hứ, không biết xấu hổ.” Những phi tử khác hùa theo. Từng tiếng quở trách nặng nề kia đánh vào trong lòng Tạ Trạch, khiến cho đầu hắn trống rỗng.
“Nhu Phi nương nương, bệ hạ sắp tới đây.”
Nhu Phi dặn dò nói: “Chúng tỷ muội nhớ kỹ, là Thục Phi muốn đẩy ta kết quả chính mình ngã vào trong nước.”
Tạ Trạch trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng nàng sẽ tin các ngươi vu oan?”
“Bệ hạ chỉ là nhất thời bị ngươi quyến rũ, cuối cùng vẫn là bệ hạ nhất sủng ta!” Thấy Tạ Trạch không tin, Nhu Phi kiêu ngạo nói, “Có lẽ ngươi không biết, một chiêu này ta đã dùng vài lần, nhưng mỗi lần bệ hạ đều tin ta! Hơn nữa ngày đó ngươi vào cung, chính là ta làm bộ bị bệnh, khiến bệ hạ qua đêm tại tẩm cung của ta, làm ngươi phòng không gối chiếc!”
Nhìn thấy bệ hạ xuất hiện, Nhu Phi nước mắt lưng tròng mà ngã trên mặt đất, khóc lóc kể lể nói: “Bệ hạ, tâm địa Thục Phi thật độc ác, mời ta đi chơi lại muốn đẩy thần thiếp vào trong hồ châm chọc mỉa mai một lúc, cũng may thần thiếp trốn nhanh hơn, kết quả Thục Phi tự mình ngã vào trong nước……”
Vài vị muốn tốt với Nhu Phi lại ghen ghét Thục Phi, bọn tỷ muội đồng thời nói: “Là Thục Phi muốn đẩy Nhu Phi, kết quả tự mình ngã xuống nước. Bệ hạ tuyệt không thể thiên vị Thục Phi, phải vì Nhu Phi làm chủ!”
Tạ Trạch hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhân ở trong lòng hắn vẫn mộc mạc lại nhu nhược thế nhưng nói ra lời ác độc như thế. Hắn càng không nghĩ tới phi tử hậu cung vậy mà bẻ cong sự thật như vậy, người ghen ghét hãm hại hắn như thế.
Hắn nghĩ, nếu bản thân mình giờ phút này cũng không phải ở trong thân thể Thục Phi, mà là vội vàng tới rồi nhìn thấy ái phi của mình té ngã khóc thút thít ở bên cạnh hồ, mà mọi người chỉ chứng xác đầu sỏ gây tội là Thục Phi, hắn tuyệt đối sẽ tin tưởng là Thục Phi nữ nhân ác độc này ghen ghét mà hại sủng phi của mình. Nhưng…… Giờ phút này…… Hắn lại trao đổi thân thể với Liễu An Dung, đã biết rất nhiều…… Hắn không vì chân tướng hậu cung lúc trước……
Hắn đã từng biếm vào lãnh cung những người hại Nhu Phi, là hành vi ngu xuẩn cỡ nào chứ! Nhu Phi trăm triệu lần không nghĩ tới trong mắt bệ hạ nhất định tin tưởng nàng thế nhưng không hề liếc nhìn nàng một cái, mà là không màng nguy hiểm nhảy vào trong hồ lạnh băng, ôm Thục Phi vẻ mặt xám trắng từ trong nước lên.
Nàng run rẩy môi nói: “Bệ hạ, là Thục Phi…… Hại thần thiếp mà……”
“Ồn muốn chết!” Liễu An Dung băng hàn mà quét một vòng mọi người, cả giận nói, “Đem các nàng biếm lãnh cung, chờ đợi xử lý!”
Nàng ôm Tạ Trạch về Thu Thủy cung, thấy cả người hắn ướt đẫm, cắn chặt môi không rên một tiếng, trong lòng lo lắng không thôi.
Liễu An Dung biết hắn thích nhất Nhu Phi, hiện giờ bị nữ tử mình âu yếm tính kế như vậy, chỉ sợ tâm ý đã nguội lạnh.
“Này, đừng khóc ……”
“Thôi được, muốn khóc thì lén khóc ở trong lòng ngực ta đi……” Liễu An Dung nhẹ nhàng vỗ vai hắn, dịu dàng an ủi nói, “Một lần thất tình không là gì hết…… Mấy ngày hôm trước không phải ta cũng thất tình sao…… Chúng ta cũng coi như là chung hoạn nạn……”
Ở bên kia Tạ Trạch suy sụp bỗng nhiên xù lông nhào tới phía Liễu An Dung: “Ai muốn chung hoạn nạn với ngươi! Còn không phải đều là ngươi hại ta thành như vậy! Còn không mau trả lại thân thể cho ta!”
“Quần áo ngươi quá ướt, ta giúp ngươi thay quần áo trước.” Liễu An Dung duỗi tay ra liền cởi thắt lưng của hắn.
“Này! Ngươi làm gì vậy!” Tạ Trạch khẩn trương mà bảo vệ bản thân.
Liễu An Dung trợn trắng mắt: “Đây là thân thể của ta, ngươi thẹn thùng cái gì! Thay quần áo nhanh lên, nếu không bị cảm nhiễm phong hàn làm sao bây giờ!”
“A…… Nhiễm cảm thì nhiễm cảm, chết đi coi như xong rồi……”
“Đừng khó chịu…… Nếu về sau không đổi trở lại được, ta che chở ngươi…… Nhớ rõ sinh hài tử cho trẫm, trẫm hứa cho ngươi hậu vị……”
Liễu An Dung nói được thâm tình chân thành như thế, Tạ Trạch lại nghĩ một phát tát chết nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai một chương cuối cùng rồi~ đoản liền kết thúc!
Danh sách chương