Chương 5: Tương phùng (gặp lại nhau)


"Đổng sự trưởng Phương, hợp tác trong tương lai còn phải nhờ cô chiếu cố nhiều"
  
Người đàn ông trên mặt háo hức a dua nịnh hót, mà đối mặt Phương Tư Dao vẫn như cũ gương mặt không biểu tình uống ly rượu đỏ trong tay thì giống như hoàn toàn cùng với người trước mặt không hề quan hệ. Mấy người đàn ông trong đó không ngừng nói chuyện, Phương Tư Dao lại là chỉ nhìn quầy rượu không nói một lời


"Ân, chuyện của quân hỏa? "


"Chuyện này để tôi xử lý thì được rồi,đổng sự trưởng Phương xin yên tâm. Tất cả quân hoả buôn lậu vào đến chúng tôi sẽ tụ tập ở chung một chỗ, lợi dụng con đường đặc biệt đưa đến tay người mua"


"Đây là chi phiếu ba ngàn vạn"


"Ha ha đổng sự trưởng quả nhiên hào sản, chúng tôi thì nhận lấy trước. Chuyện tiếp theo chúng tôi sẽ sắp xếp"


Đối mặt tập đoàn KF, không có một công ty nào dám trễ nảy, đặc biệt là đối mặt với đổng sự trưởng Phương Tư Dao của tập đoàn KF


Tập đoàn KF công bố bên ngoài, người kinh doanh công ty là Đỗ Ái Vi, nhưng trên thực tế người chấp chưởng cả công ty lại là Phương Tư Dao. Họ thậm chí che giấu tất cả tài liệu liên quan đến Phương Tư Dao. Ở giới kinh doanh không có ai biết Phương Tư Dao, lại từ trước đến giờ chưa thấy qua cô ấy, lời đồn nói cô ấy là chị của Đỗ Ái Vi, hai người tướng mạo giống nhau thậm chí là giống nhau như đúc, nhưng từ đó đến giờ không ai thật sự thấy qua


"Mọi người tiếp tục, tôi thất lễ một chút trước! "
 
Phương Tư Dao đối với xã giao như vậy không phải rất thích, nhấc thân muốn đến bên ngoài thông gió. Khi đi qua quầy rượu, bổng nhiên bị một cánh tay kéo lại


"Ân...cứu tôi..."


Là thanh âm của một đứa con gái có chút khàn khàn và yêu mị, tóc dài màu rượu đỏ phối với cái đầm màu trắng xem gia thì giống như một công chúa


Phương Tư Dao biết được đứa con gái này, vừa rồi tất cả xảy ra trên quầy rượu cô ấy toàn bộ thấy được ở trong mắt. Một tên đàn ông bắt chuyện không thành liền ở trong ly rượu của cô gái hạ thuốc. Phương Tư Dao vốn dĩ không muốn chọc đến phiền phức này, nhưng bây giờ cô ấy đã cũng kéo lấy mình vậy thì cũng chỉ đành giúp cô ấy rồi


"Xin lỗi, xin cô buông bạn gái tôi ra"
  
Là người đàn ông hạ thuốc vừa rồi. Phương Tư Dao nghe thấy thanh âm hờ hững ngẩng đầu lên nhìn gương mặt râu ria lởm chởm ghê tởm đó, đứa con gái này sao có thể là bạn gái của loại người này


"Cô ấy là nữ nhân của tôi, anh có ý kiến sao"


"Đỗ...Đỗ Ái Vi, xin lỗi, Đỗ tổng tài là tôi nhìn nhằm rồi"
  
Trong lúc Phương Tư Dao trên mặt không biểu tình mở miệng, tên đàn ông rõ ràng thấy được mặt của cô ấy, còn có ánh mắt âm ngoan (âm ngoan cay độc), nam nhân vội vàng mở miệng xin lỗi sau đó nhanh chóng rời khỏi


"Đỗ Ái Vi...cứu tôi..."


Đứa con gái vừa nghe được là người mình quen, đưa tay níu lên cổ của Phương Tư Dao ôm chặt lấy, chỉ cảm thấy con người trước mặt này ôm đến rất thoải mái, mùi hương của hoa Nhài (Jasmine) và nhiệt độ lạnh giá đều để cô ấy chịu không được dựa sát vào


Phương Tư Dao không thích người lạ thân cận như vậy, nhíu chặt chân mày gương mặt không vui, nhưng nể tình đứa con gái này vừa rồi bị hạ thuốc toàn thân phát nóng cơ thể mềm nhũn ra. Cô ấy cuối cùng vẫn là lấy bản chức của một bác sĩ cứu người. Dưới tình huống bất đắc dĩ chỉ đành siết eo của đứa con gái này ôm lên, lại ở thời điểm cúi đầu rõ ràng nhìn thấy được bộ dạng của đứa con gái


"Giang Hiểu Đình! "


Phương Tư Dao vừa thấy được Giang Hiểu Đình, ánh mây chợt rơi đến băng điểm (điểm cực lạnh) có chút loại kích động muốn quăng cô ấy ở trên đất


Giống như là cảm giác được ánh mắt hàn lạnh mãnh liệt, Giang Hiểu Đình càng là chặt chẽ câu lấy ôm lấy người. Bất đắc dĩ bị Giang Hiểu Đình ôm đến rất chặt, Phương Tư Dao cho dù là muốn buông cũng không cách buông cô ấy ra


"Ân...Đỗ Ái Vi...rất nóng..."
  
Giang Hiểu Đình đưa tay muốn kéo ra y phục trên người Phương Tư Dao. Đối với hành động vô lý này của mình, Giang Hiểu Đình mải mai không biết
 
"Tôi không phải Đỗ Ái Vi! Giang Hiểu Đình, cô đừng vượt quá mức"


Phương Tư Dao vừa thấy bộ dạng câu người này của cô ấy ngọn lửa trong ánh mắt hiện ra cũng trở nên càng âm lãnh, nếu như nói ánh mắt có thể giết người, vậy Phương Tư Dao đại khái giết được trăm ngàn người


"Giang Hiểu Đình, là cô câu dẫn tôi trước đừng trách tôi"
  
Nhìn thấy Giang Hiểu Đình ở trên người loạn trảo chấp ý (nắm bắt lung tung giữ vững ý riêng, không chịu nghe ai) muốn cởi quần áo của mình xuống, cuối cùng Phương Tư Dao làm ra một quyết định, khóe miệng treo lên một nụ cười tà mị đem Giang Hiểu Đình ôm lên xe của mình


Trở về quán bar sau khi cáo biệt với mấy vị đối tượng hợp tác, Phương Tư Dao mở ra chiếc Porsche màu đỏ mang theo Giang Hiểu Đình biến mất trong màn đêm...



(Xe hiệu Porsche màu đỏ)


Hết chương 5


Ps: viện trưởng định mang phu nhân về ăn thịt sao kaka

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện