Chương 6: Hồi ức thâm uyên (vực sâu hồi ức)



Biệt thự sang trong ẩn thân ở khu vực Đài Bắc, cả một vùng núi đều thuộc về chủ nhân của biệt thự này



Căn phòng là Phương Tư Dao để thợ thiết kế Châu Âu thiết kế, bên trong ba tầng lầu của biệt thự chọn màu thiết kế hình học màu trắng phối với thủy tinh trong suốt lộ ra phẩm vị không bình thường của chủ nhân. Mà phía sau căn phòng, là tạo cảnh hải loan mà nhân viên thiết kế, ở đây không chỉ có thể quan sát toàn Đài Loan, thậm chí có thể ở đây thấy được mặt trời lặn đẹp nhất



Nhưng căn phòng đẹp thế nào nữa, cũng không có thu hút đứa con gái ở bên cạnh này



Chiếc Porsche màu đỏ nhanh chóng chạy vào nhà xe, ở trong bóng tối hiện đến đặc biệt rõ rệt. Nhanh chóng dừng lại xe, Phương Tư Dao liếc nhìn Giang Hiểu Đình ngồi ở ghế phó



"Mười năm không gặp, sao trở nên tiều tụy như vậy, cô không phải nói không có tôi sẽ rất vui vẻ sao?"



Phương Tư Dao nhẹ nhàng dùng tay trái vuốt ve gương mặt của Giang Hiểu Đình



Mà ở trong trạng thái hỗn loạn của Giang Hiểu Đình vì động tác của Phương Tư Dao khẽ run rẫy rên rỉ, mà chiếc đầm màu trắng cũng vì lôi kéo mà rối loạn khó coi



Giang Hiểu Đình phản ứng trong vô thức như vậy để Phương Tư Dao mất đi lý trí hôn lên đứa con gái trước mắt này



Vốn dĩ chỉ là nhẹ nhàng hôn không ngờ được Giang Hiểu Đình lại bắt đầu hồi đáp cô ấy. Giang Hiểu Đình vẫn là vụng về hồi đáp giống như lúc trước. Phương Tư Dao nhân lúc cô ấy bị mình hôn thở không ra hơi, cái lưỡi linh hoạt xông thẳng vào trong miệng của cô ấy, tay trái không kiềm chế được bao phủ lên cơ thể mềm mại của cô gái



"Ân..."



Phương Tư Dao dừng không được nữa muốn Giang Hiểu Đình càng nhiều, cho đến khi nghe được Giang Hiểu Đình rên rỉ cô ấy mới hồi phục tinh thần



Ngẩng người tại chỗ nhìn đứa con gái bị mình đẩy ra, sau khi lãnh tĩnh mấy giây Phương Tư Dao buồn phiền đem cô ấy từ ghế phó ôm trở về phòng



Trở về phòng ngủ chính ở lầu hai, Phương Tư Dao thì đem Giang Hiểu Đình toàn thân mồ hôi còn vì ảnh hưởng của thuốc hiện ra đặc biệt yêu mị gợi cảm quăng trên chiếc giường màu trắng, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, liền đi thẳng vào phòng tắm mở nước lạnh xối lên trên người mình



Nhìn thấy vết sẹo hiện rõ ở trên vai, Phương Tư Dao nhắm mắt lại trong não hiện ra toàn là bóng dáng của Giang Hiểu Đình



"Tư Dao~dạy em đàn piano (dương cầm) đi"



"Em thích Tư Dao nhất rồi! "



"Chúng ta mãi mãi ở chung một chỗ"



"Tư Dao...cô ấy là ai..."



"Ô...Tư Dao, rất đau sao...xin lỗi, xin lỗi..."



"Phương Tư Dao, cô chủ định là bại tướng dưới tay tôi, bây giờ cả Giang Hiểu Đình cô yêu nhất đều là của tôi!"



Giọng nói bổng nhiên vang lên để Phương Tư Dao chợt mở mắt ra, một đấm thì đánh lên cái gương, mảnh vỡ rạch đứt ngón tay thon dài nhưng cô ấy dường như không cảm thấy được đau đớn, hai tay sít sao nắm chặt nắm đấm, máu tươi nhỏ đầy đất



Tắt nước, Phương Tư Dao mở cửa phòng tắm đổi một thân quần áo sạch sẽ, nhìn Giang Hiểu Đình bất nhẫn nắm chặt góc váy màu trắng toàn bị mồ hôi làm ướt đẫm, vừa muốn đến gần thì nghe được cô ấy kêu cái tên Đỗ Ái Vi. Phương Tư Dao ngẩng người một cái dừng lại bước chân không tiến lên nữa



"Hừ! Giang Hiểu Đình, mười năm rồi cô quả nhiên vẫn không thay đổi, nữ nhân thủy tính dương hoa (dễ dàng thay đổi). Ở trong lòng cô tôi thì không bằng bất cứ người nào"



Phương Tư Dao mặt lạnh xoay người rời khỏi phòng, mà Giang Hiểu Đình tuy ý thức không rõ nhưng khi nghe được câu nói đó khóe mắt vẫn là rơi xuống một giọt nước mắt. Cô ấy đã không rõ đây rốt cuộc là mộng cảnh hay là hiện thực



Phương Tư Dao xuống lầu tìm người giúp việc giúp Hiểu Đình thay chiếc váy ướt đẫm trên người, còn để họ đút cô ấy uống một lượng lớn nước nóng để hiệu quả thuốc trên người Giang Hiểu Đình tản đi



"Má Ngô, thông báo với tất cả mọi người không cho phép tiết lộ với cô ấy thân phận của tôi, còn nữa chút nữa cô ấy tỉnh lại thì để cô ấy rời khỏi sớm chút, cô ấy đi rồi dì hả qua kêu tôi. Thuận tiện thay tôi chỉnh lý phòng khách kế bên một chút, hôm nay tôi ngủ bên đó"



"Vâng, đại tiểu thư tôi lập tức kêu người chuẩn bị. Vậy tay của cô có cần băng bó không, qua đây để tôi giúp cô đi! "



Má Ngô là người làm sau khi Phương Tư Dao trở về Phương gia, ba Phương phái đến chăm sóc Phương Tư Dao. Má Ngô chỉ có ba đứa con trai không có con gái, cho nên bà ấy luôn đối đãi Phương Tư Dao như con gái của mình, Phương Tư Dao đối với bà ấy cũng giống như người nhà



"Không cần đâu, tôi chút nữa sẽ tự làm. Má Ngô mệt thì ngủ sớm đi, chuyện khác để người làm xử lý thì được rồi"



"Nhưng mà...aiz...được rồi đại tiểu thư, có chuyện gì có thể nói với tôi đừng để ở trong lòng mình. Vậy tôi đây đi giao phó chuyện, cô nghỉ ngơi sớm chút đi"



Đây là má Ngô lần đầu tiên thấy được tính tình bình đạm ôn lãnh của Phương Tư Dao làm ra hành động tổn hại mình như vậy, vả lại dường như là vì đứa con gái xinh đẹp kia, đối với hành động thế này của Phương Tư Dao, má Ngô rất là lo lắng nhưng cũng vô năng vi lực (bất lực)



Hết chương 6



Ps: chắc trong quá khứ viện trưởng hiểu lầm phu nhân gì rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện