Cố Ỷ đưa Khương Tố Ngôn tan làm về nhà.

Vì dạo gần đây Khương Tố Ngôn cũng làm việc khá lâu nên nàng cũng kiếm được không ít, cộng thêm chút tiền lương mà hôm nay chị Lưu đưa, tất cả đều do Cố Ỷ giữ hộ.

Nàng dùng thông tin cá nhân của mình đăng ký thêm một thẻ ngân hàng mới, trong đó đều là tiền Khương Tố Ngôn kiếm được dạo gần đây và cả phần trợ cấp Cố Ỷ đưa thêm cho nàng.

Số tiền trong thẻ ngân hàng riêng của Khương Tố Ngôn thật ra cũng không nhiều, dù có thêm khoản trợ cấp từ Cố Ỷ thì tổng cộng cũng chỉ có năm ngàn tệ. Khương Tố Ngôn nhìn đống tiền lẻ này, nhận ra cũng chỉ đủ mua hai bộ quần áo.

"Vì sao ta chỉ có bấy nhiêu tiền?"

Cố Ỷ đang lái xe điện công cộng, Khương Tố Ngôn ngồi phía sau, tay giả vòng qua ôm eo cô.

Không biết có phải vì gần đây trời lại trở lạnh hay không, Cố Ỷ cứ có cảm giác Khương Tố Ngôn càng lúc càng lạnh hơn. Nghe Khương Tố Ngôn hỏi vậy, Cố Ỷ không nhịn được mà nói thẳng lý do căn bản nhất: "Vì chị không có thu nhập mà."

Khương Tố Ngôn hừ một tiếng: "Không hẳn như vậy, trước đây những người nhờ phu quân bắt quỷ, ta cũng có góp sức mà. Số tiền kiếm được đó, dĩ nhiên phải có phần của ta."

Lời này khiến trong lòng Cố Ỷ dâng lên một dự cảm chẳng lành: nữ quỷ này không phải định đòi nợ sau đấy chứ? Quả nhiên, câu tiếp theo của Khương Tố Ngôn là: "Phu quân, ở thời của ta, trong nhà tiền nong đều do phu nhân quản lý. Chúng ta đã bái đường thành thân, tiền của trong tay nàng, đương nhiên cũng là của ta..."

Câu này vừa dứt, Cố Ỷ lập tức toát mồ hôi lạnh: trời ơi, nếu đưa tiền cho Khương Tố Ngôn giữ thì còn lại gì nữa chứ?

Nhìn Khương Tố Ngôn là biết kiểu tiểu thư khuê các thời xưa, từng cái chau mày hay nụ cười, từng động tác đứng ngồi đều toát ra khí chất, những gia đình bình thường sao có thể dạy ra được kiểu con gái như vậy.

Dạng tiểu thư thế này, đến mua Hán phục cũng phải chọn loại cả bộ giá vài ngàn tệ.

Trước đây Cố Ỷ từng đưa video giới thiệu Hán phục giá rẻ cho Khương Tố Ngôn xem, không ngờ nàng chỉ lướt tay qua một cái, chẳng buồn nhìn lấy một giây.

Đáng giận! Hán phục bình dân căn bản không hấp dẫn nổi nữ quỷ này! Chỉ có loại vài ngàn một bộ đủ combo mới khiến nàng ta động lòng!

Cố Ỷ cười haha làm bộ như không nghe thấy gì, nhưng về đến nhà, cô liền bị Khương Tố Ngôn đè xuống giường.

Nữ quỷ mặc bộ Hán phục màu xanh nước biển ngồi lên bụng cô, may mà Khương Tố Ngôn rất nhẹ, chứ không giờ này Cố Ỷ đã phải bắt đầu "diễn", diễn cảnh bị đè lên bụng đau quá.

"Phu quân, tiền."

Khương Tố Ngôn nói thẳng, lời ít mà ý nhiều, Cố Ỷ lại chỉ muốn giả vờ ngây ngốc.

Nhưng Khương Tố Ngôn không chịu bỏ qua, dáng vẻ kiên quyết không để yên. Cố Ỷ thở dài, bảo Khương Tố Ngôn đứng dậy trước.

Khương Tố Ngôn ngoan ngoãn đứng dậy, quỳ ngồi trên giường, Cố Ỷ ngồi xếp bằng đối diện nàng.

Dù thời tiết đã chuyển lạnh, trong phòng vẫn rất ấm áp. So với Khương Tố Ngôn mặc cả bộ Hán phục, thì Cố Ỷ ăn mặc mát mẻ hơn hẳn. Cô mặc một chiếc áo hai dây, phía dưới là chiếc quần đùi cotton rộng thùng thình, vừa đủ che đến đùi.

Cố Ỷ mặc mát mẻ, khi ôm Khương Tố Ngôn ngủ khó tránh khỏi cảm thấy lạnh, đành phải đắp thêm chăn kẻo cảm lạnh.

Hai người cứ thế ngồi đối diện nhau. Cố Ỷ do dự rất lâu mới lên tiếng: Tiệm vàng mã của chúng ta, nói sao thì cũng là tiệm nhỏ của vợ chồng mình đúng không?"

Khương Tố Ngôn cảm thấy lời này không sai, liền gật đầu. Cố Ỷ lấy điện thoại ra, bắt đầu tính toán với Khương Tố Ngôn: "Chị xem này, tuy tiệm vàng mã của tụi mình nằm trong khu phổ cổ, nhưng thật ra diện tích hai tầng cũng không nhỏ, mỗi tháng tiền thuê kiểu gì cũng phải tầm một nghìn tám trăm tệ." Cố Ỷ mở mắt nói bừa trắng trợn, nhưng vì Khương Tố Ngôn không biết gì mấy chuyện này nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"Mỗi tháng tiền điện nước kiểu gì cũng hơn một nghìn tệ chứ? Hai đứa mình ngày nào cũng dùng điện thoại, máy tính không ngừng nghỉ, tiền điện chẳng phải tăng vùn vụt à?"

Khương Tố Ngôn sống ở thời đại chưa có điện, không biết bao nhiêu là nhiều, nhưng thấy Cố Ỷ nói vậy cũng gật gật đầu theo.

"Còn có tiền ăn uống của em, tiền mạng, tiền điện thoại, mấy thứ linh tinh cộng lại cũng chẳng ít đâu."

Cố Ỷ vừa nói vừa bấm điện thoại tính toán, cuối cùng đưa cho Khương Tố Ngôn xem một con số — 5000 tệ.

Cô nghiêm túc nói: "Em vậy là đã xem như rất tiết kiệm rồi đấy. Chị còn nhớ con Gương Quỷ kia không, chi tiêu của nó mới gọi là dọa người đó. Không so với nó, nhưng so với người bình thường thì em đã tiêu ít rồi. Chị nhìn xem, cả tháng nay ngoài tiền đi làm thêm chút đỉnh, không có thu nhập nào cả. Mấy khoản đó đừng đụng vào, để dành mới tốt."

Khương Tố Ngôn không hoàn toàn đồng tình với lời này, nàng nhíu mày: "Tiền để yên một chỗ sẽ không sinh sôi. Chỉ có tiền sinh tiền, mới khiến tiền nhiều lên."

Lúc còn sống nàng từng học cách quản lý chi tiêu trong gia đình, nhưng chuyện đó đã là cả ngàn năm trước. Hơn nữa, trong suốt thời gian làm quỷ, Khương Tố Ngôn cũng không còn khái niệm tiền bạc. Nàng phản bác Cố Ỷ đơn giản chỉ vì cảm thấy để tiền không sinh lợi là lãng phí, chứ bản thân cũng không nghĩ ra được cách kiếm tiền nào hay.

Cố Ỷ thở dài: "Vợ à, đừng nghĩ chuyện tiền sinh tiền là dễ. Giờ bị lừa đến mất cả vốn không phải hiếm đâu."

Khương Tố Ngôn gật đầu, nhưng vẫn giữ vững quan điểm của mình: "Chuyện trước kia không tính, nhưng về sau nếu kiếm được tiền, thì ta cũng phải có phần."

Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn tranh luận một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Cố Ỷ chịu thua: "Được rồi."

"Phu thê cũng phải tính toán minh bạch, mình chia hai tám đi, nàng hai ta tám."

Câu này vừa thốt ra, Cố Ỷ suýt nữa phun máu: "Sao lại như vậy được?! Sao lại là em hai chị tám?!"

Khương Tố Ngôn chỉ nhìn cô, ánh mắt như đang viết rõ ràng: Vì cớ gì chia hai tám, trong lòng nàng không tự hiểu được sao?

Cố Ỷ biết, dĩ nhiên là biết, vì Khương Tố Ngôn mới chính là lực chiến chủ lực của tiệm vàng mã này, còn bản thân cô chỉ là một kẻ ăn theo.

Nhưng Cố Ỷ tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều đó. Sau một hồi ngụy biện, giở chiêu cù nhây, cuối cùng người và quỷ cũng đạt được thỏa thuận chia năm năm.

Hơn nữa, Khương Tố Ngôn còn nhượng bộ một bước: nếu là quỷ đến tìm cô giao dịch, thì Khương Tố Ngôn sẽ không đòi chia một nửa hồn lực với cô. Chuyện này khiến Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm.

Thỏa thuận xong, Khương Tố Ngôn nghiêng người tới trước, hai tay vòng qua cổ Cố Ỷ. Cố Ỷ hơi ngửa người ra sau, hai tay chống ra giường.

Mái tóc đen nhánh của Khương Tố Ngôn xõa xuống giường, lớp áo choàng mỏng màu xanh nước biển phủ lên ga trải giường. Cơ thể nàng nhẹ nhàng, khi nghiêng người tới liền dồn toàn bộ trọng lượng lên người Cố Ỷ.

Chiếc áo mềm mại phủ lên cánh tay Cố Ỷ, vì mặc áo hai dây nên cánh tay cô trống trơn, có thể cảm nhận rõ rệt được sự lạnh lẽo và mềm mại từ quần áo của Khương Tố Ngôn.

Cảm giác khi nàng mặc những bộ Hán phục này khác hẳn với lúc mặc áo cưới. Bộ áo cưới đỏ như máu đó mang theo sự sắc bén và công kích, còn những bộ Hán phục này lại dịu dàng như nước.

Khương Tố Ngôn tựa vào người Cố Ỷ, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen long lanh cụp xuống như đang chan chứa nước, giống hệt bộ áo trên người nàng.

Nàng làm động tác đòi hôn rất rõ ràng, nhưng Cố Ỷ lại nghiêng đầu né tránh. Trong mắt Khương Tố Ngôn tràn ngập dấu chấm hỏi: "Phu quân?"

"Chị vừa bảo phải tính toán rạch ròi với em, giờ còn bắt em thưởng gì cho chị nữa." Cố Ỷ hừ nhẹ một tiếng. Nữ quỷ này thật quá đáng giận, vừa muốn chia năm năm, lại còn đòi mình thưởng nữa? Trời mới biết vợ mình là một công chúa gối đầu, để phục vụ nàng ấy, Cố Ỷ đã phải nỗ lực biết bao nhiêu.

*Công chúa gối đầu = thụ

Cô phải dùng thân thể ấm áp của mình để sưởi ấm cho Khương Tố Ngôn lạnh lẽo, còn phải thường xuyên cắt giũa móng tay không để lại móng, đến mức có lúc mỏi đến co rút cả ngón tay, tê hết cả đầu lưỡi cũng không được phép dừng lại.

Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể dừng lại, nếu không thì mặt mũi làm "phu quân của quỷ" của cô biết để đi đâu?

Chỉ là hôm nay Khương Tố Ngôn nói chuyện tiền tiền, khiến Cố Ỷ vốn đã tham tài lại càng cảm thấy khó ở, nên mới lấy chuyện đó ra trêu chọc nàng.

Khương Tố Ngôn nghiêng người tới, đôi môi mỏng lạnh lẽo chạm vào môi Cố Ỷ, nhẹ nhàng chạm chạm: "Phu quân... vậy chuyện lần này thì thôi, ta không đòi chia tiền thưởng công dân nhiệt tình của nàng nữa."

"Hay lắm! Chị còn định chia cả tiền thưởng công dân nhiệt tình của em nữa á!"

Cố Ỷ nghe xong càng sôi máu, lập tức đè Khương Tố Ngôn xuống giường.

Đôi mắt của Khương Tố Ngôn long lanh như nước, cả đêm trôi qua vẫn không khiến Cố Ỷ đạt được mong muốn, bởi vì nàng vẫn nhất định phải chia tiền.

Mà lý do Khương Tố Ngôn muốn chia tiền cũng cực kỳ đơn giản, người ta muốn có váy xinh.

Cho dù đã thành quỷ, thích váy đẹp thì vẫn thích váy đẹp.

Sáng hôm sau, Cố Ỷ vác đôi mắt gấu trúc đến trường. Đối với cô bạn học đã lâu không đến lớp, vừa xuất hiện với đôi mắt thâm đen khiến các bạn cùng lớp dồn toàn bộ sự chú ý về phía cô.

Cố Ỷ phải tìm mọi cách, viện đủ mọi lý do trời ơi đất hỡi mới tạm thời qua mặt được đám bạn.

Sau giờ học, cô còn đến gặp giảng viên hướng dẫn để giải thích một phen.

Giảng viên rất lo cho việc học của Cố Ỷ, vì cô đã bỏ lỡ đoạn thời gian đầu năm học quan trọng nhất. Giảng viên đã chuẩn bị rất nhiều ghi chép bài giảng, khi đưa cho Cố Ỷ còn dặn đi dặn lại: "Có gì không hiểu thì đừng ngại hỏi giáo viên, tranh thủ hỏi lúc tan học ấy."

Cố Ỷ im lặng trong chốc lát, nhìn giảng viên, chân thành nói: "Cảm ơn cô ạ."

Trước đây mỗi lần đối mặt với giảng viên, ánh mắt biết ơn của cô luôn mang chút giả tạo, nhưng sau những chuyện đã trải qua, Cố Ỷ đã thay đổi rất nhiều. Lòng tốt quá nhiều từ người khác, nếu không dùng thật tâm để đáp lại thì không ổn.

Giảng viên sững người một chút, sau đó mỉm cười với cô: "Có gì đâu mà cảm ơn."

Cố Ỷ cầm theo "tập ghi chép đầy tình thương" do giảng viên chuẩn bị, rồi đi ăn trưa cùng các bạn cùng phòng.

Cơm ở trường tuy rẻ, nhưng mùi vị thì chỉ ở mức tạm được. Do ở ngoài thời gian dài, Cố Ỷ lại cảm thấy bữa cơm ở trường cũng khá ngon, dù sao sau khi tốt nghiệp, cũng khó mà tìm được chỗ nào vừa rẻ lại còn đảm bảo vệ sinh như thế.

Nhưng các bạn cùng phòng lại không thích cơm trường, ăn xong còn chê vài câu. Chê bai xong thì bắt đầu tám chuyện cùng Cố Ỷ. Ở lứa tuổi này, con gái nói chuyện đều rất bay bổng, nghĩ gì nói nấy, từ mấy anh đẹp trai trên sân bóng đến tin tức trong giới giải trí.

Khi nhắc đến showbiz, có bạn còn tiếc rẻ nói: "Cố Ỷ với gương mặt này mà không vào giới giải trí thì uổng quá, tính cách cũng tốt nữa."

Cố Ỷ chỉ cười cười. Cô rất hiểu rõ bản thân mình, ở trước mặt bạn học thì có thể khéo léo chu toàn, nhưng để luôn duy trì hình tượng dưới ánh đèn sân khấu thì quá khó.

Huống hồ, thi thoảng cô lại buột miệng nói ra mấy câu đâm trúng phổi người khác, EQ kiểu đó mà vào giới giải trí thì chẳng khác nào tự xây dựng hình tượng "vạn người ghét".

Hơn nữa, bây giờ cô còn có nhiệm vụ quan trọng hơn nhiều.

Cố Ỷ thở dài một tiếng: "Giới giải trí chắc không được rồi, mình còn việc quan trọng hơn phải làm."

Các bạn cùng phòng phá lên cười: "Việc gì thế? Vào showbiz là cậu có thể cất cánh tại chỗ rồi đấy, đến lúc đó chẳng cần lo tốt nghiệp xong lấy gì nuôi sống bản thân."

Cố Ỷ đáp: "Cứu thế giới."

Cả phòng nhìn nhau, rồi có người phụt một tiếng bật cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện