Sau khi trò chuyện xong với các bạn cùng phòng, cô còn quay lại ký túc xá chợp mắt một lát. Buổi chiều, Cố Ỷ nghiêm túc nghe giảng, nhưng vẫn có cảm giác như đang nghe sách trời.
Thành tích của Cố Ỷ không tốt cũng không tệ, chỉ xếp trên trung bình một chút trong lớp, thuộc nhóm học lên cao học thì không có hy vọng. Vốn dĩ điểm số còn tạm ổn, nhưng qua một tháng này, e là trong mắt giáo viên ấn tượng đã tụt mạnh, học kỳ này điểm có vẻ không khá nổi. May mà chương trình đại học nhiều môn vẫn có thể ôm chân Phật trước kỳ thi để kéo điểm lên. Cố Ỷ thỉnh thoảng cũng tự cảm thán, may mà chuyên ngành của mình không phải dạng cần kỹ năng thực hành quá cao, nếu không thì giờ chắc đã cận kề trượt môn.
Tan học buổi chiều, Cố Ỷ còn tới thư viện ôm sách gặm kiến thức một lúc, cố gắng đuổi kịp tiến độ bị tụt trước đó.
Trong lúc đang ở thư viện, Cố Ỷ nhận được một cuộc gọi, là từ dì bên cạnh tiệm vàng mã.
"Bà chủ Tiểu Cố à, có một bưu phẩm gửi qua bưu điện cho cháu, hình như là một bức thư, dì đã nhận giúp rồi, nhớ về thì qua chỗ dì lấy nhé."
"Vâng, cảm ơn dì ạ." Cố Ỷ cúp máy, trong lòng hơi khó hiểu. Nếu là thư gửi cho cô, theo lý thì nên gửi về trường mới phải. Vì thư từ thường dùng địa chỉ cũ, mà cô mới dọn tới cửa hàng vàng mã chưa bao lâu, bình thường chỉ có hàng chuyển phát nhanh hoặc đồ ăn giao tới mới dùng địa chỉ này.
Khi Cố Ỷ quay về cửa hàng, cô đi qua lấy bưu phẩm từ chỗ dì bên cạnh, đúng như dì nói, trông như một bức thư. Bưu kiện của bưu điện là một phong bì cứng hình chữ nhật, niêm phong dán thông tin gửi thư. Tên người gửi và địa chỉ trên đó đều xa lạ với Cố Ỷ, cô không quen người này.
Cố Ỷ chào tạm biệt dì, cầm bưu phẩm về cửa hàng vàng mã, ngồi xuống chỗ của mình mới bắt đầu dò xét hồn lực trên bưu kiện. Kết quả là... quả thật có dấu hiệu của hồn lực! Nhưng chỉ là hơi vương chút xíu, sắp tiêu tán mất, cũng không lưu lại thông tin gì hữu dụng bằng hồn lực.
Nghĩ cũng phải, người có thể dùng hồn lực để lưu giữ thông tin dài hạn, Cố Ỷ thật sự chưa gặp được mấy ai. Như lần trước cái thiệp mời kia cũng chỉ giữ được trong thời gian ngắn, sau khi tới tay Trương Gia Hào nhờ lão đạo sĩ kiểm tra thì hồn lực trên thiệp đã tiêu tán sạch.
Cố Ỷ nhìn vào phần người nhận, lại thoáng khựng lại.
Tên người nhận không viết rõ là "Cố Ỷ", mà chỉ có một chữ "Cố", số điện thoại thì bỏ trống, chỉ ghi địa chỉ là cửa hàng vàng mã. Đúng là bưu điện lợi hại thật, không có số điện thoại cũng có thể giao tới tận nơi.
Cố Ỷ xoa xoa cằm, lúc này Khương Tố Ngôn hiện ra bên cạnh cô, ló đầu hỏi: "Đây là thư gửi cho nàng à?"
"Thật sự khó mà nói chắc."
Bởi vì, người chủ cũ của tiệm vàng mã lão Cố, cũng có thể được viết tắt thành "Cố".
Cố Ỷ không do dự nữa, mở bưu kiện lấy thư ra. Vừa thấy tên ở phần mở đầu bức thư, cô liền sửng sốt. Bởi vì bức thư này, không phải gửi cho cô, cũng không phải gửi cho đồng chí lão Cố, mà là gửi cho lão cha của cô. Tên viết trên thư chính là tên của ba cô.
Nội dung thư viết rất rõ ràng, là mời ba cô đến tham dự buổi họp lớp, một buổi họp lớp sau 22 năm xa cách.
Từng câu từng chữ trong thư đều chân thành tha thiết, bày tỏ nỗi nhớ những ngày tháng đại học năm xưa, mong được gặp lại nhau một lần. Trong thư còn nhắc mong ba Cố Ỷ có thể dẫn theo mẹ cô cùng đến, vì mẹ cô cũng là bạn học cũ, đồng thời là bạn học của người gửi thư. Nhưng qua thư, Cố Ỷ có thể nhận ra mối quan hệ giữa mẹ cô và người gửi không được tốt đẹp cho lắm, người gửi còn hy vọng mẹ cô đừng vì chuyện năm xưa mà vẫn còn ghét anh ta, mong có thể mượn cơ hội buổi họp lớp này để hóa giải hiềm khích năm đó.
Người ký tên cuối thư chỉ viết một chữ "Ngô".
Trường đại học năm xưa của bố mẹ Cố Ỷ cách thành phố Lễ Phong không xa cũng không gần, ngồi tàu cao tốc cũng mất hơn hai tiếng, thuộc kiểu nơi mà nếu không có chuyện gì đặc biệt thì cô cũng chẳng bao giờ mò đến.
Nhưng bức thư này lại có sức hút cực lớn với Cố Ỷ. Trong tình cảnh hiện tại ba mẹ mất tích, một bức thư mang theo hồn lực gửi đến tay cô chẳng khác nào củ cà rốt lắc lư trước mắt con lừa: rõ ràng biết có điều bất thường, thậm chí có thể công cốc, nhưng Cố Ỷ vẫn không nhịn được mà muốn ngoan cố chạy theo gặm cho bằng được.
Phải ra khỏi tỉnh, Trương Gia Hào và Tiểu Yêu chắc chắn là không giúp được gì, còn Triệu Thanh, cái đồ vô dụng nhưng to xác kia vẫn nên ở lại Lễ Phong thì hơn. Lão đạo sĩ thì thần thần bí bí, ra ngoài với ông ta Cố Ỷ cũng không yên tâm, còn Trần Tư Nam thì bản thân mang theo phong ấn, ngay cả đạo quán Thanh Sơn cũng không ra nổi. Cố Ỷ thở dài, đội đặc nhiệm xử lý dị sự thành phố Lễ Phong của họ đúng thật là: người già thì quá già, người trẻ thì quá non, còn lại đều vô dụng, cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng Cố Ỷ lại mắc cái chứng sợ ra trận thì thiếu hỏa lực, thấy thời gian tổ chức buổi họp lớp vẫn còn, tận ngày 20 tháng 10 mới bắt đầu, nên cô cũng yên tâm hơn phần nào, quyết định chuẩn bị đầy đủ trang bị rồi hãy lên đường. Không chút chần chừ, Cố Ỷ đi tìm lão đạo sĩ trước, giở trò ăn vạ lăn lộn trước mặt Trương Gia Hào, cuối cùng cũng mượn được Khốn Tiên Thằng từ tay lão.
Sau đó lại đi tìm Trần Tư Nam, dùng tình cảm và lý lẽ thuyết phục, cuối cùng mượn được kiếm tiền đồng.
Lúc chuẩn bị trang bị, Cố Ỷ thật sự rất nghiêm túc.
Cô đặt vé chuyến tàu khuya ngày 19, rạng sáng ngày 20 mới đến thành phố tổ chức buổi họp lớp. Để tiết kiệm tiền, cô định ngồi lì trong sảnh chờ ga tàu ở điểm đến đến tận sáng mới ra ngoài. Buổi họp lớp tổ chức vào tám giờ tối, nhưng ban ngày Cố Ỷ định đi lòng vòng trong thành phố đó một vòng, tìm xem có dấu vết của "Ủy ban sáng tạo quái đàm" không, tiện thể gửi tặng mấy con quỷ trong thành phố đó một gói quà bất ngờ đặc biệt.
Biết Cố Ỷ sắp đi nơi khác, Trương Gia Hào còn liên hệ giúp cô với đội xử lý chuyện dị sự địa phương, bảo nếu có chuyện gì thì cứ tìm bọn họ. Đồng thời, anh còn mang đến "tiền thưởng công dân nhiệt tình" của sự kiện lần trước. Cũng giống như trước, không nhiều không ít, hai vạn tệ. Cố Ỷ giữ chặt khoản tiền thưởng này như giữ của quý, sợ Khương Tố Ngôn quay đầu lại sẽ đoạt mất của mình.
Trương Gia Hào chỉ đến để giao tiền thưởng, trước khi đi còn để lại một câu: "Không cần phải cố gắng đến thế đâu."
Đồ người lớn đáng ghét! Cố Ỷ thầm cảm thán trong lòng, những tâm tư nhỏ bé của cô luôn bị mấy người lớn đáng tin cậy như thế nhìn thấu. Thật ra... cô cũng không muốn cố quá như vậy. Sự kiện lần trước còn chưa qua bao lâu, vậy mà cô lại phải bước vào một cơn xoáy mới. Cô cũng rất muốn sống những ngày yên bình thong thả, tốt nhất những chuyện như thế này chỉ xảy ra mỗi năm một lần. Nhưng trên thực tế, kể từ khi thừa kế cửa hàng vàng mã này và quen biết Khương Tố Ngôn, cô chưa từng dừng bước, như thể luôn có một sức mạnh vô hình từ đâu đó đẩy cô tiến về phía trước, hết bước này đến bước khác, đi mãi về nơi chưa biết.
Nếu hỏi có hối hận vì đã gặp Khương Tố Ngôn không? Trước kia có lẽ Cố Ỷ còn thấy hơi hối hận, nhưng đến hiện tại, trong lòng cô đã không còn cảm xúc ấy nữa. Nếu không gặp Khương Tố Ngôn, cô sẽ cô đơn biết bao. Cố Ỷ hiện tại ngược lại còn cảm thấy may mắn vì mình đã gặp được Khương Tố Ngôn.
Nữ quỷ luôn kề cận bên cô này, đã xua tan toàn bộ sự cô đơn sâu thẳm trong lòng cô.
Ngày 19 sau khi học xong, Cố Ỷ xin nghỉ ngày 20 với giảng viên hướng dẫn. Giảng viên muốn nói lại thôi, bởi gần đây Cố Ỷ xin nghỉ quá nhiều, theo lý không nên duyệt phép nữa. Nhưng cô lại có tình huống đặc biệt, phía cảnh sát cũng đứng ra bảo đảm cho cô, cuối cùng giảng viên không nói thêm gì, vẫn duyệt đơn xin nghỉ.
Cố Ỷ xách theo chiếc túi nhỏ của mình, bên trong nhét đầy những món đồ kỳ kỳ quái quái. Khi qua cửa kiểm tra an ninh tàu cao tốc, nhân viên an ninh nhìn vào chiếc túi nhỏ của cô suýt nữa thì bắt cô phải để lại thanh kiếm tiền đồng trong đó.
Thật ra ba lô của Cố Ỷ qua cửa kiểm tra an ninh không quá khó, khó hơn chính là Khương Tố Ngôn. Nàng ấy nhập vào cơ thể ma nơ-canh, lặng lẽ đến bên dưới cổng kiểm tra. Vì trên người Khương Tố Ngôn không có vật kim loại nên không phát ra tiếng báo động, nhưng tiếp theo khi nhân viên an ninh bước đến vỗ nhẹ lên người để kiểm tra đơn giản, đó mới là đoạn nguy hiểm thực sự.
Nhiệt độ cơ thể của Khương Tố Ngôn quá thấp, chỉ cần đến gần là có thể cảm nhận được khác biệt rõ ràng với người thường, huống hồ tay còn trực tiếp vỗ lên, cảm giác chạm vào cũng hoàn toàn khác biệt. Thế nhưng Khương Tố Ngôn lại có trình độ khống chế hồn lực gần như đạt đỉnh, dưới sự điều khiển của nàng, không ai cảm thấy có gì bất thường.
Cố Ỷ cũng đã chuẩn bị sẵn cho Khương Tố Ngôn một chiếc túi nhỏ, thật ra bên trong chẳng có gì nhiều, chỉ có giấy chứng minh tạm thời, vé tàu cao tốc, và thẻ ngân hàng của Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn hiện giờ cực kỳ quý trọng chiếc thẻ ngân hàng này, đặc biệt coi như bảo bối, dù sao thì trong một tấm thẻ nhỏ xíu đó chính là toàn bộ gia sản của nàng.
Sau khi qua cửa an ninh, Khương Tố Ngôn liền khoác tay Cố Ỷ, một người một ma nơ-canh ngồi trong sảnh chờ đợi tàu. Cố Ỷ bảo Khương Tố Ngôn ngồi nghỉ, còn mình đi qua khu vực lấy nước nóng. Khi quay lại, cô thấy Khương Tố Ngôn và một con chó nghiệp vụ đang hai mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Con chó đó rất to, trông giống giống chó chăn cừu Đức, trên người còn mặc áo khoác nhỏ, trên lưng in hai chữ to: "Tuần tra".
Có vẻ khí tức khác thường trên người Khương Tố Ngôn đã thu hút chú chó tuần tra, nhưng đối phương rõ ràng cũng sợ hãi loại sinh vật khác nhân loại như nàng. Nó nhe răng gầm gừ với Khương Tố Ngôn, trong khi người điều khiển thì lại cố gắng kéo chó rời đi. Theo lý, khi chó nghiệp vụ có phản ứng như vậy, người huấn luyện sẽ không dễ dàng buông tay, khả năng duy nhất là... Khương Tố Ngôn đã dùng hồn lực lên người tuần tra.
Để tránh cho sự việc phát triển thêm, Cố Ỷ lập tức kéo Khương Tố Ngôn rời khỏi đó.
Cô và Khương Tố Ngôn tìm một góc vắng trong sảnh chờ và ngồi đợi rất lâu, cuối cùng chuyến tàu của họ cũng đến. Khương Tố Ngôn đi theo Cố Ỷ, kiểm vé, qua cửa, rồi lên tàu. Đối với nàng mà nói, tất cả đều là trải nghiệm mới mẻ, trong mắt Khương Tố Ngôn lấp lánh đầy sao nhỏ. Nhưng khi ngồi vào ghế, nàng lại hơi không vui: "Sao lại là ba chỗ liền nhau?"
"...Em cũng không biết tại sao, nhưng gần như lúc nào cũng là ba chỗ thế này." Cố Ỷ ấn Khương Tố Ngôn ngồi vào ghế cạnh cửa sổ, còn mình ngồi giữa. Cô đặt ba lô vào lòng Khương Tố Ngôn, dặn: "Em ngủ tí đã, em buồn ngủ quá rồi. Chị trông chừng ba lô giùm em nha! Đừng để ai trộm mất!"
Thật ra thì trên tàu cao tốc rất hiếm có chuyện trộm cắp. Cố Ỷ nói vậy là muốn dùng chiêu "niêm phong đại pháp" để phong ấn Khương Tố Ngôn lại ở chỗ ngồi. Nhất là cô còn thì thầm thêm: "Trong ba lô có thẻ ngân hàng đó! Tiền trong thẻ chị còn chưa tiêu hết đâu, nhất định phải trông cẩn thận!"
Vì câu này mà Khương Tố Ngôn lập tức nghiêm túc, thành thành thật thật ngồi yên không nhúc nhích, ôm chặt ba lô của nàng và Cố Ỷ trong lòng.
Cố Ỷ bật cười khẽ, tàu vừa rời ga không bao lâu, cô đã dựa vào vai Khương Tố Ngôn ngủ mất.
Tựa vào người Khương Tố Ngôn thì thật sự không thoải mái, nàng rất lạnh, lại đang dùng thân xác ma nơ-canh nên vai còn cứng đơ.
Nhưng Cố Ỷ lại rất yên tâm.
Lời tác giả:
Chiêu đại phong ấn chuyên dụng dành riêng cho Khương Tố Ngôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương