"Đến rồi... dậy dậy..."
Trong cơn mơ màng, Cố Ỷ nghe thấy tiếng nói đó. Cô từ từ tỉnh dậy, ngáp một cái thật dài, vươn vai, cuối cùng còn dụi dụi mắt.
Tuy cánh tay của Khương Tố Ngôn vừa cứng vừa lạnh, nhưng Cố Ỷ đã quen rồi, nên ngủ cũng không tệ. Quả nhiên, vừa tỉnh lại ngẩng đầu, Cố Ỷ liền thấy thông báo tàu cao tốc sắp vào trạm.
Cô lại ngáp thêm cái nữa, rồi lấy ba lô từ trong lòng Khương Tố Ngôn ra, đứng dậy kéo nàng cùng ra ngoài.
Điều khá kỳ lạ là vị trí bên cạnh Cố Ỷ, ngay lối đi nhưng vẫn không có ai ngồi.
Trong lúc chờ tàu dừng hẳn, Cố Ỷ còn trò chuyện với Khương Tố Ngôn, nói rằng chỗ ngồi bên cạnh vậy mà chẳng có ai ngồi cả.
Khương Tố Ngôn liếc nhìn cô, trả lời: "Thật ra là có người định ngồi vào đấy."
"Thế sao người ta không ngồi?"
"Không biết, nhìn ta một lúc rồi bỏ chạy."
Cố Ỷ ngơ ngác vài giây, trong đầu bỗng lóe lên linh cảm, cô hỏi Khương Tố Ngôn: "Chị nhìn người ta bằng ánh mắt thế nào?"
Khương Tố Ngôn dùng đôi mắt đen láy kia lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Cố Ỷ, ánh mắt kiểu này nếu đột nhiên nhìn thấy sẽ khiến người ta nổi hết da gà, huống chi là người bình thường? "Bảo sao người ta không dám ngồi..."
Ai mà ngồi nổi với ánh mắt đó chứ!
Trong lòng Cố Ỷ âm thầm thắp một nén nhang cho vị hành khách đáng thương kia. Sau khi cửa tàu mở, cô kéo Khương Tố Ngôn xuống.
Xuống tàu rồi, Cố Ỷ tìm một góc trong phòng chờ rồi ngồi xuống cùng Khương Tố Ngôn. Dù sao thì Khương Tố Ngôn không cần ngủ, lại có thể dùng ba lô phong ấn nàng, nên Cố Ỷ ngủ cũng không lo lắng nàng làm chuyện xấu gì, cùng lắm chỉ hù người bằng ánh mắt mà thôi.
Ghế trong phòng chờ là những hàng dài, nên Cố Ỷ có thể nằm ngang ra, đầu gối lên đùi Khương Tố Ngôn, hưởng thụ cảm giác "gối đùi" trong truyền thuyết. Nếu là một phụ nữ bình thường thì đùi sẽ rất mềm mại, nhưng Khương Tố Ngôn không phải, đôi chân nàng cứng như sắt. Mà ghế phòng chờ lại bằng inox, nằm ngủ thì đặc biệt cứng.
Cố Ỷ lăn qua lăn lại một lúc mới ngủ được.
Khương Tố Ngôn vẫn ngồi canh bên cạnh, cho đến khi trời sáng hôm sau.
Ngày 20 ban ngày, Cố Ỷ đưa Khương Tố Ngôn đi ăn buffet. Dạo này Khương Tố Ngôn ăn rất no nê, tháng này đã ăn hai bữa buffet rồi. Buổi chiều, sau khi liên lạc với đội đối phó dị sự tại địa phương, Cố Ỷ nhận được sự hỗ trợ từ đội cảnh sát sở tại.
Cố Ỷ vốn muốn nhờ cảnh sát điều tra tình hình liên quan đến bạn học đại học năm xưa của ba mẹ mình và người gửi hàng họ Ngô bí ẩn kia, nhưng cảnh sát thật sự quá bận. Sau khi mọi người nhận thức được thế giới này tồn tại ma quỷ, các sự kiện siêu nhiên xảy ra liên tục, đội cảnh sát vốn đã thiếu người lại càng thêm bận rộn, nhiều người làm việc liên tục, gần như một người phải đảm đương vai trò của hai, ba người.
Trong tình huống như vậy, nhờ họ giúp mình, đúng là điều không tưởng.
Tuy vậy, cảnh sát vẫn hỗ trợ Cố Ỷ rất nhiều: cấp giấy giới thiệu để cô có thể đến trường đại học cũ của ba mẹ tra cứu hồ sơ liên quan, còn cho số điện thoại của người phụ trách.
Ngoài ra, Cố Ỷ còn được cho phép nghỉ ngơi tại đồn cảnh sát. Nhưng cô nhìn Khương Tố Ngôn rồi mỉm cười từ chối, chỉ hỏi liệu buổi tối có thể ăn ké bữa cơm không.
Các anh chị cảnh sát đều rất dễ tính, lập tức đồng ý.
Lại tiết kiệm được một bữa cơm, Cố Ỷ thấy mình đúng là một siêu cấp thông minh đáng yêu lanh lợi, dễ thương vô cùng!
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Cố Ỷ bắt xe buýt, đi nhiều chặng để đến phòng lưu trữ hồ sơ của ngôi trường mà ba mẹ cô từng học. Thế nhưng nhân viên phụ trách lại tỏ ra khó xử, ba mẹ cô đã tốt nghiệp từ hơn hai mươi năm trước, trường học khi đó cũng đã chuyển địa điểm, khuôn viên cũ bị phá dỡ và xây dựng lại để dùng vào mục đích khác.
Mặc dù trường vẫn còn lưu giữ hồ sơ của sinh viên thời đó, nhưng nội dung thì không đầy đủ.
Cuối cùng, người quản lý cũng tìm ra được tấm ảnh tốt nghiệp của lớp ba mẹ Cố Ỷ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Cố Ỷ đã nhận ra ba mẹ mình. Hai người đứng cạnh nhau, vai gần như chạm vào nhau, không biết bàn tay bị hàng người phía trước che khuất có đang nắm lấy nhau hay không, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười phơi phới tinh thần kia cũng đủ để cảm nhận họ khi ấy hạnh phúc thế nào.
Dưới bức ảnh tốt nghiệp là một danh sách dài gồm nhiều hàng tên.
Cố Ỷ đặc biệt tìm những người mang họ Ngô, rồi cau mày lại. Ngành học của ba mẹ cô vào thời điểm hơn hai mươi năm trước là một chuyên ngành rất hot, riêng ngành này đã được chia thành ba lớp, lớp của ba mẹ cô có khoảng bốn, năm mươi người. Họ Ngô là một họ phổ biến, trong danh sách có tổng cộng bốn người – hai nam, hai nữ.
"Tôi có thể mang bức ảnh này đi được không?"
Nhân viên lắc đầu: "Không được, đây là bản duy nhất của chúng tôi."
Cố Ỷ giơ điện thoại lên lắc lắc: "Vậy tôi chụp ảnh lại được không?"
Lần này, nhân viên không từ chối.
Chụp ảnh xong, Cố Ỷ quay về đồn cảnh sát, nhờ các nhân viên giúp mình tra cứu thông tin về bốn người kia.
Nhưng hiện tại cả bốn người này đều sống rải rác ở những thành phố khác, hơn nữa theo hồ sơ thì không có điểm gì bất thường, thậm chí mấy năm gần đây họ cũng không có ghi nhận nào về việc mua vé di chuyển đến thành phố này. Nhân viên nhìn Cố Ỷ một lúc, rồi hỏi: "Cô có muốn tra thử xem những năm ba mẹ cô còn học ở trường, có từng xảy ra vụ việc nào không?"
"Vậy thì phiền anh quá."
"Không sao đâu, tìm kiếm cũng nhanh thôi."
Thế nhưng cuối cùng, kết quả vẫn là chẳng thu hoạch được gì.
Sau khi cảm ơn nhân viên tận tình giúp đỡ, Cố Ỷ ăn tối tại đồn cảnh sát, nấn ná tới tận sáu giờ tối mới xuất phát đến địa điểm tụ họp bạn học cũ.
Người tổ chức đã chọn một căn biệt thự ở vùng ngoại ô. Dạo gần đây kiểu biệt thự như thế này thường được cho thuê làm địa điểm tổ chức tiệc tùng. Không gian rộng rãi, dễ chơi thoải mái, dùng làm chỗ gặp mặt bạn cũ đúng là rất phù hợp.
Vấn đề duy nhất là nó cách khá xa trung tâm thành phố, lái xe đến cũng mất tới một tiếng rưỡi.
Cố Ỷ nhìn con số hiển thị trên app thanh toán của tài xế taxi, gian nan quét mã trả tiền. Cô và Khương Tố Ngôn xuống xe rồi, lại theo chỉ dẫn bản đồ đi bộ thêm một đoạn nữa mới tới nơi.
Vị trí thật sự hẻo lánh, lại chẳng có tuyến xe buýt nào chạy qua. Nếu không phải vậy thì Cố Ỷ đã chẳng phải bắt taxi làm gì.
Thật ra cô đến cũng không hẳn là sớm, nhưng trong số những người đến thì vẫn thuộc nhóm đầu tiên.
Khi Cố Ỷ đến cổng biệt thự, thấy đèn trong nhà đã bật sáng, cô đưa tay nhấn chuông cửa. Lập tức có giọng nữ từ bên trong vọng ra: "Đến rồi." Sau đó là tiếng bước chân đi tới, khi cửa mở ra, ánh mắt của Cố Ỷ khẽ biến động.
Người phụ nữ ra mở cửa ăn mặc rất thời thượng: áo trễ vai viền bèo, váy bó màu đen, đôi chân đi tất đen và mang giày cao gót cùng màu. Trên tai là đôi hoa tai to bản lộng lẫy, rõ ràng đang ở trong nhà vào ban đêm mà vẫn đeo kính râm che gần nửa khuôn mặt.
Nhìn từ phần mặt dưới chiếc kính râm có thể thấy, dù người phụ nữ này đã có tuổi, nhưng chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Tuy nhiên ánh mắt Cố Ỷ thay đổi không phải vì nhan sắc của đối phương, mà bởi vì — người phụ nữ này... là một con quỷ.
Nhưng so với sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt Cố Ỷ, ánh nhìn của nữ quỷ khi nhìn cô lại càng sửng sốt hơn: "Lâm Mạn Thư?" Cô ta gọi tên mẹ của Cố Ỷ, khiến Cố Ỷ khựng lại một giây, sau đó vẫn gật đầu xác nhận.
Thật ra cô và mẹ lúc trẻ chỉ có ba, bốn phần giống nhau, không biết có phải vì nữ quỷ này đeo kính râm nên mắt không rõ lắm mới nhầm cô thành mẹ mình hay không.
Nữ quỷ lại quay sang nhìn Khương Tố Ngôn đứng cạnh: "Còn vị này là?"
"Bạn tôi."
Nữ quỷ không chặn cửa nữa, gật đầu để Cố Ỷ đi vào. Cô ta còn vừa mời hai người vào nhà vừa hỏi: "Chồng cô đâu? Họp lớp mà lại không dẫn chồng đi à?"
Bắt Cố Ỷ phải mở miệng nói hai chữ "chồng tôi" đúng là quá khó, cô nín lặng mãi không nói gì, nữ quỷ mới tiếp lời: "Ôi, cô đừng có suốt ngày cãi nhau với anh ấy. Hai người yêu nhau như thế, cứ vì mấy chuyện cỏn con mà gây nhau thì không đáng đâu."
Sau khi vào nhà, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn theo nữ quỷ vào phòng khách. Lúc này tính cả Cố Ỷ, trong phòng có tổng cộng ba nam bốn nữ, một người, sáu quỷ.
Cố Ỷ thật không ngờ buổi họp lớp của ba mẹ mình lại toàn là quỷ tụ họp.
Cô ngồi trên sofa, cầm điện thoại lên so sánh với ảnh tốt nghiệp lúc trước. Kết quả là, mẹ nó, chẳng có con quỷ nào trông giống với người trong ảnh cả!
Đây đúng là một buổi họp lớp "mở màn mới mẻ" thật sự: không những không phải người, mà ngay cả mặt mũi cũng chẳng giống ai.
Những con quỷ này... thật sự là bạn học của ba mẹ cô sao? Trong lòng Cố Ỷ dấy lên nghi ngờ. Liệu đây có phải là một cái bẫy dụ cô bước vào, thực chất hoàn toàn không phải buổi họp lớp thật?
Nhưng nữ quỷ đeo kính râm lại có thể rõ ràng gọi ra tên mẹ cô, điều đó chứng tỏ cô ta thật sự quen mẹ cô.
Thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy chốc đã đến giờ buổi tụ họp chính thức bắt đầu: 8 giờ tối. Trong biệt thự dường như có một chiếc đồng hồ quả lắc, đúng 8 giờ, nó vang lên tám tiếng đoong đoong đoong kéo dài. Khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, Cố Ỷ còn hơi bất ngờ.
Lúc này, chuông cửa lại reo, nữ quỷ đeo kính râm dẫn thêm hai người bước vào, một nam một nữ, cũng đều là quỷ. Họ vừa nói "Xin lỗi đến trễ" vừa ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Giờ trong phòng là bốn nam năm nữ, một người tám quỷ.
Cố Ỷ cảm thấy hơi tê người, nhưng bên cạnh là Khương Tố Ngôn vẫn thản nhiên như không, nên cô cũng không để lộ ra sợ hãi.
Lúc này, nữ quỷ đeo kính râm đột nhiên hét lên: "Chuyện gì thế này! Đã nói là 8 giờ, mà người vẫn chưa đến! Trước nay chỉ có người chờ Triệu Yến tôi, chưa bao giờ có chuyện tôi phải chờ người khác!"
Trong lúc cô ta la lối om sòm, Cố Ỷ cũng biết được tên cô ta: Triệu Yến. Một người đàn ông trông nho nhã, đeo kính gọng mảnh và mặc vest đứng bên cạnh liền mở miệng khuyên can: "Yến Yến, đừng sốt ruột, không sao đâu. Dù gì hôm nay là thứ Sáu, mai được nghỉ, chờ thêm chút cũng được mà."
Cố Ỷ nhíu chặt mày lại, thứ Sáu? Đùa gì vậy, rõ ràng hôm nay là thứ Năm! Cô còn đặc biệt xin nghỉ để đến tham gia buổi tụ họp này cơ mà.
Thế nhưng không một con quỷ nào trong phòng phản đối cả, dường như tất cả đều cho rằng hôm nay chính là thứ Sáu. Trong mắt bọn họ, tám giờ tối thứ Sáu chỉ mới là khởi đầu của kỳ nghỉ.
Cố Ỷ lập tức nhận ra điều bất thường, cô lấy điện thoại ra, bắt đầu lật từng ngày một để kiểm tra ngày tháng. Cuối cùng, phải lật ngược về tận năm năm trước, mới phát hiện ngày 20 tháng 10 năm đó rơi đúng vào thứ Sáu.
Để chắc chắn mình không bỏ sót, Cố Ỷ tiếp tục tra cứu tiếp, cuối cùng phải lùi tận mười sáu năm mới thấy lần trước đó ngày 20 tháng 10 trùng với thứ Sáu.
Cố Ỷ không thể chắc các con quỷ này đang nghĩ đến "ngày 20 tháng 10" của năm nào, nhưng khi thấy bọn họ lấy điện thoại ra xác nhận thời gian, cô liếc nhìn mẫu điện thoại trong tay bọn chúng, không hề giống điện thoại của mười sáu năm trước. Vậy nên, cô tạm thời xác định thời điểm đó là ngày 20 tháng 10 của 5 năm trước.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.
Cố Ỷ bắt chéo chân, cất điện thoại vào túi. Chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng lại đánh thêm một tiếng, đại diện cho việc thời gian đã trôi qua được một nửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương