Khi Annabelle quay lại với khách khứa vào buổi sáng hôm sau, nàng nhẹ lòng khi biết tai nạn rắn cắn đã kiếm được sự thương cảm của tất cả mọi người, bao gồm Ngài Kendall. Thể hiện một mức độ quan tâm và tình cảm tuyệt vời, Kendall ngồi với Annabelle vào bữa sáng muộn được tổ chức ở ở hàng hiên ngoài trời. Anh ta khăng khăng cầm dĩa ăn giúp nàng trên bàn trong lúc nàng lựa chọn nhiều món, và anh ta buộc người hầu rót đầy ly nước của nàng mỗi khi nó vơi đi. Anh ta cũng khăng khăng làm chuyện y hệt cho tiểu thư Constance Darrowby, người cũng vừa ngồi vào bàn.

Nhớ lại những nhận xét của mấy cánh-hoa-cô-đơn về tiểu thư Constance, Annabelle đánh giá cuộc cạnh tranh. Kendall hứng thú với cô gái kia hơn một chút vì vẻ ngoài yên tĩnh và tách biệt sự đời. Cô ta mảnh khảnh một cách thanh lịch, theo đúng mốt hiện nay. Và Daisy đã nói đúng – tiểu thư Constance quả thật có cái miệng giống cái túi vải, ngay lập tức cong lên thành chữ ‘0’ mỗi khi Kendall chia sẻ một vài thông tin làm vườn với cô ta.

“Kinh khủng quá” tiểu thư Constance nhận xét với Annabelle, dựa trên câu chuyện về con rắn “Cô không chết là cả một kì tích” Bất chấp nét mặt thiên thần của cô gái, một tia sáng lạnh lẽo trong cặp mắt xanh nhợt nhạt khiến Annabelle nhận ra cô ta cũng không khó chịu lắm nếu nàng có chết.

“Tôi đã khá khỏe rồi” Annabelle nói, quay sang cười với Kendall “Và rất sẵn sàng đi thăm rừng lần nữa”

“Nếu tôi là cô tôi sẽ không gắng sức quá sớm đâu, cô Peyton” Tiểu thư Constance nói với vẻ quan tâm tế nhị “Cô vẫn có vẻ chưa bình phục hoàn toàn. Nhưng tôi chắc chắn nước da xanh xao của cô sẽ cải thiện trong ít ngày tới”

Annabelle vẫn mỉm cười, tự chối biểu lộ lời nhận xét đã gây đau đớn…mặc dù nàng thèm muốn dữ dội được bình phẩm về vết nhơ trên trán tiểu thư Constance.

“Thứ lỗi cho tôi” Tiểu thư Constance thì thầm và đứng lên “Tôi thấy có vài trái dâu tươi. Tôi sẽ trở lại trong ít phút”

“Cứ tự nhiên” Annabelle ngọt ngào khuyên “Chúng tôi khó lòng nhận ra cô đã đi mất”

Cùng nhau, Annabelle và Kendall quan sát tiểu thư Constance lướt ra bàn buffet, nơi có Benjamin Muxlow đang lấy thức ăn. Muxlow lịch sự đứng ra sau tô dâu lớn và giữ giúp đĩa cho tiểu thư Constance khi cô ta lấy môi múc ra một vài trái dâu. Không khí giữa họ tỏ vẻ không có gì khác ngoài tình bạn chân thành…nhưng Annabelle nhớ lại câu chuyện Daisy kể cho nàng nghe về ngày hôm kia.

Và rồi nàng nghĩ về nó – cách hoàn hảo để loại trừ một đối thủ như tiểu thư Constance. Trước khi nàng cho phép bản thân cân nhắc đến hậu quả, những chuẩn mực đạo đức hoặc ý niệm bất tiện, nàng nhích lại gần Kendall. “Hai người đó che dấu mối quan hệ lén lút khá giỏi phải không?” nàng thì thầm, kín đáo liếc mắt về phía tiểu thư Constance và Muxlow “Nhưng tất nhiên rồi, mọi chuyện giữa họ thì…” nàng ngừng lại và nhìn vào cặp mắt khó hiểu của Kendall với vẻ bối rối giả tạo “Ồ, tôi xin lỗi. Tôi cứ nghĩ ngài đã nghe chuyện đó rồi…”

Mặt Kendall bất ngờ gợn lên vẻ sửng sốt. “Nghe gì?” anh ta nhăn nhó hỏi

“À, tôi không phải loại người loan truyền tin đồn...nhưng tôi được kể từ một nguồn đáng tin cậy là vào ngày diễn ra buổi tiệc nước, ở buổi cắm trại bên sông…thì cô ấy và Muxlow bị bắt gặp trong một tình huống cực kì khó xử. Cả hai đang đứng sau một thân cây và…” Annabelle ngưng với vẻ khổ sở “Lẽ ra tôi không nên nói gì cả. Và có thể đó chỉ là hiểu lầm. Không ai biết cả đúng không?”

Nhấp môi uống trà, Annabelle bắn một tia nhìn ước lượng qua gọng kính. Nàng dễ dàng đọc được cảm xúc của Kendall: anh ta không muốn tin là tiểu thư Constance bị bắt gặp trong tình trạng hớ hênh. Ý nghĩ đó đủ làm anh ta thất kinh. Tuy nhiên, là một quý ông đúng nghĩa, Kendall bất đắc dĩ phải tìm hiểu vấn đề. Anh ta không bao giờ dám hỏi thẳng tiểu thư Constance là cô ta có bị tổn hại bởi Muxlow không. Thay vào đó anh ta sẽ vẫn giữ im lặng và cố phớt lờ mọi nghi vấn…và những câu hỏi không lời giải đủ làm day dứt bản thân

“Annabelle, cậu kh-không nên” Evie thì thầm vào cuối giờ chiều khi Annabelle thú nhận điều nàng đã làm. Bốn người bạn ngồi trong phòng ngủ của Evie, nơi cô gái ngồi với khuôn mặt bị che kín trong một lớp kem sữa trắng dày được cho là có khả năng làm tan biến những đốm tàn nhang. Đăm đăm nhìn Annabelle từ dưới lớp cao tẩy trắng dày cui, Evie cố gắng tiếp tục, nhưng rõ ràng khả năng nói chuyện của cô – vốn chẳng nhiều nhặn gì – đã bị tắt nghẽn vì sự phản đối.

“Một chiến lược tuyệt chiêu” Lillian tuyên bố, cầm cái dũa móng tay trên bàn lên. Cô có ủng hộ hành động của Annabelle không thì chưa rõ, nhưng có thể tin chắc lòng trung thành của Lillian cho đến phút cuối. “Annabelle không thực sự nói dối, cậu biết đó. Cô ấy chỉ lặp lại tin đồn đã được nghe, và cô ấy cũng nói rõ đó chỉ là tin đồn. Kendall quyết định ra sao thì là tùy anh ta”

“Nhưng Annabelle không kể cho anh ta nghe lời đồn là không có căn cứ” Evie cãi lại

Lillian tập trung gọt móng tay thành hình ovan hoàn hảo “Cậu ấy vẫn không nói dối”

Cảm thấy cần phải tự vệ và tội lỗi, Annabelle nhìn Daisy “Vậy cậu nghĩ sao?”

Cô em gái nhà Bowman đang ngồi chơi đùa với quả bóng run-đơ liền quẳng cho Annabelle cái nhìn ranh mãnh “Mình nghĩ thỉnh thoảng không cung cấp toàn bộ thông tin cho một người nào đó cũng gần như là nói dối. Cậu đã bắt đầu không kiểm soát được tình hình rồi đó bạn thân mến. Cẩn thận bước tiếp theo”

Lillian bực mình quắc mắt “Ôi, thôi cái kiểu nói chuyện như thầy bói dùm đi Daisy. Chỉ cần Annabelle đạt được thứ cô ấy muốn thì cách cô ấy làm có gì là quan trọng. Kết quả là tất cả. Và Evie – không bắt bẻ đạo đức nữa. Cậu đồng ý giúp tụi mình gài bẫy Kendall – vậy chuyện đó có tệ hơn việc Annabelle lặp lại một lời đồn vô căn cứ không hả?”

“Chúng ta đã hứa là không tổn hại ai cả” Evie tự trọng nói, lấy một cái khăn nhỏ và quệt kem khỏi mặt.

“Tiểu thư Constance đã bị tổn hại đâu” Lillian cố chấp. “Cô ta không yêu Kendall. Rõ ràng cô ta muốn Kendall chỉ đơn giản vì anh ta là con mồi cuối mùa, và cô ta thì chưa cưới. Quỷ thần ơi, Evie à, cậu đang tự làm khó mình đó. Tiểu thư Constance có tệ hơn chúng ta không? Nhìn tụi mình đây này – bốn cánh-hoa-cô-đơn không có dịp thể hiện bản thân, ngoại trừ mấy đốm tàn nhang, một dấu rắn cắn, một lần bẽ mặt vì phơi bày quần chẽn với Westcliff”

Annabelle đang ngồi bên mép nệm, nàng ngả người ra trung tâm của cái giường bốn chân. Nàng nhìn vào bức màn trướng trên đầu, cảm thấy tội lỗi. Ôi, nàng ước gì nàng giống Lillian, người luôn tin rằng kết quả chứng minh cách làm là đúng. Nàng tự hứa nàng sẽ nghiêm khắc tôn trọng danh dự hơn trong tương lai.

Nhưng…khi Lillian chỉ ra, Ngài Kendall có thể tin hoặc bỏ qua lời đồn. Anh ta là một người trưởng thành có chính kiến. Tất cả những gì Annabelle đã làm là gieo hạt giống – và chọn lựa của Kendall là có tưới nước nuôi dưỡng hoặc để nó khô héo.

Vào buổi tối, Annabelle mặc một chiếc váy dài hồng kem được kết từ vô số lớp lụa trong suốt. Phần thắt lưng là một dải lụa dày có gút là một bông hồng trắng khổng lồ. Váy nàng tạo ra những tiếng sột soạt khi nàng bước đi, và nàng cầm lớp váy trên cùng, cảm thấy giống một nàng công chúa. Quá nôn nóng không chờ đợi Philippa, người tốn thời gian vô tận trong việc chọn đồ, Annabelle rời phòng từ sớm với hy vọng gặp nhóm bạn. Với một vận may nào đó, nàng có thể gặp cả Ngài Kendall, và tìm ra một vài lý do đế tách riêng với anh ta một lúc

Nhẹ nhàng nâng mắt cá chân, Annabelle thong thả đi giữa hành lang dẫn ra cầu thang chính. Trong cơn bốc đồng, nàng dừng lại trước phòng khách riêng của nhà Marsden, cánh cửa khép hờ, và nàng thận trọng bước vào. Căn phòng tối om, nhưng ánh sáng chập choạng từ hành lang đủ sức thắp sáng đường nét mờ ảo của bàn cờ đặt ở góc phòng. Bước đến gần bàn, nàng bất chợt cảm thấy thoải mái khi ván cờ của nàng và Simon Hunt vẫn còn nguyên. Tại sao Hunt lại phí thời gian sắp xếp như thể họ vẫn sẽ chơi tiếp? Có phải chàng hy vọng nàng sẽ đi nước kế? Đừng chạm cái gì cả, nàng tự nhủ…nhưng nỗi khao khát quá lớn đến mức không thể khỏa lấp. Nàng nghiêng người tập trung, đảo mắt nhìn quanh quất. Quân Mã của Hunt đang ở vị trí thuận tiện có thể ăn quân Hậu của nàng, điều đó có nghĩa nàng phải di chuyển một quân khác để chống lại nó. Bất thình lình nàng thấy được cách hay nhất có thể bảo toàn quân Hậu đang bị đe dọa – nàng trượt quân Tượng gần đó lên phía trước để ăn quân Mã của Hunt, qua đó loại trừ nó ra khỏi bàn cơ. Cười thỏa mãn, nàng đặt quân cờ vừa ăn được qua một bên và rời khỏi phòng.

Bước xuống cầu thang chính, nàng băng ngang qua lối vào và đi dọc một hành lang khác về hội trường lớn. Tấm thảm dưới chân nàng ngốn hết mọi tiếng động …nhưng đột nhiên nàng cảm thấy có ai đó phía sau. Một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể nàng khi nàng quay lại. Liếc ra sau vai, nàng thấy Hodgeham đang đi theo nàng, với một tốc độ nhanh đến ngạc nhiên đối với một người có dáng người to béo như lão. Những ngón tay ú núc của lão cắm vào sợi lụa thắt lưng của nàng, buộc nàng dừng lại hoặc mảnh vải mỏng manh sẽ bị xé toạc làm đôi.

Hodgeham đã chứng tỏ lão ngạo nghễ ra sao khi dám tiếp cận nàng ở một nơi dễ bị người khác bắt gặp như thế này. Hổn hển giận dữ, Annabelle quay lại đối mặt với lão. Nàng cảm thấy khó khăn với hình ảnh thân hình đẫy đà của lão trong bộ trang phục dạ hội, trong lúc mùi dầu thơm trên mái tóc láng lẫy của lão xộc thẳng vào mũi nàng. “Tạo vật đáng yêu” Hodgeham thì thầm, hơi thở của lão nồng nặc mùi rượu brandy “Hồi phục tốt nhỉ. Ta nghĩ có lẽ chúng ta nên tiếp tục cuộc chuyện trò hôm qua, trước khi ta vui vẻ bị mẹ cô đánh lạc hướng”

“Ông thật gớm ghiếc – ” Annabelle căm phẫn lên tiếng, nhưng lão ta ngắt lời bằng cách kẹp những ngón tay quanh miệng nàng và bóp mạnh.

“Ta sẽ kể Kendall nghe hết mọi chuyện” lão nói, cặp môi phồng ra của lão rất gần nàng. “Cùng với chút ít thêm thắt để đảm bảo hắn ta nhìn cô và gia đình cô theo cách kinh tởm nhất” Thân hình phì nhiêu của lão ấn người nàng vào tường, gần như bóp nghẹn hơi thở của nàng. “Trừ khi” lão nói, phì phò thở vào mặt nàng “cô quyết định tiếp đón ta theo giống cách mẹ cô đã làm”

“Vậy đi và kể với Kendall đi” Annabelle nói, mắt nàng chất chứa căm hờn “Kể với anh ta mọi thứ và kết thúc tất cả. Tôi thà chết đói còn hơn phải ‘tiếp đón’ con lợn đáng tởm như ông”

Hodgeham giận dữ nhìn nàng hoài nghi “Cô sẽ hối hận” hắn nói, nước bọt lấm tấm trên môi lão

Nàng mỉm cười lạnh lẽo “Tôi không nghĩ vậy đâu”

Trước khi Hodgeham thả nàng ra, Annabelle nhìn thoáng qua khóe mắt. Quay đầu sang bên, nàng thấy ai đó đang đi về phía họ - một người đàn ông đang di chuyển với tốc độ của một con báo. Có vẻ đối với anh ta thì nàng và Hodgeham đang ôm nhau say đắm

“Thả tôi ra” nàng rít lên với Hodgeham, và đẩy mạnh ngực lão. Hắn lùi lại, cuối cùng cho phép nàng hít thở bình thường, và bắn cho nàng một cái liếc mắt ác ý theo kiểu hứa hẹn trả đũa trước khi bỏ đi theo hướng ngược lại với người đàn ông đang đến gần

Lảo đảo, Annaeblle nhìn chằm chằm Simon Hunt khi chàng giữ hai vai nàng. Chàng nhìn theo lão Hodgeham đang luống cuống bỏ đi với một vẻ khát máu làm người nàng lạnh toát. Rồi chàng nhìn xuống nàng làm nàng hụt hơi. Cho đến tận lúc đó nàng chưa từng thấy Simon Hunt không có vẻ ngoài phớt tỉnh bất cần đời cố hữu. Không kể luôn bị nàng xúc xiểm hoặc hắt hủi, chàng luôn phản ứng bằng một sự tự tin trêu ngươi. Nhưng có vẻ cuối cùng nàng cũng làm được chuyện gì đó kích động cơn thịnh nộ kinh hoàng của chàng. Chàng trông có vẻ sắp bóp cổ nàng tới nơi

“Anh theo dõi tôi sao?” nàng hỏi với vẻ bình thản giả tạo, tự hỏi làm thế nào mà chàng xuất hiện đúng lúc như vậy

“Tôi đã thấy em đi qua lối vào” chàng nói, “và Hodgeham lén theo em. Tôi theo sau bởi vì tôi muốn biết giữa hai người có chuyện gì”

Tia nhìn của nàng chuyển sang thách thức “Và anh có tìm ra gì chưa?”

“Tôi không biết” chàng đáp vừa êm ái vừa đáng ngại “Nói cho tôi biết, Annabelle – khi em nói em có thể làm tốt hơn thì trong đầu em đang nghĩ gì? Phục vụ cục thịt mỡ quỷ quyệt đó để đổi lại vài món tiền cảm thông còm cỏi hay sao? Tôi không thể tin là em lại ngu ngốc đến thế”

“Anh là tên đạo đức giả” Annabelle giận dữ thì thầm “Anh giận tôi vì đã trở thành tình nhân của hắn ta chứ không phải của anh, à mà, anh nói cho tôi nghe thử đi – tại sao việc tôi bán thân cho ai lại quan trọng với anh?”

“Vì em không muốn hắn” Hunt rít qua kẽ răng “Và em không muốn Kendall. Em muốn tôi”

Annabelle không hiểu nổi mớ cảm xúc hỗn độn rối ren đang sôi ùng ục bên trong nàng, hoặc tại sao cuộc đối đầu lần này đem lại cho nàng một cảm giác hồ hởi quái dị và tệ hại. Nàng muốn đánh chàng, quăng bản thân nàng vào chàng, khiêu khích chàng đến khi mảnh vụn cuối cùng của năng lực kiềm chế của chàng nát thành bột. “Để tôi đoán nhé – anh chuẩn bị đưa ra một đề nghị đáng giá hơn cái thỏa thuận mà tôi được cho là đang có với Hodgeham?” nàng cười khinh miệt khi nàng thấy câu trả lời trên mặt chàng “Câu trả lời là không. Không. Vậy thì từ nay và sau này nữa, để tôi yên – ”

Nàng ngưng bặt khi nghe thấy tiếng chuyện trò của vài người dọc hành lang. Bực tức và tuyệt vọng, nàng đảo người tìm một cánh cửa để lách vào tránh khỏi cảnh bị bắt gặp ở riêng với Hunt. Nắm cánh tay nàng, Hunt đẩy nàng vào căn phòng gần nhất và nhanh nhẹn đóng cửa

Nhận ra hình dáng cây đàn dương cầm và ban nhạc, Annabelle giật tay khỏi Hunt. Chàng với tay lấy một thanh nhạc cụ sắp bị váy nàng cuốn đi. “Nếu em có thể chịu đựng làm người tình của Hodgeham” Hunt thì thầm, theo sau khi nàng lùi xa hơn vào phòng nhạc, “Có Chúa biết em có thể chịu đựng được tôi. Em có thể nói là em không bị tôi thu hút, nhưng cả hai ta đều biết đó chỉ là nói dối. Nói tôi biết cái giá của em đi Annabelle. Hay em ngại nói ra. Em muốn một ngôi nhà cho riêng em? Một con thuyền? Xong. Hay giải quyết cho xong – tôi đợi em đủ rồi”

“Lãng mạn làm sao” Ananbelle cười nghiêng ngả. “Lạy Chúa. Ý kiến của anh hơi thiếu tế nhị rồi đó. Và anh đã lầm khi cho rằng lựa chọn duy nhất của tôi là trở thành người tình của anh. Tôi có thể khiến cho Kendall lấy tôi”

Mắt chàng long lên giận dữ “Kết hôn với anh ta sẽ biến đời em thành địa ngục. Anh ta sẽ không bao giờ yêu em. Anh ta không bao giờ hiểu được em”

“Tôi không muốn tình yêu” nàng nói, bị những lời của chàng tác động “Tôi chỉ muốn – ” nàng ngập ngừng khi cơn đau bất ngờ xâm chiếm ngực nàng, trong một quả bóng lạnh lẽo không để chịu nổi. Nhìn thẳng vào gương mặt khó đoán của chàng, nàng cố lần nữa “Tôi chỉ muốn – ”

Có một tiếng động phát ra từ cánh cửa. Tay nắm cửa bắt đầu xoay. Bất ngờ, Annabelle nhận ra có ai đó đang bước vào phòng – và rồi mọi hy vọng kết hôn với Kendall sẽ tan thành cát bụi. Phản ứng theo bản năng, nàng chộp lấy cánh tay Hunt và kéo chàng về phía góc tường cạnh cửa sổ có thanh xà bằng đồng phủ màn. Vật duy nhất ở hốc tường là một cửa sổ được bọc nhung với một vài cuốn sách được xếp cẩu thả một bên. Giật tấm màn xuống, Annabelle nhảy bổ vào Hunt và lấy tay bịt miệng chàng, khi có ai đó...đi vào phòng nhạc. Nàng có thể nghe những giọng nam trầm và những tiếng nổ hoặc lách cách làm nàng bối rối cho đến khi nàng nghe thấy tiếng dây đàn vĩ cầm rung nhẹ. Ồ, Chúa ơi. Những nhạc công đã mở nhạc cụ trước khi vũ hội khai mạc. Rất có thể nàng sắp bị phát hiện trước toàn bộ ban nhạc.

Ánh sáng len lỏi từ chóp màn chỉ đủ phảng phất khuôn mặt hai người – đủ để Annabelle nhìn thấy nụ cười ma mãnh đột ngột xuất hiện trong mắt Simon Hunt. Một lời hay một tiếng động từ chàng trong tình huống đáng tội này và nàng sẽ hết đời. Tay nàng bịt kín miệng chàng, mắt nàng chỉ cách chàng vài inch nhưng tóe lửa chết chóc.

Giọng những nhạc công hòa vào âm điệu của nhạc cụ, những nốt kéo dài được giữ cho đến khi chúng ngân nga cùng nhau, sự khác nhau nhanh chóng biến mất vào nhịp điệu. Tự hỏi liệu họ có bị phát hiện hay không, Annabelle mù quáng nhìn vào tấm màn, giữ chúng vẫn sụp xuống. Nàng cảm thấy hơi thở của Hunt phà vào bàn tay nàng, và nhận ra quai hàm của chàng đang cứng hẳn lại. Liếc nhìn chàng, nàng thấy vẻ thích thú ác ý đã bay biến khỏi tia nhìn của chàng, thay vào đó là môt cái nhìn đáng báo động hơn. Nàng đông cứng, tim nàng bắt đầu đập dữ dội đến đau đớn và nàng nhìn chàng với đôi mắt mở to khi hai bàn tay tự do của chàng đang từ từ đưa lên. Ngón tay nàng vẫn còn trên miệng chàng…chàng bắt đầu cạy chúng ta nhẹ nhàng, từng ngón một, bắt đầu từ ngón nhỏ nhất, trong lúc hơi thở của chàng phì phò bên bàn tay nàng. Đầu nàng khẽ rung lên, và nàng miễn cưỡng giật ra khỏi chàng, ngay cả khi cánh tay chàng đang thắt chặt eo nàng. Nàng hoàn toàn bị giữ lại…bất lực trong việc kháng cự lại Simon Hunt thực hiện ý đồ.

Khi ngón tay cuối cùng bị kéo ra, và Hunt đẩy tay nàng xuống và chụp lấy cổ nàng. Ngón tay nàng vẫy vẫy vào ống tay áo chàng, phần trên cơ thể nàng cong vòng khi vòng tay của chàng quanh gáy nàng khép chặt lại. Chàng không làm nàng đau, nhưng chàng khiến nàng không thể di chuyển hoặc chống cự. Khi đầu chàng cúi xuống, môi nàng khẽ hở ra với một hơi thở lặng lẽ, và tâm trí nàng vụt tối.

Miệng chàng trên miệng nàng, dịu dàng nhưng chắc chắn khi chàng vỗ về nàng phản ứng. Người nàng như phát sốt, nóng rát khắp nơi, yếu đuối trước sự công kích dữ dội của ham muốn mãnh liệt nàng chưa từng biết. Kí ức về nụ hôn của họ không thể so sánh với lần này…có lẽ vì chàng không còn xa lạ với nàng nữa. Nàng muốn chàng một cách tuyệt vọng làm nàng phát hoảng. Áp lực từ môi chàng lơ lửng nhẹ nhàng trên môi nàng, rà rà trên cằm nàng, má nàng, để lại một vệt lửa êm ái mỗi nơi nó đi qua, trước khi chàng quay trở lại miệng nàng với một áp lực mạnh mẽ hơn. Nàng cảm thấy phần đầu lưỡi của chàng áp vào nàng, cái chạm nhẹ như bông làm nàng ngỡ ngàng đến mức giật nảy lên nếu chàng không ôm chặt nàng

Âm thanh hỗn tạp từ ban nhạc vang vọng vào tai nàng, nhắc nàng nhớ khả năng sắp bị phát hiện. Nàng buộc bản thân thả lỏng, cơ thể nàng run rẩy. Trong vài phút kế tiếp, nàng sẽ để chàng làm bất cứ điều gì với nàng, bất cứ điều gì, đủ lâu để chàng không phản bội lại sự hiện diện của họ. Hunt nếm nàng lần nữa, lần tìm bằng những đợt vuốt ve tinh tế của lưỡi chàng. Nàng bị sốc bởi khám phá thân mật này, và còn nhiều hơn bởi cảm xúc không thể nói thành lời đang tung tóe mọi nơi bên trong cơ thể nàng. Cảm giác yếu đuối tuyệt vời xâm chiếm nàng, và nàng loạng choạng khi chàng ôm, tay nàng vòng qua cổ chàng, tóc chàng, những lọn tóc dày và mượt xoắn xít giữa những ngón tay. Những ngón tay dò hỏi tinh tế của nàng làm chàng thở hổn hển, như thể cái chạm tay của nàng có ảnh hưởng khủng khiếp lên chàng. Chàng trượt một bàn tay lên một bên mặt nàng, e ấp má nàng khi chàng kéo ra vừa đủ để nhắm nháp và trêu chọc, dịu dàng ôm lấy môi trên của nàng, rồi đến môi dưới, làm nàng mê mệt bởi những cú chạm ấm áp dịu êm. Một cách khiên cưỡng, nàng run rẩy gia tăng áp lực quanh cổ chàng, buộc chàng phải thấp xuống với nàng, và khi miệng chàng chiếm cứ lấy miệng nàng lần nữa trong một nụ hôn sâu sắc, thì nàng gần như rên rỉ thành tiếng. Trước khi âm thanh thoát ra khỏi cổ họng giãn nở của nàng thì nàng đã che miệng lại bằng cách vùi mặt vào vai chàng.

Nàng cảm nhận một vòm ngực phồng lên xẹp xuống nhanh chóng, và hơi thở nóng bỏng của chàng len lỏi trong tóc nàng.

Túm lấy mớ tóc rối bù sau gáy nàng, chàng ghì đầu nàng ra sau để lộ phần cổ. Đường đi rát buốt của môi chàng bắt đầu từ điểm rỗng nhỏ xíu dưới tai phải nàng, đánh thức dây thần kinh nhạy cảm cực độ khi chàng lần theo mạch máu bằng lưỡi. Ngón tay chàng lướt trên vai nàng, ngón cái khám phá những đường cong mỏng manh trên cơ thể nàng. Rúc vào cổ nàng, chàng tìm thấy một điểm có thể làm nàng run lẩy bẩy, và chàng nấn ná ở đó cho đến khi cất thêm một tiếng rên khỏi đôi môi sưng tẩy vì hôn

Điên cuồng đẩy chàng ra, nàng xoay xở làm chàng chệch hướng trong vòng 3 giây, sau khi chàng tìm miệng nàng cho một cái hôn đói khát. Lòng bàn tay chàng chà chà bên ngoài ngực nàng, một lần, hai lần, ba lần. Với mỗi lần chậm rãi đi qua, hơi nóng từ da chàng tỏa qua lớp vải. Khi núm vú nàng nóng ran và cứng lên thì chàng dịu dàng vuốt ve nó với lưng ngón tay co đến khi chúng săn lại hơn nữa. Áp lực gia tăng trong cái hôn của chàng buộc đầu nàng phải ngả ra sau trong tư thế của kẻ bại trận, tự mở bản thân cho cái lưỡi của chàng lười nhát mơn trớn, và đôi bàn tay chàng khám phá đầy ma lực. Chuyện này không được dự tính trước, thần kinh nàng tan chảy trong khoái cảm, cơ thể nàng lạc mất trong sức nóng thể xác

Chàng làm cho nàng quên hết mọi thứ trong khoảnh khắc yên lặng, sốt vó – nàng lạc mất khái niệm không gian thời gian, ngay cả nàng là ai nàng cũng không biết. Tất cả những gì nàng biết là nàng cần chàng gần hơn, sâu hơn, chặt hơn…da chàng, bắp thịt cứng rắn của chàng, miệng chàng tha thẩn trên những đường cong cơ thể nàng. Nàng bấu vào áo sơ mi của chàng cho đến khi nó tuột khỏi quần chàng, ép chặt tay vào nếp vải để tìm kiếm hơi ấm từ làn da bên dưới. Chàng có vẻ hiểu là nàng không có kinh nghiệm kiểm soát ham muốn ở mức độ này – cái hôn của chàng trở nên dịu dàng, tay chàng bắt đầu vuốt ve sau lưng nàng. Tuy nhiên, chàng càng muốn làm dịu lại ham muốn của nàng thì nó càng trở nên mãnh liệt hơn, miệng nàng điên cuồng di chuyển dưới chàng, người nàng co giật theo một nhịp điệu khắc khoải.

Cuối cùng chàng tìm cách nhích miệng chàng đi và ôm lấy nàng, môi chàng khum khum quanh vòng cổ đỏ lựng của nàng. Annabelle vô lý cảm kích cái ôm thô bạo của chàng, cánh tay vạm vỡ của chàng dễ dàng giữ nàng qua cơn run rẩy cuồng loạn. Họ đứng đó trong một khoảng thời gian tưởng chừng vô tận, cho đến khi Annabelle lờ mờ nhận ra căn phòng đã yên tĩnh. Đâu đó trong vài phút vừa qua, nhóm nhạc công đã xong phần chuẩn bị và rời khỏi phòng. Ngẩng đầu lên, Hunt chậm chạp với tay tới mép màn và lật nó qua một chút. Nhìn thấy căn phòng trống rỗng lần nữa, chàng quay sự chú ý về phía Annabelle, dùng đầu ngón ta vén lọn tóc còn vướng bên tai nàng

“Họ đi rồi” giọng chàng khò khè

Quá sốc nên không thể nghĩ mạch lạc, Annabelle nhìn chàng mà không nói gì. Ngón tay chàng chạm vào bên má nóng rát và đôi môi sưng phồng của nàng. Với chút gì đó thất vọng, nàng cảm thấy phản ứng tăng vùn vụt trong cơ thể khôn nguôi của nàng, mạch máu nàng căng tràn sức sống, luồng khoái cảm chảy qua da nàng. Đó là lúc kéo người khỏi chàng, hoặc việc nàng biến mất sẽ bị ai đó chú ý. Vì xấu hổ, nàng vẫn đứng yên, cơ thể nàng đói khát tiếp nhận những cảm xúc khi Hunt tiếp tục vuốt ve nàng. Tay chàng di chuyển ra sau váy nàng, và nàng cảm nhận được những ngón tay khéo léo của chàng, ngay cả khi chàng cúi đầu và hôn nàng lần nữa. Lần này nàng không thể nén tiếng kêu được nữa, vài tiếng nức nở thoát khỏi cổ họng nàng, tiếng thút thít nhẹ nhõm khi dây buộc váy được tháo lỏng. Nếp cắt khiến nàng không thể mặc áo ngực thông thường – thay vào đó nàng mặc kiểu nửa hở giúp ngực nàng không bị gò bó bên dưới áo lót.

Tiếp tục hôn nàng, Hunt kéo nàng thấp xuống khung cửa sổ. Chàng đặt nàng trên đùi chàng, ngón tay chàng vuốt phẳng cơ thể mất thăng bằng, và chàng tạo ra một tiếng kêu khoái cảm vào miệng nàng khi chàng khám phá bầu ngực đầy đặn của nàng. Bất thình lình kinh sợ vì nhận ra những gì nàng đang làm, Annabelle yếu ớt đẩy cổ tay chàng ra. Chàng nâng người nàng cao hơn và ấn miệng chàng giữa ngực nàng, nơi tim nàng đang đập dữ dội. Cánh tay hỗ trợ của chàng tiếp tục nơi đường vòng cung trên lưng nàng khi môi chàng trượt xuống thăm dò phần ngực phập phồng. Cái chạm đánh thức đam mê của chàng lên núm vú làm nàng ngừng co thắt và đứng yên, tay nàng bấu chặt vai chàng. Chàng đưa nàng lên miệng, lưỡi chàng rà rà dịu dàng cho đến khi điểm nút ẩm ướt và săn nhẹ, và huyết quản của nàng lấp đầy mật ong. Chàng thì thầm trấn an khi tay chàng chăm sóc ngực nàng, ngón tay xoa xoa nước da ẩm ướt sáng bừng. Lẩm bẩm đứt quãng, nàng co tay quanh cổ chàng, và thở hổn hển khi miệng chàng chiếm lấy núm vú còn lại và liếm láp nhẹ nhàng.

Một cảm giác bức thiết khác quét qua người nàng, điều gì đó kéo theo những câu rên rỉ, và khiến cơ thể nàng nhấp nhỏm nhịp nhàng trên đùi chàng. Hunt cũng đau đớn vì nhu cầu tương tự - nàng có thể cảm nhận được nhịp tim điên loạn và buồng phồi hoạt động hết công suất của chàng. Nhưng chàng có vẻ kiềm chế được đam mê tốt hơn nàng, vì bàn tay chàng vẫn di chuyển theo chiểu hướng cẩn trọng và có chủ đích. Nàng đập vào vạt váy nhiều lớp, ngón tay nàng giằng lấy ống tay áo của chàng – quá nhiều quần áo, mọi nơi, và nàng sẽ điên lên vì muốn cảm nhận được da chàng chạm vào nàng.

“Bình tĩnh, bé cưng” chàng thì thầm vào má nàng “Thả lỏng. Không, nằm yên trong tay tôi…” Nhưng nàng không thể buộc cơ thể vâng lời, không thể ngừng hành động co quắp hông và những tiếng khẩn cầu đứt đoạn phát ra từ cái miệng đỏ mọng của nàng.

Hunt tiếp tục lẩm bẩm êm ái khi chàng ôm nàng, chà môi lên mặt nàng, ngón tay chàng xoa bóp phần lõm vào có mạch máu. Nàng cảm nhận được chàng đang chỉnh sửa quần áo nàng, cẩn thận bế nàng lên giống một con búp bê, và cởi bỏ mặt sau váy nàng. Lúc này chàng thậm chí còn buộc miệng phát ra một tiếng cười êm ái, run rẩy như thể bị kinh ngạc vì hành động của bản thân chàng. Sau đó, nàng sẽ đi đến kết luận là chàng cũng bị mụ mị giống nàng, nhưng ngay lúc này, trong nỗi thèm khát mãnh liệt đến kiệt sức, nàng không thể làm rõ những ý nghĩ lộn xộn đó. Khi ham muốn lắng xuống khỏi cơ thể nàng nó bỏ lại phía sau nỗi hổ thẹn cực độ

Chống cự khỏi đùi chàng, Annabelle quay mặt đi, chân nàng lẩy bẩy. Nàng không thể gom được hai chữ để phá tan bầu không khí nặng nề. Không nhìn chàng, giọng nàng khản đặc “Không bao giờ có lần nữa” Hất tấm màn qua một bên, nàng rời phòng nhanh hết sức và đâm bổ ra hành lang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện