Sau khi Annabelle chạy qua phòng khiêu vũ, Simon vẫn ở lại ít nhất nửa tiếng đồng hồ, đấu tranh đé nén niềm đam mê gầm gừ, để ngọn lửa trong máu chàng nguội lại. Chàng chỉnh trang y phục và vò tóc, chuẩn bị bước đi tiếp theo. “Annabelle” chàng thì thầm, trong đời chàng chưa từng rắc rối và bối bời như thế này. Sự thật là chàng bị một phụ nữ đưa vào tình trạng hiện nay khiến chàng bực dọc. Chàng, người được biết đến như một người thông minh và tự chủ, đã đưa ra lời đề nghị ngu ngốc không tin nổi cho nàng, và chàng đã bị từ chối thẳng thừng. Đáng bị như thế. Chàng lẽ ra không bao giờ kêu nàng ra giá trước khi nàng thừa nhận là nàng muốn chàng. Nhưng mối nghi rằng nàng đã ngủ với Hodgeham…Hodgeham, trong tất cả đàn ông, đã gần như khiến Simon phát điên vì ghen, và những kĩ năng thường ngày đã rời bỏ chàng.

Nhớ lại khi hôn nàng, mơn trớn làn da mềm mại, mỏng như lụa của nàng, Simon cảm thấy ham muốn lại sôi sục trong chàng lần nữa. Với tất cả kinh nghiệm của chàng, chàng đã nghĩ chàng quá quen thuộc với mọi cảm xúc thể xác mà một người có thể tưởng tượng ra. Nhưng chàng buộc lòng nhìn nhận ngủ với Annabelle sẽ là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Trải nghiệm đó sẽ bao gồm cảm xúc đồng hành cùng cơ thể chàng…cảm xúc đáng báo động đến mức chàng không dám kiểm chứng.

Hấp lực giữa họ đã trở nên nguy hiểm – với chàng cũng như với nàng. Và rõ ràng là Simon cần tăng cường một vài triển vọng trong tình huống này. Nhưng vào thời điểm hiện tại, tuy nhiên, chàng không thể nghĩ được gì nhiều.

Rời khỏi phòng nhạc với một tiếng rủa thầm, chàng thắt lại cà vạt. Rồi chàng đi như chạy ra hành lang, làm bước chân thường ngày của chàng ngắn lại và khiến chàng cảm thấy như đang săn mồi ngay khi chàng bước vào phòng khiêu vũ. Ý tưởng có một buổi tối xã giao gần như làm chàng phát điên. Sức chịu đựng của chàng cho những buổi tiệc kéo dài thường không được cao – chàng không phải loại người thích thú tán dóc và khúc khích cười cợt suốt nhiều giờ liền. Lẽ ra chàng đã đi từ lâu nếu Annabelle không có mặt ở Stony Cross.

Ủ ê suy nghĩ, chàng đi vào phòng khiêu vũ và liếc mắt áng chừng về phía đám đông. Ngay lập tức chàng nhìn thấy Annabelle, đang ngồi một góc với Ngài Kendall kề cận. Kendall rõ ràng bị nàng thu hut, tia nhìn mê mẩn của anh ta không hế giấu giếm thích thú. Annabelle trông có vẻ căng thẳng và đỏ mặt, có vẻ cảm thấy khó xứ vì tia nhìn ngưỡng mộ của Kendall. Nàng nói rất ít và ngồi với tư thế hai tay đặt trên đùi. Simon nheo mắt quan sát nàng. Hiển nhiên khi Annabelle lơ đễnh và không chắc chắn thì sự hứng thú của Kendall dành cho nàng rõ ràng là có căn cứ. Đó sẽ là một ngạc nhiên xấu xa cho Kendall sau này, nếu Annabelle quàng dây vào anh ta, khi khám phá ra vợ mình không phải loại người bẽn lẽn như cô ta ra vẻ. Nàng là một phụ nữ có tinh thần kiên định và đam mê, một tạo vật tham vọng quả quyết cần một đối trọng có sức mạnh tương đương. Kendall không thể làm vừa lòng nàng. Anh ta là một quý ông ngoài tầm Annabelle – quá hòa nhã và trung bình, và thông minh theo cách sai lệch. Annabelle sẽ không bao giờ tôn trọng anh ta, hoặc hài lòng với phẩm chất của anh ta. Nàng sẽ khinh bỉ anh ta cho mọi thứ lẽ ra nàng nên ngưỡng mộ…và Kendall sẽ co cụm trong những chuẩn mực của Annabelle mà Simon lẽ ra sẽ thấy hứng thú

Kéo tia nhìn khỏi cặp trai gái, Simon đi về phía bên kia phòng, nơi Westcliff và một vài người bạn đang trò chuyện. Quay lại nhìn chàng, bá tước thì thầm “Thích chứ?”

“Không hẳn” Simon thọc tay vào túi áo choàng và nôn nóng nhìn khắp gian phòng “Tôi đã ở Hampshire đủ lâu – tôi cần trở vê Luân Đôn để xem xét xưởng đúc”

“Còn cô Peyton thì sao?” câu hỏi êm ái vang lên

Simon cân nhắc một lúc “Tôi nghĩ” chàng từ tốn nói “là tôi sẽ đợi và xem chuyện gì xảy ra giữa cô ấy và Kendall” chàng nhìn mặt Westcliff với một cái nhướng máy khó hiểu

Bá tước gật đầu đáp lại “Khi nào anh đi?”

“Sáng sớm mai” Simon không thể ngăn một tiếng thở dài ngao ngán

Westcliff nhăn nhó cười “Tình huống này sẽ tự nó kết thúc thôi” bá tước tẻ nhạt nói “Về Luân Đôn đi, và trở lại khi đầu óc của anh đã ổn định”

Annabelle không thể rũ bỏ vẻ sầu muộn cứ bám vào nàng như một lớp băng. Giấc ngủ lảnh tránh nàng, và nàng không cắn nổi một miếng nào trong bữa sáng xa hoa được tổ chức dưới lầu. Ngài Kendall đã quan sát bộ dạng xanh xao lặng lẽ của nàng là do ảnh hưởng còn sót lại của căn bệnh gần đây, và anh ta miệt mài bày tỏ sự cảm thông và an ủi cho đến khi nàng bực mình đến nỗi muốn đẩy anh ta đi. Bạn nàng cũng làm nàng bực mình tương tự vì sự tử tế của họ, và lần đầu tiên Annabelle không lấy làm hào hứng trò chuyện với nhóm bạn. Nàng cố xác định khoảnh khắc tinh thần nàng trở nên gay gắt, và nhận ra nó bắt đầu khi tiểu thư Olivia nói Simon Hunt đã rời Stony Cross.

“Ông Hunt đã đi công cán ở Luân Đôn” Tiểu thư Olivia khẽ nói “Anh ta đã ở lại khá lâu – tôi thắc mắc sao anh ta không rời khỏi đây sớm hơn. Không có hiểu lầm gì với anh ta đâu, để chắc chắn…”

Khi có ai đó đặt câu hỏi tại sao việc Hunt rời đi vội vàng đến vậy thì tiểu thư Olivia mỉm cười và lắc đầu “Ồ, Hunt đến và đi theo ý thích, như một con mèo. Anh ta bỏ đi đột ngột vì không thích nói từ biệt thôi”

Hunt bỏ đi mà không nói lời nào với Annabelle và kết quả là, nàng cảm thấy bị bỏ rơi và băn khoăn. Những ý nghĩ từ đêm trước – ôi, cái đêm gớm guốc! – cứ tua đi tua lại trong đầu nàng. Sau những việc đã xảy ra ở phòng nhạc, nàng bị mất phương hướng, hoàn toàn bận rộn với những suy nghĩ về Hunt đến mức nàng không thể tập trung tư tưởng. Nàng giữ mắt nhìn xuống để tránh né cái nhìn thoáng qua của anh ta, và nàng đã thầm cầu xin rằng anh ta sẽ không tiếp cần nàng. May thay Kendall vẫn giữ khoảng cách, trong lúc anh ta đứng ngay cạnh nàng. Kendall đã dùng cả đêm trò chuyện với nàng về những chủ đề nàng không hiểu nổi và cũng không quan tâm. Nàng khuyến khích anh ta qua những tiếng thì thầm vô thưởng vô phạt và nụ cười nhếch môi, và đã lờ mờ nghĩ rằng nàng nên cảm thấy phấn khích vì sự chú ý anh ta dành cho nàng. Thay vào đó, nàng chỉ ước anh ta biến đi.

Tâm trạng thờ ơ của nàng vào bữa sáng có vẻ còn thu hút Kendall hơn nữa. Cho rằng vẻ ngoài ngoan ngoãn của Annabelle chỉ là diễn kịch, Lillian Bowman lén lút thì thầm vào tai bạn “Làm tốt lắm, Annabelle. Anh ta sắp ăn đến tay cậu rồi”

Lấy cớ cần nghỉ ngơi để rời khỏi bàn ăn, Annabelle tha thẩn khắp dinh thự, cho đến khi nàng đến phòng khách màu xanh. Bàn cờ quyến rũ nàng, và nàng từ từ đến gần, tự hỏi phải chăng người hầu cuối cùng cũng sắp cờ vào hộp, hay là có ai can thiệp vào ván đấu. Không, nó vẫn giống hệt lúc nàng bỏ đi…với một thay đổi nhỏ. Simon Hunt đã dời quân tốt sang vị trí phòng thủ, qua đó cho phép nàng có cơ hội chuyển sang phản công, hoặc tấn công quân Hậu của chàng. Đó không phải là nước cờ nàng mong mỏi ở chàng. Nàng đã nghĩ chàng sẽ cố gắng làm một cái gì đó tham vọng hơn kìa. Gây chia rẽ hơn. Nghiên cứu bàn cờ, nàng suy ngẫm về chiến lược của chàng. Liệu nước đi của chàng là do thiếu quyết đoàn, hoặc là bất cẩn? Hoặc do một ý đồ nào đó nàng không thể nhận ra? Annabelle với tay lấy một quân của nàng, lưỡng lự, và rút tay lại. Chỉ là một trò chơi, nàng tự bảo mình. Nàng gán cho mỗi nước đi một tầm quan trọng quá mức, như thể có một giải thưởng rất lớn đang treo trước mặt. Tuy nhiên, nàng lại cân nhắc quyết định một cách cẩn thận trước khi cầm cờ lần nữa. Nàng trượt quân Hậu về trước và ăn quân tốt, trải nghiệm một cảm giác thỏa mãn khi những quân cơ và vào nhau, ngà va vào cẩm thạch. Cầm quân tốt trong lòng bàn tay, nàng kiểm tra trọng lượng của nó trước khi cẩn thận đặt qua một bên

Một tuần trôi qua và khoảng thời gian ở bên bàn cờ là lúc Annabelle vui vẻ hiếm hoi. Nàng chưa từng cảm thấy như vậy…không hạnh phúc, không buồn, không quan tâm đến tương lai. Nàng đơn giản chỉ bị tê liệt, giác quan và cảm xúc của nàng vật vờ cho đến khi nàng bắt đầu nghĩ nàng không còn quan tâm đến một điều gì khác lần nữa. Tình trạng thờ ơ hoàn toàn thỉnh thoảng làm nàng cảm thấy xa cách với chính con người nàng, nhìn nàng như một con búp bê di chuyển máy móc mỗi ngày.

Ngài Kendall đi cùng Annabelle ngày một thường xuyên…họ nhảy cùng nhau ở một vũ hội, ngồi cạnh nhau trong nhà hát, và tản bộ trong vườn với Philippa giữ một khoảng cách nhất định phía sau.

Kendall dễ chịu, đáng kính, và có sức quyến rũ âm thầm. Anh ta có sức chịu đựng, thật ra mà nói, là Annabelle bắt đầu nghĩ rằng khi nàng và nhóm cánh-hoa-cô-đơn gài bẫy anh ta thì anh ta sẽ không căm ghét nó lắm, nếu bị buộc phải cưới cô gái anh ta tình cờ làm tổn thương danh dự. Anh ta thậm chí sẽ quen với việc đó, và, là một người có học thức, anh ta sẽ tìm được cách chấp nhận sự tình

Còn về Hodgeham, rõ ràng Philippa đã xoay xở đến ngăn ông ta gặp Annabelle. Hơn thế nữa, bằng cách nào đó Philippa đã thuyết phục ông ta không tiết lộ bí mật của họ với Kendall, mặc dù bà không thảo luận chi tiết cuộc nói chuyện. Quan tâm đến những vấn đề gây căng thẳng cho mẹ nàng, Annabelle ngập ngừng đề cập đến khả năng rời Stony Cross. Tuy nhiên, Philippa không thèm nghe. “Mẹ sẽ giải quyết Hodgeham” bà nói chắc nịch “Con chỉ cần tiếp tục với Ngài Kendall. Rõ ràng mọi người đều biết Kendall đang mê mệt con”

Phải chi Annabelle có thể xóa sạch kí ức ở phòng nhạc khỏi tâm trí nàng…nàng mơ về nó một cách rõ ràng đến ngạc nhiên và thức dậy trong đau khổ, với mền xoắn quanh chân và da nàng nóng như thiêu đốt. Nàng điêu đứng vì nghĩ đến Simon Hunt, kí ức về mùi hương và sự ấm áp trong những cái hôn khiêu khích của chàng…cơ thể cứng rắn bên dưới bộ lễ phục trang nhã.

Mặc dù những cánh-hoa-cô-đơn khác có hứa kể cho nhau nghe chi tiết những cuộc phiêu lưu tình ái của họ thì Annabelle cũng không đủ can đảm thổ lộ tất cả. Chuyện xảy ra với Hunt quá riêng tư. Đó không phải là chuyện những cô bạn háo hức có thể đem ra mổ xẻ vì họ cũng không biết gì về đàn ông hơn nàng. Và nếu nàng cố giải thích cảm giác đó với họ thì nàng biết họ cũng không hiểu. Không có từ nào có thể mô tả sự thân mật hút hồn và sự bối rối tàn phá theo sau.

Lạy Chúa tại sao nàng lại có cảm giác này với một người nàng từng khinh miệt? Trong hai năm nàng chán ghét phải thấy chàng trong những hoạt động xã giao – nàng đã xem chàng như một người đồng hành khó chịu nhất có thể. Thế mà bây giờ…bây giờ…

Ném những ý nghĩ không mong muốn qua một bên, Annabelle rút vào phòng khách của nhà Marsden vào một ngày nọ, hy vọng làm chệch hướng tâm trí rối tung của nàng bằng vài quyển sách. Nàng ôm dưới cánh tay một bộ sách nặng nề có khắc dòng chữ ép nhũ vàng phía trước :Xã hội làm vườn hoàng gia – những bài báo cáo tìm kiếm và kết luận được thông qua bởi những thành viên đáng kính vào năm 1843. Quyển sách nặng ngang ngửa cái đe, và Annabelle dứt khoát tự hỏi sao mà có người nghĩ ra lắm thứ để nói về cây thế nhỉ. Đặt sách lên bàn, Annabelle bắt đầu cúi người xuống trường kỷ cạnh cửa sổ, khi một cái gì đó từ góc bàn cờ thu hút sự chú ý của nàng. Chỉ là nàng tưởng tượng, hay là…

Nheo mắt tò mò, Annabelle sải bước đến bàn cờ và nhìn vào thứ tự quân cờ đã không nhúc nhích suốt một tuần qua. Đúng rồi…có gì đó khác. Nàng đã dùng quân Hoàng hậu để ăn quân tốt của Simon. Bây giờ quân hoàng hậu của nàng đã bị lấy khỏi bàn và đặt qua một bên

Chàng đã trở lại, dòng suy nghĩ bắn qua cơ thể nàng. Nàng chắc chắn Simon Hunt là người duy nhất chạm vào bàn cờ. Chàng ở đây, ở Stony Cross. Mặt nàng trắng bệch như tờ giấy ngoại sức nóng căng tràn làm cho hai bên má nàng đỏ lên như mào gà. Nhận ra phản ứng của nàng là mất cân bằng, nàng cố giữ bình tĩnh. Việc chàng trở lại chẳng có ý nghĩa gì cả - nàng đã không muốn chàng, không thể có chàng, và phải tránh xa chàng bằng mọi giá. Nhắm mắt lại, nàng thở sâu và tập trung khống chế nhịp tim, để con tim cuồng loạn của nàng chậm dần nhịp đập ngoan cố.

Cuối cùng nàng cũng tìm lại tự chủ, nàng nhìn xuống bàn cờ, cố hiểu nước đi mới nhất của chàng. Sao chàng ăn quân hậu của nàng được? Nàng nhanh chóng tính toán vị trí những quân còn lại. Và nàng nhận ra…chàng đã lừa nàng tiến về trước với con tốt phòng thủ, và đặt nàng vào vị trí tuyệt vời để quân tượng của chàng bắt giữ. Và với quân hậu bị loại trừ, giờ đây quân vua của nàng bị đe dọa và…

Chàng bẫy nàng

Chàng đã nhử nàng bằng quân tốt khúm núm đó, và nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Bật cười ngờ vực, Annabelle quay đầu khỏi bàn cờ và đi vòng vòng trong phòng. Những phương thức phòng thủ lấp đầy tâm trí nàng, và nàng cố tìm ra một cách nào đó chàng không mong đợi. Tuân theo bản năng, nàng quay lại bàn cờ, mỉm cười tự hỏi phản ứng của chàng sẽ ra sao một khi chàng khám phá ra nước đi phản đòn của nàng. Tuy nhiên, khi tay nàng lửng lơ trên bàn, thì cảm giác hứng khởi ấm áp chết lặng hoàn toàn, và mặt nàng đanh lại như đá tảng. Nàng đang làm gì vậy? Tiếp tục trò chơi, lưu giữ mối dây liên hệ mỏng manh với chàng, thật là vô nghĩa. Không…nó nguy hiểm. Không có lựa chọn nào khác giữa an toàn và thảm họa

Tay Annabelle run rẩy một chút khi nàng với tay cầm hết quân này đến quân khác, sắp xếp cẩn thận vào hộp, dẹp bàn cờ. “Tôi bỏ cuộc” nàng nói to, cổ họng nàng thít lại đau đớn “Tôi bỏ cuộc” Nàng nuốt khan khi những chữ đó bật ra. Nàng không ngốc đến mức cho phép nàng ham muốn một điều gì đó…một ai đó…người rõ ràng là một sai lầm. Khi hộp cờ đóng lại, nàng đi ra xa bàn và đứng đó, nhìn lại một lúc. Nàng cảm thấy héo hon và đột ngột mệt lả, nhưng cương quyết.

Tối nay. Sự ve vãn nhập nhằng với Ngài Kendall sẽ được giải quyết rốt ráo. Buổi tiệc gần như kết thúc, và bây giờ Simon Hunt đã trở lại, nàng không thể mạo hiểm để mọi công sức đổ sông đổ biển chỉ vì còn vướng mắc với chàng. Nhún vai quyết tâm, nàng đến nói chuyện với Lillian, và bọn họ cùng đưa ra kế hoạch. Tối nay sẽ kết thúc bằng tuyên bố đính ước giữa nàng và Ngài Kendall
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện