“Mấu chốt của trò này là ở thời điểm” Lillian nói, đôi mắt nâu của cô ánh lên vẻ thích thú. Chắc chắn là sĩ quan quân đội cũng không thi hành một chiến dịch nào đó với vẻ quyết tâm cao độ như Lillian Bowman đang thể hiện. Cả bốn cánh-hoa-cô-đơn ngồi cùng nhau ở hàng hiên phía sau với những ly nước chanh mát lạnh, bọng nước, ra vẻ biếng nhác trong khi thực tế là họ cẩn thận mưu tính cho kế hoạch tối nay.
“Mình đề nghị một cuộc dạo chơi trước khi ăn tối quanh khu vườn để kích thích vị giác” Lillian nói với Annabelle “Daisy và Evie sẽ đồng ý thôi, và chúng ta sẽ đi cùng mẹ tụi mình và Dì Florence và bất kì ai đang noi chuyện với họ - hy vọng rằng trước khi mọi người đến được phía kia của vườn lê thì cậu sẽ bị bắt tại trận với Ngài Kendall”
“Cái gì mà bắt tại trận” Daisy hỏi “Nghe có vẻ phi pháp quá”
“Chị cũng không biết chính xác” Lillian thú nhận “Chị đọc được trong một cuốn tiểu thuyết…nhưng chị chắc chắc nó chỉ đơn giản là việc danh dự của một cô gái bị tổn hại”
Annabelle miễn cưỡng mỉm cười, ước rằng nàng có thể cảm nhận được dù chỉ một chút thích thú của chị em Bowman về tình cảnh hiện tại. Hai tuần trước, nàng có lẽ đã hăm hở bàn luận. Nhưng không biết sao bây giờ mọi chuyện có vẻ sai hết. Moi được một lời cầu hôn từ quý tộc không còn đem lại cảm giác hào hứng cho nàng. Không hề cảm thấy nhẹ nhõm hay thích thú, hoặc cái gì đó tương đối lạc quan. Nó giống như một thứ trách nhiệm cần phải thực hiện. Nàng che dấu sự sợ hãi trong lúc chị em Bowman hoạch định kế hoạch như những chiến lược gia chuyên nghiệp
Tuy nhiên, có vẻ Evie, người có óc quan sát hơn mọi người trong nhóm cộng lại, đã nhận thấy cảm giác thật sự bên dưới vẻ ngoài của Annabelle. “Đây có phải là điều cậu muốn không, Annabelle?” cô dịu dàng hỏi, sự lo lắng đong đầy trong cặp mắt xanh “Cậu không phải làm chuyện này, cậu biết chứ. Chúng ta sẽ tìm một người khác nếu cậu không muốn Kendall”
“Không còn thời gian để tìm người khác đâu” Annabelle thì thầm đáp “Không…phải là Kendall, và phải là tối nay, trước khi…”
“Trước khi?” Evie lặp lại, quay đầu quan sát Annabelle với vẻ bối rối khẽ khàng. Ánh nắng mặt trời sáng rực trên những đốm tàn nhang rải rác của cô, làm chúng trông như bụi vàng trên làn da mượt mà “Trước khi cái gì?”
Annabelle im lặng, Evie gục đầu và kéo đầu ngón tay quanh mép ly, thu nhặt những tép vụn bám vào thành ly. Chị em Bowman nói chuyện khoa trương, tranh cãi về câu hỏi liệu vườn lê có phải là địa điểm thích hợp nhất để rình rập Kendall hay không. Chỉ khi Annabelle nghĩ rằng Evie sẽ bỏ qua câu chuyện bên lề thì cô gái nhẹ nhàng thì thầm “Cậu có nghe gì chưa, Annabelle, Ông Hunt vừa trở lại Stony Cross tối qua?”
“Sao cậu biết?”
“Ai đó kể với dì mình”
Bắt gặp tia nhìn săm soi của Evie, Annabelle không thể không nghĩ rằng tai họa sẽ giáng xuống đầu kẻ nào dám đánh giá thấp Evangeline Jenner “Không, mình chưa nghe” nàng thì thầm
Xoay xoay ly nước chanh, Evie nhìn đăm đăm vào lớp đường vón cục dưới đáy “Mình tự hỏi sao anh ta chưa đón nhận đề nghị cho hôn của cậu” Evie từ tốn nói “Sau tất cả những hứng thú anh ta đã thể hiện trong quá khứ…”
Tia nhìn của họ gặp nhau, và Annabelle cảm thấy mặt nàng đỏ bừng. Mắt nàng van nài Evie đừng nói thêm nữa, và nàng nhanh chóng lắc đầu
Evie hiểu trong chớp mắt “Annabelle” cô nói chậm rãi “cậu có cảm thấy phiền nếu mình không hùa theo mọi người trong kế hoạch gài bẫy Kendall tối nay không? Sẽ có nhiều người chứng kiến sự việc. Mình không hề nghi ngờ là Lillian sẽ đem theo một số lượng đông đảo nhân chứng. Mình sẽ trở nên thừa thãi”
“Tất nhiên là mình không phiền” Annabelle nói, và hỏi với nụ cười bẽn lẽn “Tiêu chuẩn đạo đức hả, Evie?’
“Ồ, không đâu, mình không ra vẻ đạo đức giả như vậy. Mình khá sẵn lòng tham gia phạm tội…và dù mình có ra vườn tối nay hay không thì mình vẫn là thành viên của nhóm. Chỉ là…” nàng ngập ngừng rồi khẽ nói tiếp “Mình không n-nghĩ là cậu muốn ngài Kendall. Không phải với tư cách người đàn ông – không theo đúng con người anh ta. Và sau khi biết cậu rõ hơn, mình…mình không nghĩ rằng kết hôn với anh ta sẽ đem lại cho cậu hạnh phúc”
“Nhưng nó sẽ” Annabelle cãi, giọng nàng sắc cạnh cho đến khi thu hút sự chú ý của chị em Bowman. Họ ngừng nói và tò mò nhìn nàng trừng trừng “Không ai gần tuýp người lý tưởng của mình bằng Kendall”
“Anh ta hoàn hảo cho cậu” Lillian tán thành “Mình hy vọng cậu không gieo vài mầm móng nghi ngờ, Evie – quá muộn cho việc đó rồi. Chúng ta không thể gạt bỏ một kế hoạch hoàn hảo khi mà chiến thắng đã gần như nằm gọn trong tay”
Evie lập tức lắc đầu, có vẻ co ro trên ghế “Không, không..mình không phải đang cố…” Giọng cô nhỏ lại chỉ còn tiếng thều thào, và cô ném cho Annabelle cái nhìn hối lỗi
“Tất nhiên là cậu ấy không làm vậy” Annabelle bảo vệ Evie, và mỉm cười liều lĩnh “Hãy ôn lại kế hoạch một lần nữa đi Lillian”
Ngài Kendall tỏ vẻ hài lòng khi Annabelle Peyton giục anh ta ra ngoài vườn dạo mát trước bữa tối. Tiết trời vào lúc chạng vạng thật dễ chịu, tạo cho toàn bộ cảnh quan không một luồng gió nhẹ đủ sức gây xôn xao bầu không khí trĩu nặng. Hầu hết quan khách đều đang chuẩn bị cho bữa tối, hoặc uể oải vui chơi trong phòng đánh bài hoặc phòng khách, vậy nên không gian phía ngoài gần như không ai lui tới. Không người đàn ông nào lại có thể biết cô gái muốn điều gì khi cô ta đề nghị một cuộc dạo chơi không kèm người giám hộ trong những trường hợp như thế này. Hình như là không phản đối viễn cảnh có một hoặc hai cái hôn thoáng chốc, Kendall cho phép Annabelle tán tỉnh anh ta suốt lúc đi qua hàng rào khu vườn và sau những bức tường đá có hoa hồng bao bọc.
“Tôi đã nghĩ chúng ta nên có người giám hộ” anh ta khẽ cười “Như thế này rõ ràng là không thích hợp, cô Peyton”
Annabelle nhoẻn miệng cười “Đi với tôi một lúc thôi” nàng thúc giục “Không ai để ý đâu”
Khi anh ta chiều ý nàng thì cảm giác tội lỗi dâng đầy trong lòng nàng. Nàng có cảm giác đang đưa một con cừu đi chọc tiết. Kendall là người tốt – anh ta không đáng bị bẫy vào một cuộc hôn nhân ép uổng. Phải chi nàng có nhiều thời gian hơn thì nàng sẽ để mọi chuyện phát triển tự nhiên và moi ra lời cầu hôn chân thành từ anh ta. Nhưng đây đã là tuần cuối cùng của lễ hội, và nàng phải nhanh chóng cho anh ta vào rọ. Nếu nàng có thể hoàn thành tốt phần việc của mình thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Annabelle, Phu nhân Kendall, nàng cau mày tự nhắc nhở bản thân. Annabelle, Phu nhân Kendall…nàng có thể nhìn thấy hình ảnh một phụ nữ có chồng sống bình lặng trong xã hội Hampshire, thỉnh thoảng đến thăm Luân Đôn, mời em trai về nhà chơi mỗi dịp nghỉ lễ. Annabelle, Phu nhân Kendall sẽ có nửa tá con cái, vài đứa trong số đó sẽ mang cặp kính giống hệt Kendall. Và Annabelle, Phu nhân Kendall sẽ là một người vợ tận tụy dùng hết phần đời của mình để chuộc lại lỗi lầm khi xưa đã lừa gạt buộc chồng phải cưới nàng.
Họ đến khoảng đất trống phía trước vườn lê, nơi có chiếc bàn đá đặt giữa vòng xuyến đá sỏi. Kendall đưa mắt nhìn Annabelle, nàng đang dựa người vào mép bàn trong một tư thế xét nét. Anh ta đánh bạo đưa tay chạm vào lọn tóc xoăn rủ trên vai nàng, ngưỡng mộ ánh sáng lóe ra từ bìm tóc nâu nhạt. “Cô Peyton” Kendall lẩm bẩm “rõ ràng cô biết tôi rất thích bầu bạn với cô”
Trái tim Annabelle bắt đầu đập dữ dội, cho đến khi nàng nghĩ nàng có thể nghẹt thở vì chuyện đó “Tôi…tôi cảm thấy rất vui khi được đi dạo và trò chuyện với ngài” nàng xoay xở nói
“Cô rất đáng yêu” Kendall thì thầm, tiến lại gần nàng “Tôi chưa từng thấy đôi mắt nào xanh đến vậy”
Một tháng trước có lẽ Annabelle sẽ nhảy cỡn lên vui mừng vì chuyện đang xảy ra. Kendall là một người tốt, không kể đến vẻ quyến rũ, trẻ tuổi, và giàu có, và tước vị…ôi, cái quái quỷ gì đang xảy ra với nàng vậy? Cả người nàng tràn ngập miễn cưỡng khi anh ta cúi đầu xuống khuôn mặt căng cứng, đỏ hồng của nàng. Bối rối, hoang mang, nàng cố giữ người thăng bằng. Tuy nhiên, trước khi môi họ chạm nhau, nàng thở hắt ra và quay mặt đi.
Im lặng bao trùm khoảng đất trống
“Tôi có làm cô sợ không?” Kendall hỏi thăm. Giọng điệu anh ta dịu dàng và lặng lẽ…khác hẳn tính cách ngạo mạn của Simon Hunt.
“Không…không phải vậy. Chỉ là…tôi không thể làm chuyện này” Annabelle xoa xoa vầng trán nhức buốt, vai nàng trơ giữa chỗ phùng phình trên váy áo màu hồng đào. Khi nàng nói tiếp, giọng nàng tràn ngập thất bại và ghê tởm “Thứ lỗi cho tôi thưa ngài. Ngài là quý ông tử tế nhất tôi từng có vinh dự được biết. Đó là lý do tôi phải rời khỏi ngài. Tôi không thể khuyến khích sự quan tâm của ngài khi biết rõ chuyện đó sẽ chẳng đi đến đâu”
“Tại sao cô nghĩ vậy?” Kendall bối rối hỏi
“Ngài không thật sự biết về tôi” Annabelle mỉm cười đau xót “Giữ lấy lời tôi đi, chúng ta không xứng đôi. Dù tôi có cố gắng đến đâu đi nữa thì cuối cùng tôi cũng không thể ngăn mình giẫm lên ngài – và ngài là một quý ông nên sẽ không phản đối, kết quả là hai ta cùng đau khổ”
“Cô Peyton” anh ta thì thầm, cố tìm hiểu cơn bộc phát của nàng “Tôi không hiểu – ”
“Tôi cũng không chắc tôi có hiểu không nữa. Nhưng tôi xin lỗi. Tôi ước điều tốt đẹp nhất sẽ đến với ngài. Và tôi ước…” Hơi thở của nàng vọt ra bất thường, và đột ngột nàng cười to “Điều ước là một thứ nguy hiểm phải không?” nàng lẩm bẩm, và nhanh chóng bỏ đi.
“Mình đề nghị một cuộc dạo chơi trước khi ăn tối quanh khu vườn để kích thích vị giác” Lillian nói với Annabelle “Daisy và Evie sẽ đồng ý thôi, và chúng ta sẽ đi cùng mẹ tụi mình và Dì Florence và bất kì ai đang noi chuyện với họ - hy vọng rằng trước khi mọi người đến được phía kia của vườn lê thì cậu sẽ bị bắt tại trận với Ngài Kendall”
“Cái gì mà bắt tại trận” Daisy hỏi “Nghe có vẻ phi pháp quá”
“Chị cũng không biết chính xác” Lillian thú nhận “Chị đọc được trong một cuốn tiểu thuyết…nhưng chị chắc chắc nó chỉ đơn giản là việc danh dự của một cô gái bị tổn hại”
Annabelle miễn cưỡng mỉm cười, ước rằng nàng có thể cảm nhận được dù chỉ một chút thích thú của chị em Bowman về tình cảnh hiện tại. Hai tuần trước, nàng có lẽ đã hăm hở bàn luận. Nhưng không biết sao bây giờ mọi chuyện có vẻ sai hết. Moi được một lời cầu hôn từ quý tộc không còn đem lại cảm giác hào hứng cho nàng. Không hề cảm thấy nhẹ nhõm hay thích thú, hoặc cái gì đó tương đối lạc quan. Nó giống như một thứ trách nhiệm cần phải thực hiện. Nàng che dấu sự sợ hãi trong lúc chị em Bowman hoạch định kế hoạch như những chiến lược gia chuyên nghiệp
Tuy nhiên, có vẻ Evie, người có óc quan sát hơn mọi người trong nhóm cộng lại, đã nhận thấy cảm giác thật sự bên dưới vẻ ngoài của Annabelle. “Đây có phải là điều cậu muốn không, Annabelle?” cô dịu dàng hỏi, sự lo lắng đong đầy trong cặp mắt xanh “Cậu không phải làm chuyện này, cậu biết chứ. Chúng ta sẽ tìm một người khác nếu cậu không muốn Kendall”
“Không còn thời gian để tìm người khác đâu” Annabelle thì thầm đáp “Không…phải là Kendall, và phải là tối nay, trước khi…”
“Trước khi?” Evie lặp lại, quay đầu quan sát Annabelle với vẻ bối rối khẽ khàng. Ánh nắng mặt trời sáng rực trên những đốm tàn nhang rải rác của cô, làm chúng trông như bụi vàng trên làn da mượt mà “Trước khi cái gì?”
Annabelle im lặng, Evie gục đầu và kéo đầu ngón tay quanh mép ly, thu nhặt những tép vụn bám vào thành ly. Chị em Bowman nói chuyện khoa trương, tranh cãi về câu hỏi liệu vườn lê có phải là địa điểm thích hợp nhất để rình rập Kendall hay không. Chỉ khi Annabelle nghĩ rằng Evie sẽ bỏ qua câu chuyện bên lề thì cô gái nhẹ nhàng thì thầm “Cậu có nghe gì chưa, Annabelle, Ông Hunt vừa trở lại Stony Cross tối qua?”
“Sao cậu biết?”
“Ai đó kể với dì mình”
Bắt gặp tia nhìn săm soi của Evie, Annabelle không thể không nghĩ rằng tai họa sẽ giáng xuống đầu kẻ nào dám đánh giá thấp Evangeline Jenner “Không, mình chưa nghe” nàng thì thầm
Xoay xoay ly nước chanh, Evie nhìn đăm đăm vào lớp đường vón cục dưới đáy “Mình tự hỏi sao anh ta chưa đón nhận đề nghị cho hôn của cậu” Evie từ tốn nói “Sau tất cả những hứng thú anh ta đã thể hiện trong quá khứ…”
Tia nhìn của họ gặp nhau, và Annabelle cảm thấy mặt nàng đỏ bừng. Mắt nàng van nài Evie đừng nói thêm nữa, và nàng nhanh chóng lắc đầu
Evie hiểu trong chớp mắt “Annabelle” cô nói chậm rãi “cậu có cảm thấy phiền nếu mình không hùa theo mọi người trong kế hoạch gài bẫy Kendall tối nay không? Sẽ có nhiều người chứng kiến sự việc. Mình không hề nghi ngờ là Lillian sẽ đem theo một số lượng đông đảo nhân chứng. Mình sẽ trở nên thừa thãi”
“Tất nhiên là mình không phiền” Annabelle nói, và hỏi với nụ cười bẽn lẽn “Tiêu chuẩn đạo đức hả, Evie?’
“Ồ, không đâu, mình không ra vẻ đạo đức giả như vậy. Mình khá sẵn lòng tham gia phạm tội…và dù mình có ra vườn tối nay hay không thì mình vẫn là thành viên của nhóm. Chỉ là…” nàng ngập ngừng rồi khẽ nói tiếp “Mình không n-nghĩ là cậu muốn ngài Kendall. Không phải với tư cách người đàn ông – không theo đúng con người anh ta. Và sau khi biết cậu rõ hơn, mình…mình không nghĩ rằng kết hôn với anh ta sẽ đem lại cho cậu hạnh phúc”
“Nhưng nó sẽ” Annabelle cãi, giọng nàng sắc cạnh cho đến khi thu hút sự chú ý của chị em Bowman. Họ ngừng nói và tò mò nhìn nàng trừng trừng “Không ai gần tuýp người lý tưởng của mình bằng Kendall”
“Anh ta hoàn hảo cho cậu” Lillian tán thành “Mình hy vọng cậu không gieo vài mầm móng nghi ngờ, Evie – quá muộn cho việc đó rồi. Chúng ta không thể gạt bỏ một kế hoạch hoàn hảo khi mà chiến thắng đã gần như nằm gọn trong tay”
Evie lập tức lắc đầu, có vẻ co ro trên ghế “Không, không..mình không phải đang cố…” Giọng cô nhỏ lại chỉ còn tiếng thều thào, và cô ném cho Annabelle cái nhìn hối lỗi
“Tất nhiên là cậu ấy không làm vậy” Annabelle bảo vệ Evie, và mỉm cười liều lĩnh “Hãy ôn lại kế hoạch một lần nữa đi Lillian”
Ngài Kendall tỏ vẻ hài lòng khi Annabelle Peyton giục anh ta ra ngoài vườn dạo mát trước bữa tối. Tiết trời vào lúc chạng vạng thật dễ chịu, tạo cho toàn bộ cảnh quan không một luồng gió nhẹ đủ sức gây xôn xao bầu không khí trĩu nặng. Hầu hết quan khách đều đang chuẩn bị cho bữa tối, hoặc uể oải vui chơi trong phòng đánh bài hoặc phòng khách, vậy nên không gian phía ngoài gần như không ai lui tới. Không người đàn ông nào lại có thể biết cô gái muốn điều gì khi cô ta đề nghị một cuộc dạo chơi không kèm người giám hộ trong những trường hợp như thế này. Hình như là không phản đối viễn cảnh có một hoặc hai cái hôn thoáng chốc, Kendall cho phép Annabelle tán tỉnh anh ta suốt lúc đi qua hàng rào khu vườn và sau những bức tường đá có hoa hồng bao bọc.
“Tôi đã nghĩ chúng ta nên có người giám hộ” anh ta khẽ cười “Như thế này rõ ràng là không thích hợp, cô Peyton”
Annabelle nhoẻn miệng cười “Đi với tôi một lúc thôi” nàng thúc giục “Không ai để ý đâu”
Khi anh ta chiều ý nàng thì cảm giác tội lỗi dâng đầy trong lòng nàng. Nàng có cảm giác đang đưa một con cừu đi chọc tiết. Kendall là người tốt – anh ta không đáng bị bẫy vào một cuộc hôn nhân ép uổng. Phải chi nàng có nhiều thời gian hơn thì nàng sẽ để mọi chuyện phát triển tự nhiên và moi ra lời cầu hôn chân thành từ anh ta. Nhưng đây đã là tuần cuối cùng của lễ hội, và nàng phải nhanh chóng cho anh ta vào rọ. Nếu nàng có thể hoàn thành tốt phần việc của mình thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Annabelle, Phu nhân Kendall, nàng cau mày tự nhắc nhở bản thân. Annabelle, Phu nhân Kendall…nàng có thể nhìn thấy hình ảnh một phụ nữ có chồng sống bình lặng trong xã hội Hampshire, thỉnh thoảng đến thăm Luân Đôn, mời em trai về nhà chơi mỗi dịp nghỉ lễ. Annabelle, Phu nhân Kendall sẽ có nửa tá con cái, vài đứa trong số đó sẽ mang cặp kính giống hệt Kendall. Và Annabelle, Phu nhân Kendall sẽ là một người vợ tận tụy dùng hết phần đời của mình để chuộc lại lỗi lầm khi xưa đã lừa gạt buộc chồng phải cưới nàng.
Họ đến khoảng đất trống phía trước vườn lê, nơi có chiếc bàn đá đặt giữa vòng xuyến đá sỏi. Kendall đưa mắt nhìn Annabelle, nàng đang dựa người vào mép bàn trong một tư thế xét nét. Anh ta đánh bạo đưa tay chạm vào lọn tóc xoăn rủ trên vai nàng, ngưỡng mộ ánh sáng lóe ra từ bìm tóc nâu nhạt. “Cô Peyton” Kendall lẩm bẩm “rõ ràng cô biết tôi rất thích bầu bạn với cô”
Trái tim Annabelle bắt đầu đập dữ dội, cho đến khi nàng nghĩ nàng có thể nghẹt thở vì chuyện đó “Tôi…tôi cảm thấy rất vui khi được đi dạo và trò chuyện với ngài” nàng xoay xở nói
“Cô rất đáng yêu” Kendall thì thầm, tiến lại gần nàng “Tôi chưa từng thấy đôi mắt nào xanh đến vậy”
Một tháng trước có lẽ Annabelle sẽ nhảy cỡn lên vui mừng vì chuyện đang xảy ra. Kendall là một người tốt, không kể đến vẻ quyến rũ, trẻ tuổi, và giàu có, và tước vị…ôi, cái quái quỷ gì đang xảy ra với nàng vậy? Cả người nàng tràn ngập miễn cưỡng khi anh ta cúi đầu xuống khuôn mặt căng cứng, đỏ hồng của nàng. Bối rối, hoang mang, nàng cố giữ người thăng bằng. Tuy nhiên, trước khi môi họ chạm nhau, nàng thở hắt ra và quay mặt đi.
Im lặng bao trùm khoảng đất trống
“Tôi có làm cô sợ không?” Kendall hỏi thăm. Giọng điệu anh ta dịu dàng và lặng lẽ…khác hẳn tính cách ngạo mạn của Simon Hunt.
“Không…không phải vậy. Chỉ là…tôi không thể làm chuyện này” Annabelle xoa xoa vầng trán nhức buốt, vai nàng trơ giữa chỗ phùng phình trên váy áo màu hồng đào. Khi nàng nói tiếp, giọng nàng tràn ngập thất bại và ghê tởm “Thứ lỗi cho tôi thưa ngài. Ngài là quý ông tử tế nhất tôi từng có vinh dự được biết. Đó là lý do tôi phải rời khỏi ngài. Tôi không thể khuyến khích sự quan tâm của ngài khi biết rõ chuyện đó sẽ chẳng đi đến đâu”
“Tại sao cô nghĩ vậy?” Kendall bối rối hỏi
“Ngài không thật sự biết về tôi” Annabelle mỉm cười đau xót “Giữ lấy lời tôi đi, chúng ta không xứng đôi. Dù tôi có cố gắng đến đâu đi nữa thì cuối cùng tôi cũng không thể ngăn mình giẫm lên ngài – và ngài là một quý ông nên sẽ không phản đối, kết quả là hai ta cùng đau khổ”
“Cô Peyton” anh ta thì thầm, cố tìm hiểu cơn bộc phát của nàng “Tôi không hiểu – ”
“Tôi cũng không chắc tôi có hiểu không nữa. Nhưng tôi xin lỗi. Tôi ước điều tốt đẹp nhất sẽ đến với ngài. Và tôi ước…” Hơi thở của nàng vọt ra bất thường, và đột ngột nàng cười to “Điều ước là một thứ nguy hiểm phải không?” nàng lẩm bẩm, và nhanh chóng bỏ đi.
Danh sách chương