Mỗi lần chỉ cần hắn thắng trận, trong phủ sẽ có thêm một cô gái được đưa đến, muôn hình muôn vẻ, ai cũng yêu kiều, xinh đẹp. Đón hắn về nhà là một hàng dài mỹ nữ đứng trong viện, khung cảnh này thật khiến
người ta ngưỡng mộ. Đối mặt với vẻ e thẹn, thấp thỏm lo lắng của đám thiếp thất ấy, sự mong chờ, thúc ép của mẹ và sự rộng lượng, tủi thân mà Trương thị thể hiện ra, mới đầu hắn còn tặng một vài món đồ mà nữ
nhân thích, vỗ về một cách thích đáng nhưng sau dần, hắn cũng nhìn thấu được thủ đoạn của họ nên cũng lười tỏ vẻ.
Mấy vở kịch cũ rích, lặp đi lại ấy dù hắn chỉ có ngồi trên sân khấu thôi cũng thấy rất mệt mỏi. Thôi Trinh không thiểu thê thiếp, Thái tử gia nhắc đến “tri kỉ” gì đó với hắn, chắc hẳn là nghĩ hắn sẽ tiếp lời, đề cập đến
chuyện nội trạch, sau đó lại vấn đề sang mẹ.
Mẹ mới bị Ngụy Nguyên Kham phạt nặng. Nếu hắn lấy chuyện này ra để tố khổ với Thái tử gia thì tự nhiên sẽ nương nhờ vào thể lực của Thái tử, trở thành thuộc hạ của Thái tử.
Lúc này, thầy Thôi Trinh không nói lời nào, nụ cười trên mặt Thái tử liền nhạt đi đôi phần, trong lòng dấy lên chút thất vọng. Thân tiên sinh nói không sai, Thôi Trinh không dễ cúi đầu với hắn như thế.
Hắn đã cho Thôi Trinh cơ hội nhưng Thôi Trinh không hề dao động. Thôi Trinh làm vậy là muốn giữ tiếng lành “biên cương không kết đảng” của mình ư?
Thái tử không vui nhưng chuyện này không đến nỗi khiến hắn nổi giận. Hắn mở tiệc trong phủ là để đối phó với Ngụy Nguyên Kham. Giờ Thôi Trinh không chịu về dưới trướng hắn, chỉ cần để hắn ta đối đầu với
Ngụy Nguyên Kham, trước tiên giải quyết mối hiểm họa trong lòng hắn đã, thể là từ nay Thôi Trinh sẽ kết thù với Ngụy gia, tự nhiên hắn ta sẽ không còn lối đi khác mà chỉ có thể đầu nhập vào Đông cung.
Thái tử ngồi đó, mặt lộ vẻ đau lòng, cau mày khó chịu: “Trước khi Hàn Ngọc đến phủ Thái Nguyên cũng là quan viên có danh tiếng, triều đình tin tưởng ông ta đến vậy mà vì lòng tham của mình, ông ta lại làm ra
chuyện thế này.”
Thôi Trinh không nói gì, quan viên khác của phủ Thái Nguyên đều cảm thán hùa theo Thái tử, cứ như chẳng ai ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay vậy.
“May mà có Ngụy đại nhân.” Thái tử nói: “Nếu không triều đình vẫn còn đang bị Hàn Ngọc che mắt. Bữa tiệc này được tổ chức vì Ngụy đại nhân, lát nữa Ngụy đại nhân đến rồi, ta kính Ngụy đại nhân trước mấy chén.”
Khi nhắc đến Ngụy Nguyên Kham, Thái tử không gọi thẳng tên mà gọi là “Ngụy đại nhân”, nghe thì có vẻ như cực kì nể mặt Ngụy Nguyên Kham nhưng nghĩ kĩ lại thì xưng hô “Ngụy đại nhân” này lại lộ ra một chút
xa cách.
Ngụy gia là hoàng thân quốc thích. Thái tử gọi tên mụ ở nhà của Ngụy Nguyên Kham trên bàn tiệc riêng nghe qua thì có vẻ như không được thích hợp cho lắm nhưng ít ra còn có ý thân thiết.
Bè phái của Quý phi và bè phái của Hoàng hậu vốn đã đấu đá với nhau trong âm thầm, không biết lúc nào sẽ xé rách tấm màn này, giờ trong lời Thái tử phân rõ ràng quan hệ hai người như vậy, không biết chừng họ sẽ
tranh đấu nhau ở phủ Thái Nguyên này mất.
Đây cũng là điềm xấu với quan viên của phủ Thái Nguyên. Giờ tri phủ, phó tướng của Vệ sở bị bắt, quan viên của Hành Thái Bộc tự người thì chết, người thì bị bắt giam, chuyện còn chưa kết thúc, không biết cuối cùng
kết quả sẽ thế nào.
Có điều, dù ngoại thích có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là ngoại thích mà thôi, làm sao có thể sánh với huyết mạch của hoàng thất, chứ huống gì là Thái tử ở tại Đông cung. Giờ có tính cả Ngụy gia vào nữa
cũng không thể đối đầu được với Thái tử, trừ phi Ngụy hoàng hậu sinh được hoàng tử.
Thế nên, xem kết quả thì có đến tám phần là Ngụy Nguyên Kham sẽ thua. Ngụy Nguyên Kham có thể thuận lợi về kinh lĩnh công hay không là chuyện không thể đoán trước được. Đối phó với Thái tử một cách trắng
trợn như vậy sao có kết quả tốt chứ?
Quan viên trên bàn tiệc ai nấy đều ôm tâm tư của riêng mình.
“Sao đến giờ mà Ngụy đại nhân còn chưa đến?” Thái tử nhìn vào Đạc đứng bên cạnh.
Đào Đạc là Đại phu tán thiện của Đông cung. Tuy chức quan không bằng Thiếu chiếm sĩ nhưng vì được Thái tử tin tưởng nên cũng được coi là một nhân vật có tiếng nói trong Đông cung.
Thôi Trinh nhìn vào Đạc. Tiếc rằng người đến không phải là Thiếu chiêm sĩ Bùi Thượng Thanh, nếu không chắc chắn cục diện của phủ Thái Nguyên đã được ổn định một cách nhanh chóng rồi. Đại Chu lập quốc bao
năm nay, Bùi gia có bốn người từng đảm nhiệm chức Thiếu chiêm sĩ của Đông cung. Tiên hoàng từng nói rằng” “Đông cung có Bùi gia dạy dỗ Thái tử là đủ rồi”.
Từ đó, câu “Bùi gia chỉ dạy Thái tử” được lưu truyền rộng rãi trong dân gian.
Lúc mới lập Thái tử, Hoàng thượng cất nhắc Bùi Thượng Thanh đến Đông cung tiếc là Bùi khanh cứ cách ngày lại đổ bệnh, nằm liệt giường ở nhà, không còn dư sức để quản sự vụ của Đông Cung được nữa. Thái tử
cũng chưa từng yêu quý Bùi Thượng Thanh, chức Thiếu chiêm sĩ của Bùi Thượng Thanh cũng dần dần mà trở nên hữu danh vô thực.
Cứ thế, dần dần vị đại sĩ của gia tộc lớn này mất đi danh tiếng trong triều. Nghe qua thì khiến người ta tiếc nuối nhưng nghĩ kĩ lại thì chẳng phải là do Bùi gia không hài lòng với Thái tử sao?
Thôi Trinh và Bùi Thượng Thanh từng có vài lần bàn chuyện rất lâu. Người này bất kể là học thức hay tầm nhìn đều không phải là người mà người thường có thể so sánh được. Tính khí ông ta cũng rất kiên nghị, trừ
phi ông ta cam tâm tình nguyện phò tá, nếu không dù có bị hoàng quyền uy hiếp, ông ta cũng không chịu phục tùng. Bùi gia tỏ thái độ bất hòa trắng trợn với Thái tử thể này tất nhiên đã có suy nghĩ khác từ lâu. Chỉ
dựa vào điểm này thôi thì Thái tử ngồi không vững trên ngôi vị trữ quân này đâu.
Đào Đạc bẩm báo: “Còn chưa bắt được nghi phạm là Triệu thị, e rằng Ngụy đại nhân đang bận rộn truy lùng bà ta.”
Đào Đạc mới nói dứt lời thì đã thấy quản sự thưa: “Ngụy đại nhân đến rồi.”
Trên mặt Thái tử lộ ra nụ cười: “Bản cung đi đón khách mời chính của yến tiệc hôm nay.”
Lúc Ngụy Nguyên Kham bước vào viện thì Thái tử cũng rời khỏi chỗ ngồi, hai người càng lúc càng lại gần nhau.
Thái tử như là muốn nắm tay Ngụy Nguyên Kham, có điều đúng lúc ấy, Ngụy Nguyên Kham khom người hành lễ để tránh đi.
Sắc mặt Thôi Trinh trầm lại. Dù là lúc nào đi chăng nữa thì Ngụy Nguyên Kham cũng đều tỏ ra sắc bén, không hề dao động cảm xúc và cũng không nể mặt bất kì ai.
Mọi người ngồi lại về chỗ.
Thái tử nâng chén rượu: “Bản cung vừa nói là phải kính công thần ba chén.”
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thái tử, đôi con ngươi như hồ nước, bình lặng, sâu lắng không hề có gợn sóng: “Vụ án của phủ Thái Nguyên vẫn chưa được điều tra rõ ràng, thần không dám nhận
công lao này.”
Sắc mặt Thái tử cứng lại, đang định nổi giận thì nhìn thấy Thần tiên sinh đang ở cách đó không xa.
Thân tiên sinh lắc đầu với Thái tử. Họ đã sớm lường được chuyện sẽ như thế này, ba chén không thể khiến Ngụy Nguyên Kham từ bỏ vụ án của phủ Thái Nguyên.
Cũng chính vì vậy nên mới có âm mưu sau đó. Nếu Ngụy Nguyên Kham thực sự từ bỏ thì bố trí sau đó sẽ đổ xuống sông, xuống bể. Như thế mới gọi là đáng tiếc.
Thân tiên sinh lùi lại mấy bước, dặn dò người bên cạnh: “Trông chặt phủ. Trừ phi là chuyện cực kì quan trọng, nếu không dù có là ai cũng không được vào làm phiền.”
Cũng không thể để hộ vệ Ngụy Nguyên Kham xung đột với thị vệ của phủ Thái tử.
Đêm nay ngoài yến tiệc ra thì chuyện quan trọng nhất là giữ Ngụy Nguyên Kham ở lại đây. Như thế, bên ngoài thiểu mất người làm chủ, mọi chuyện mới có thể suôn sẻ tiến hành.
“Lục Thận Chi điều tra đến đâu rồi?” Thân tiên sinh hỏi.
Tùy tùng đáp: “Điều tra đến Vương Đạo Xương rồi. Chúng tiểu nhân còn đến Vệ sở phủ Thái Nguyên, xem ra tối nay cũng sẽ không nghỉ ngơi.”
Thân tiên sinh gật đầu. Thái tử đến phủ Thái Nguyên, tự nhiên họ cũng phải tăng nhanh tốc độ làm việc.
Ngụy Nguyên Kham quả nhiên thông minh, dẫn dắt đám người này điều tra đúng phương hướng rồi. Nếu không phải ông ta đã sắp xếp từ sớm thì đã bị Ngụy Nguyên Kham cầm chân.
Giờ thì khác rồi. Ông ta đã chuẩn bị từ sớm. Cứ để đám người Ngụy Nguyên Kham tiếp tục điều tra đi, không sớm thì muộn chúng cũng sẽ tìm ra được chứng cứ chống lại Thái tử gia, như thế, họ mới có thể phản khách
thành chủ, trị Ngụy Nguyên Kham tội vu cáo hãm hại Thái tử.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Thái tử đặt chén rượu xuống rồi cười dặn dò người bưng đồ ăn lên. Chịu đựng như thể chắc chắn là có mưu đồ. Nghĩ đến đây, hắn hơi híp mắt lại, không biết âm mưu là gì đây?
Ngụy Nguyên Kham hơi lo lắng cho Lục Thận Chi, có điều trong đầu hắn lóe lên hình ảnh một con thỏ đen và vài chiếc đuôi hồ ly giảo hoạt, đột nhiên hắn lại thấy yên tâm vài phần.
Trông dáng vẻ hăng hái ban ngày của cô, chắc chắn tối nay cô lại lén lút chuồn khỏi phủ từ mật đạo rồi. Chắc hẳn cô có thể giúp sức trong chuyện của Lục Thận Chi.
Ngụy Nguyên Kham bưng chén trà lên nhấp một ngụm, vươn tay cầm đôi đũa lên.
Cố Minh Châu vừa chui ra khỏi mật đạo thì hắt xì một cái.
người ta ngưỡng mộ. Đối mặt với vẻ e thẹn, thấp thỏm lo lắng của đám thiếp thất ấy, sự mong chờ, thúc ép của mẹ và sự rộng lượng, tủi thân mà Trương thị thể hiện ra, mới đầu hắn còn tặng một vài món đồ mà nữ
nhân thích, vỗ về một cách thích đáng nhưng sau dần, hắn cũng nhìn thấu được thủ đoạn của họ nên cũng lười tỏ vẻ.
Mấy vở kịch cũ rích, lặp đi lại ấy dù hắn chỉ có ngồi trên sân khấu thôi cũng thấy rất mệt mỏi. Thôi Trinh không thiểu thê thiếp, Thái tử gia nhắc đến “tri kỉ” gì đó với hắn, chắc hẳn là nghĩ hắn sẽ tiếp lời, đề cập đến
chuyện nội trạch, sau đó lại vấn đề sang mẹ.
Mẹ mới bị Ngụy Nguyên Kham phạt nặng. Nếu hắn lấy chuyện này ra để tố khổ với Thái tử gia thì tự nhiên sẽ nương nhờ vào thể lực của Thái tử, trở thành thuộc hạ của Thái tử.
Lúc này, thầy Thôi Trinh không nói lời nào, nụ cười trên mặt Thái tử liền nhạt đi đôi phần, trong lòng dấy lên chút thất vọng. Thân tiên sinh nói không sai, Thôi Trinh không dễ cúi đầu với hắn như thế.
Hắn đã cho Thôi Trinh cơ hội nhưng Thôi Trinh không hề dao động. Thôi Trinh làm vậy là muốn giữ tiếng lành “biên cương không kết đảng” của mình ư?
Thái tử không vui nhưng chuyện này không đến nỗi khiến hắn nổi giận. Hắn mở tiệc trong phủ là để đối phó với Ngụy Nguyên Kham. Giờ Thôi Trinh không chịu về dưới trướng hắn, chỉ cần để hắn ta đối đầu với
Ngụy Nguyên Kham, trước tiên giải quyết mối hiểm họa trong lòng hắn đã, thể là từ nay Thôi Trinh sẽ kết thù với Ngụy gia, tự nhiên hắn ta sẽ không còn lối đi khác mà chỉ có thể đầu nhập vào Đông cung.
Thái tử ngồi đó, mặt lộ vẻ đau lòng, cau mày khó chịu: “Trước khi Hàn Ngọc đến phủ Thái Nguyên cũng là quan viên có danh tiếng, triều đình tin tưởng ông ta đến vậy mà vì lòng tham của mình, ông ta lại làm ra
chuyện thế này.”
Thôi Trinh không nói gì, quan viên khác của phủ Thái Nguyên đều cảm thán hùa theo Thái tử, cứ như chẳng ai ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay vậy.
“May mà có Ngụy đại nhân.” Thái tử nói: “Nếu không triều đình vẫn còn đang bị Hàn Ngọc che mắt. Bữa tiệc này được tổ chức vì Ngụy đại nhân, lát nữa Ngụy đại nhân đến rồi, ta kính Ngụy đại nhân trước mấy chén.”
Khi nhắc đến Ngụy Nguyên Kham, Thái tử không gọi thẳng tên mà gọi là “Ngụy đại nhân”, nghe thì có vẻ như cực kì nể mặt Ngụy Nguyên Kham nhưng nghĩ kĩ lại thì xưng hô “Ngụy đại nhân” này lại lộ ra một chút
xa cách.
Ngụy gia là hoàng thân quốc thích. Thái tử gọi tên mụ ở nhà của Ngụy Nguyên Kham trên bàn tiệc riêng nghe qua thì có vẻ như không được thích hợp cho lắm nhưng ít ra còn có ý thân thiết.
Bè phái của Quý phi và bè phái của Hoàng hậu vốn đã đấu đá với nhau trong âm thầm, không biết lúc nào sẽ xé rách tấm màn này, giờ trong lời Thái tử phân rõ ràng quan hệ hai người như vậy, không biết chừng họ sẽ
tranh đấu nhau ở phủ Thái Nguyên này mất.
Đây cũng là điềm xấu với quan viên của phủ Thái Nguyên. Giờ tri phủ, phó tướng của Vệ sở bị bắt, quan viên của Hành Thái Bộc tự người thì chết, người thì bị bắt giam, chuyện còn chưa kết thúc, không biết cuối cùng
kết quả sẽ thế nào.
Có điều, dù ngoại thích có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là ngoại thích mà thôi, làm sao có thể sánh với huyết mạch của hoàng thất, chứ huống gì là Thái tử ở tại Đông cung. Giờ có tính cả Ngụy gia vào nữa
cũng không thể đối đầu được với Thái tử, trừ phi Ngụy hoàng hậu sinh được hoàng tử.
Thế nên, xem kết quả thì có đến tám phần là Ngụy Nguyên Kham sẽ thua. Ngụy Nguyên Kham có thể thuận lợi về kinh lĩnh công hay không là chuyện không thể đoán trước được. Đối phó với Thái tử một cách trắng
trợn như vậy sao có kết quả tốt chứ?
Quan viên trên bàn tiệc ai nấy đều ôm tâm tư của riêng mình.
“Sao đến giờ mà Ngụy đại nhân còn chưa đến?” Thái tử nhìn vào Đạc đứng bên cạnh.
Đào Đạc là Đại phu tán thiện của Đông cung. Tuy chức quan không bằng Thiếu chiếm sĩ nhưng vì được Thái tử tin tưởng nên cũng được coi là một nhân vật có tiếng nói trong Đông cung.
Thôi Trinh nhìn vào Đạc. Tiếc rằng người đến không phải là Thiếu chiêm sĩ Bùi Thượng Thanh, nếu không chắc chắn cục diện của phủ Thái Nguyên đã được ổn định một cách nhanh chóng rồi. Đại Chu lập quốc bao
năm nay, Bùi gia có bốn người từng đảm nhiệm chức Thiếu chiêm sĩ của Đông cung. Tiên hoàng từng nói rằng” “Đông cung có Bùi gia dạy dỗ Thái tử là đủ rồi”.
Từ đó, câu “Bùi gia chỉ dạy Thái tử” được lưu truyền rộng rãi trong dân gian.
Lúc mới lập Thái tử, Hoàng thượng cất nhắc Bùi Thượng Thanh đến Đông cung tiếc là Bùi khanh cứ cách ngày lại đổ bệnh, nằm liệt giường ở nhà, không còn dư sức để quản sự vụ của Đông Cung được nữa. Thái tử
cũng chưa từng yêu quý Bùi Thượng Thanh, chức Thiếu chiêm sĩ của Bùi Thượng Thanh cũng dần dần mà trở nên hữu danh vô thực.
Cứ thế, dần dần vị đại sĩ của gia tộc lớn này mất đi danh tiếng trong triều. Nghe qua thì khiến người ta tiếc nuối nhưng nghĩ kĩ lại thì chẳng phải là do Bùi gia không hài lòng với Thái tử sao?
Thôi Trinh và Bùi Thượng Thanh từng có vài lần bàn chuyện rất lâu. Người này bất kể là học thức hay tầm nhìn đều không phải là người mà người thường có thể so sánh được. Tính khí ông ta cũng rất kiên nghị, trừ
phi ông ta cam tâm tình nguyện phò tá, nếu không dù có bị hoàng quyền uy hiếp, ông ta cũng không chịu phục tùng. Bùi gia tỏ thái độ bất hòa trắng trợn với Thái tử thể này tất nhiên đã có suy nghĩ khác từ lâu. Chỉ
dựa vào điểm này thôi thì Thái tử ngồi không vững trên ngôi vị trữ quân này đâu.
Đào Đạc bẩm báo: “Còn chưa bắt được nghi phạm là Triệu thị, e rằng Ngụy đại nhân đang bận rộn truy lùng bà ta.”
Đào Đạc mới nói dứt lời thì đã thấy quản sự thưa: “Ngụy đại nhân đến rồi.”
Trên mặt Thái tử lộ ra nụ cười: “Bản cung đi đón khách mời chính của yến tiệc hôm nay.”
Lúc Ngụy Nguyên Kham bước vào viện thì Thái tử cũng rời khỏi chỗ ngồi, hai người càng lúc càng lại gần nhau.
Thái tử như là muốn nắm tay Ngụy Nguyên Kham, có điều đúng lúc ấy, Ngụy Nguyên Kham khom người hành lễ để tránh đi.
Sắc mặt Thôi Trinh trầm lại. Dù là lúc nào đi chăng nữa thì Ngụy Nguyên Kham cũng đều tỏ ra sắc bén, không hề dao động cảm xúc và cũng không nể mặt bất kì ai.
Mọi người ngồi lại về chỗ.
Thái tử nâng chén rượu: “Bản cung vừa nói là phải kính công thần ba chén.”
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thái tử, đôi con ngươi như hồ nước, bình lặng, sâu lắng không hề có gợn sóng: “Vụ án của phủ Thái Nguyên vẫn chưa được điều tra rõ ràng, thần không dám nhận
công lao này.”
Sắc mặt Thái tử cứng lại, đang định nổi giận thì nhìn thấy Thần tiên sinh đang ở cách đó không xa.
Thân tiên sinh lắc đầu với Thái tử. Họ đã sớm lường được chuyện sẽ như thế này, ba chén không thể khiến Ngụy Nguyên Kham từ bỏ vụ án của phủ Thái Nguyên.
Cũng chính vì vậy nên mới có âm mưu sau đó. Nếu Ngụy Nguyên Kham thực sự từ bỏ thì bố trí sau đó sẽ đổ xuống sông, xuống bể. Như thế mới gọi là đáng tiếc.
Thân tiên sinh lùi lại mấy bước, dặn dò người bên cạnh: “Trông chặt phủ. Trừ phi là chuyện cực kì quan trọng, nếu không dù có là ai cũng không được vào làm phiền.”
Cũng không thể để hộ vệ Ngụy Nguyên Kham xung đột với thị vệ của phủ Thái tử.
Đêm nay ngoài yến tiệc ra thì chuyện quan trọng nhất là giữ Ngụy Nguyên Kham ở lại đây. Như thế, bên ngoài thiểu mất người làm chủ, mọi chuyện mới có thể suôn sẻ tiến hành.
“Lục Thận Chi điều tra đến đâu rồi?” Thân tiên sinh hỏi.
Tùy tùng đáp: “Điều tra đến Vương Đạo Xương rồi. Chúng tiểu nhân còn đến Vệ sở phủ Thái Nguyên, xem ra tối nay cũng sẽ không nghỉ ngơi.”
Thân tiên sinh gật đầu. Thái tử đến phủ Thái Nguyên, tự nhiên họ cũng phải tăng nhanh tốc độ làm việc.
Ngụy Nguyên Kham quả nhiên thông minh, dẫn dắt đám người này điều tra đúng phương hướng rồi. Nếu không phải ông ta đã sắp xếp từ sớm thì đã bị Ngụy Nguyên Kham cầm chân.
Giờ thì khác rồi. Ông ta đã chuẩn bị từ sớm. Cứ để đám người Ngụy Nguyên Kham tiếp tục điều tra đi, không sớm thì muộn chúng cũng sẽ tìm ra được chứng cứ chống lại Thái tử gia, như thế, họ mới có thể phản khách
thành chủ, trị Ngụy Nguyên Kham tội vu cáo hãm hại Thái tử.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Thái tử đặt chén rượu xuống rồi cười dặn dò người bưng đồ ăn lên. Chịu đựng như thể chắc chắn là có mưu đồ. Nghĩ đến đây, hắn hơi híp mắt lại, không biết âm mưu là gì đây?
Ngụy Nguyên Kham hơi lo lắng cho Lục Thận Chi, có điều trong đầu hắn lóe lên hình ảnh một con thỏ đen và vài chiếc đuôi hồ ly giảo hoạt, đột nhiên hắn lại thấy yên tâm vài phần.
Trông dáng vẻ hăng hái ban ngày của cô, chắc chắn tối nay cô lại lén lút chuồn khỏi phủ từ mật đạo rồi. Chắc hẳn cô có thể giúp sức trong chuyện của Lục Thận Chi.
Ngụy Nguyên Kham bưng chén trà lên nhấp một ngụm, vươn tay cầm đôi đũa lên.
Cố Minh Châu vừa chui ra khỏi mật đạo thì hắt xì một cái.
Danh sách chương