cũng tạm được, chí ít cũng là một người thông minh, lanh lợi, có lẽ có thể hiểu được ý của hắn.

“Lục đại nhân đến rồi.”

Bên ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo.

Lục Thận Chi nhanh chóng bước vào phòng, khom lưng hành lễ với Ngụy Nguyên Kham, sau đó đưa giấy tờ trong tay sang. Hắn đã kiểm tra lại xác của tự thừa lần nữa theo lệnh của Ngụy đại nhân.

Lục Thận Chi bẩm báo: “Gã tự thừa đó tên Vương Đạo Xương, ngày xưa làm việc trong Vệ sở. Sau này bị điều đến phủ Thái Nguyên, lập được rất nhiều công trạng nhưng vì vết thương cũ tái phát không thể tiếp tục ra

trận nên mới từ chức ở Vệ phủ, đến Hành Thái Bộc tự nhậm chức tự thừa.”

Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu: “Lâm Tự Chân đến Túc Châu Vị trấn thủ biên cương, theo lẽ thường quân biên cương không được qua lại với tướng sĩ Vệ sở. Nhưng thời không được trọng dụng Lâm Tự Chân cũng

từng nhậm chức ở Vệ sở Thiểm Tây, tên Vương Đạo Xương này đi đến phủ Bình Lương...”

Phủ Bình Lương thuộc quản lý của thừa tuyên bố chính sử Ti Thiểm Tây, vậy có khả năng Lâm Tự Chân và Vương Đạo Vương quen biết nhau lúc ở Thiểm Tây.

Lục Thận Chi tiếp lời: “Nếu Lâm Tự Chân không thừa nhận việc có qua lại với Vương Đạo Xương, bây giờ cũng là chết không đối chứng. Ngoài việc này ra, sau khi đưa Vương Đạo Xương rời khỏi quán trọ, Triệu nhị lão

gia muốn giết Vương Đạo Xương sẽ phải lợi dụng lúc hắn ta hôn mê để vứt xuống sông chứ không đợi đến lúc Vương Đạo Vương tỉnh lại rồi mới ra tay. Lâm Nhuận Chi nhìn thấy Vương Đạo Vương trở về quan trọ, vậy

rất có khả năng Triệu nhị lão gia không hề giết Vương Đạo Xương mà là có người nào đó khác ra tay với hắn ta.”

“Mục đích giết Vương Đạo Xương rất đơn giản, chính là không muốn để dính líu đến nhiều người hơn, việc Triệu nhị lão gia mất tích, quản gia nhà họ Triệu bị giết cũng có cùng lý do.”

“Nếu kết luận như vậy thì kẻ đưa Triệu nhị lão gia đi, giết chết Vương Đạo Vương và quản gia nhà họ Triệu là cùng một người.”

Ban đầu Lục Thận Chi cảm thấy vẫn còn một tia hy vọng là có thể tìm được Triệu nhị lão gia nhưng bây giờ xem ra chắc chắn Triệu nhị lão gia lành ít dữ nhiều rồi.

Nghĩ đến đây, Lục Thận Chi nói: “Có khi nào là...”

Ngụy Nguyên Kham tiếp lời mà Lục Thận Chi không dám nói ra: “Là Thái tử, Thái tử muốn vụ án này kết thúc ở mắt xích của Triệu nhị lão gia và Vương Đạo Xương, chỉ cần hai người đó chết, đầu mối đến đây là đứt

đoạn.”

Ngụy Nguyên Kham đứng dậy, bước đến trước cửa sổ: “Người Thái tử phái đi đều rất thân thuộc với Vương Đạo Vương và Triệu nhị lão gia. Muốn đổ tội Triệu nhị lão gia giết chết chưởng quẩy, đầu tiên cần Triệu nhị

lão gia gọi chưởng quầy đến cửa tiệm hết, như thế mới có thể ra tay với chưởng quầy và người chạy việc trong lúc bọn họ không đề phòng.

“Đổ tội Triệu nhị lão gia giết chết Vương Đạo Xương cũng cùng cách đó. Trước tiên phải để cho Triệu nhị lão gia và Vương Đạo Xương xuất hiện trong quán trọ, như vậy nha môn mới có thể tìm hiểu ngọn nguồn, qua

đó nghi ngờ Vương Đạo Xương là do Triệu nhị lão gia giết.”

Lúc Lục Thận Chi đi từ nha môn đến đây, trong lòng luôn nghĩ đến chuyện này. Điều tra đến Thái tử đồng nghĩa với việc vụ án đã kết thúc, không ai có thể bắt người của Thái tử, cho dù tìm được kẻ giết thì khả năng

cao kẻ ấy cũng là tử sĩ.

“Không biết bây giờ Triệu nhị lão gia còn sống hay đã chết.”

Lục Thận Chi nghe thấy Ngụy Nguyên Kham thình lình nói ra một câu như vậy.

Cho dù bây giờ Triệu nhị lão gia vẫn còn sống thì e là cũng đang nằm trong tay Thái tử, chẳng lẽ Thái tử lại giao ông ta ra?

“Đại nhân.” Lục Thận Chi nhỏ giọng nói tiếp: “Cho dù kết quả thể nào, vụ án này đi đến đây chí ít đã bắt được Hàn Ngọc. Phủ Thái Nguyên xảy ra chuyện thế này, trong thời gian ngắn sẽ không có ai dám đến xem mỏ

khoáng tư nhân, dù là Thái tử cũng không dám tự ý mua bán ngựa chiến một cách trắng trợn nữa.

“Đối với Thái tử thì việc này tổn thất vô cùng nặng nề, e là sẽ ghi thù với đại nhân, đại nhân phải cẩn thận để tránh bị tính kế.”

Ngụy Nguyên Kham mỉm cười: “Nếu sợ gã thì ta đã không đến phủ Thái Nguyên, năm năm trước ta đã từng lĩnh giáo thủ đoạn của gã rồi, xem xem lần này gã muốn ra tay như thế nào.”

Lục Thận Chi cảm thấy nể phục vô cùng, lòng hăng hái cũng lập tức dâng trào. Làm quan bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác không cần phải sợ sệt. Lục Thận Chi khom lưng, trịnh trọng hành lễ

với Ngụy Nguyên Kham, chẳng cần phải nói gì cả, có thể điều tra án cùng với Ngụy đại nhân đã là kết quả tốt nhất đối với hắn rồi.

Nói dứt lời, Ngụy Nguyên Kham nhìn Lục Thận Chi: “Ngươi điều tra người của Vệ sở phủ Thái Nguyên hết một lượt, đặc biệt là những người quen biết Vương Đạo Xương, có thể hỏi Nhiếp Thầm xem bên kia có tin tức

gì không bất cứ lúc nào. Ta đến chỗ ở của Thái tử dự tiệc trước, nếu có việc gì gấp thì cầm lệnh bài của ta đến bẩm báo.”

Lục Thận Chi vâng dạ đáp lời: “Ti chức tuân mệnh.”

Phủ Thái Nguyên, Thái tử nửa nằm nửa ngồi trên sạp, nghe tiếng người đẹp đánh đàn cách đó không xa.

Nhắm mắt cảm nhận một lát, sau đó Thái tử liền đưa tay lên, trên gương mặt là vẻ thất vọng: “Không được, không được, thể loại này làm sao xuất hiện trong bữa tiệc được?”

Người hầu bên cạnh lộ vẻ khó xử, Thái tử gia đã cho mười mấy người lui rồi, sợ là những cô gái còn lại cũng khó làm Thái tử gia hài lòng.

“Điện hạ.” Người hầu nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phủ Thái Nguyên không được như ở kinh thành, tài nghệ của nữ nhân nơi này tầm thường, khó lòng lọt tai, chúng thuộc hạ cũng chỉ có thể tìm được những người này

thôi...”

“Nói bậy!” Thái tử cau mày, gương mặt thấp thoáng vẻ giận dữ: “Hai năm trước bản cũng từng đến phủ Thái Nguyên, có một mỹ nhân với tài nghệ đánh đàn cao siêu, cô gái đó tên gì nhỉ?”

Người hầu cẩn thận nhớ lại: “Đó... đó là một cô gái chốn yên hoa, điện hạ tình cờ nghe được thì thôi chứ nếu gọi cô ấy đến đây e là... không ổn.”

“Có gì không ổn?” Thái tử ngồi dậy: “Bản cũng không nói thì ai biết được thân phận của cô ấy? Bản cũng chỉ muốn nghe người gầy đàn, cho dù cô ấy là người thế nào cũng tìm cho ra rồi gọi cô ấy đến đây ngay...”

Thái tử vừa dứt lời, quản gia lập tức tiến lên bẩm báo: “Thái tử gia, quan viên phủ Thái Nguyên đã đến cả rồi, đang đợi người đấy ạ.”

Thái tử đứng dậy một cách miễn cưỡng: “Định Ninh hầu và Ngụy Nguyên Kham thì sao? Đã đến chưa?”

Ngoại trừ hai người này ra, những kẻ khác đều không quan trọng.

“Định Ninh hầu đang xuống ngựa trước cửa rồi ạ.”

Nghe thấy thế, Thái tử mới chỉnh sửa lại quần áo: “Bản cung đi đón Định Ninh hầu.”

Được Thái tử nghênh đón là chuyện cực kì vinh dự. Thôi Trinh vừa bước vào đã nhìn thấy Thái tử mỉm cười, niềm nở rảo bước về phía hắn.

Thôi Trinh hành lễ: “Thái tử gia.”

“Không cần phải thế.” Thái tử đưa tay đỡ lấy cổ tay Thôi Trinh, tỏ vẻ vô cùng thân thiện: “Lần trước gặp mặt Hầu gia là ở bữa tiệc phụ hoàng tổ chức trong cung nửa năm trước, bây giờ ta đến phủ Thái Nguyên, đúng

lúc muốn nói chuyện với Hầu gia. Phụ hoàng hay bảo vị tướng quân thường xuyên thắng trận của Đại Chu chỉ có một mình Định Ninh hầu, nhắc nhở ta phải thỉnh giáo việc hành quân bổ trận từ Định Ninh hầu nhiều

hon.”

Thôi Trinh chậm rãi đi theo Thái tử, bước lên con đường lát đá xanh là đã nghe thấy tiếng đàn vọng lại, Thái tử thạo ấm luật, đặc biệt là thất huyền cầm.

Thôi Trinh khẽ cau mày, vụ án Trưởng công chúa năm xưa có người thừa nhận, Trưởng công chúa lợi dụng nhan sắc và sở trường thất huyền cảm của Châu thị để dụ Thái tử vào phủ. Tuy hẳn không thích Châu thị

nhưng nghe được tiếng đàn thất huyền cầm thì trong lòng vẫn thấy không vui, dù nói thế nào đi nữa, Châu thì cũng là chính thể của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện