Cố Minh Châu nhìn bộ y phục bị giặt đến sơn màu của bà ta: “Đột nhiên... nhận được một khoản tiền... là chuyện tốt... nhưng cũng có thể là họa... bà nghĩ cho kĩ đi.”

Vợ Vương đại nhìn cô nương trước mắt đứng dậy một lần nữa. Bà ta có nói gì đâu mà cô nương kia cứ như biết hết mọi chuyện vậy.

“Chỉ sợ để tiền đó... không thể tiêu được... không biết bao giờ thì để người khác hưởng lợi.” Cố Minh Châu nói: “Bà cứ khóc lóc như vậy thì có ích gì? Nếu nha môn không biết chuyện gì... thì sao lại đến bắt các người?”

Nghe vậy, bà ta giật mình run rẩy. Lời này của cô nương đã nói trúng tiếng lòng bà ta. Tuy bà ta thích tiền, khó khăn lắm mới có chút tiền nhưng số tiền này lại khiến bà ta sợ hãi hơn.

“Ta chỉ có thể giúp các người được đến đây thôi.” Cố Minh Châu nói xong lại chuẩn bị đứng dậy.

Cô nương này nói vậy là có ý gì? Từ nay về sau họ không thể ra ngoài được nữa sao? Rốt cuộc Vương nhị đã phạm phải tội ác tày đình nào vậy? Vợ Vương đại vô cùng hoảng sợ. Đáng sợ nhất là có vẻ như nha môn đã

biết hết mọi chuyện rồi, dù bà ta không nói đi chăng nữa thì bà ta cũng không nhận được kết cục tốt đẹp.

“Cô nương.” Bà ta không kìm được mà nói: “Vương nhị cho người đưa ngân phiếu và khế đất cho bọn ta. Có điều bọn ta không lấy nó mà chôn chúng xuống dưới mộ tổ Vương gia. Những năm nay Vương nhị vẫn luôn

hận bọn ta, chưa bao giờ coi bọn ta là huynh trưởng, tẩu tẩu cả, lúc nào cũng chèn ép bọn ta, sao đột nhiên lại cho chúng ta tiền chứ? Chắc chắn trong đó có điểm mờ ám.”

Cố Minh Châu cẩn thận nghe, sau đó đột nhiên thở dài một hơi: “Nếu bà cảm thấy có vấn đề... thì tại sao không đưa đến nha môn mà chôn ở mộ tổ làm gì? Bà làm vậy là muốn đợi... chuyện qua đi rồi sẽ đến lấy về ư?

Vương gia chỉ có hai anh em ruột... trước khi Vương Đạo Vương chết... đã đưa đồ cho các người... bà nói không có liên quan... chỉ sợ các đại nhân sẽ không tin...”

Đến một cô nương còn không giấu được thì đừng nói là đại nhân lát nữa đến thẩm vấn họ.

Trong lòng vợ Vương đại lạnh toát. Bà ta nắm lấy y phục của cô nương đứng trước mặt mình: “Vậy bọn ta phải làm thế nào đây?”

Cố Minh Châu lắc đầu, cứ như là đã đoán định Vương gia hết hy vọng: “Lát nữa... Lục đại nhân... đến đây... bà nói hết những chuyện bà biết cho Lục đại nhân. Xét cho cùng thì Lục đại nhân cũng là quan viên của phủ

Thái Nguyên... là quan phụ mẫu của các người.”

Giờ tình thể quá phức tạp, ai biết người của Thái tử có đến thẩm vấn họ hay không. Lục đại nhân chính khí đầy mình, dung mạo gần gũi, thân thiết, ngoài việc có thể uy hiếp phạm nhân ra thì còn có thể lấy được sự

tin tưởng của mọi người nữa.

Vợ Vương đại sáng tỏ. Quả thật cô nương này đang nhắc nhở bà ta. Thành thật với Lục đại nhân có lẽ là cơ hội cuối cùng của họ, rơi vào tay người khác họ càng không có hy vọng. Bà ta sẽ bám chặt Lục đại nhân.

Cố Minh Châu hỏi chuyện người Vương gia trong trực phòng, bên ngoài trực phòng có hai người theo dõi tình hình bên trong qua cửa sổ.

Lục Thận Chi quay đầu lặng lẽ nhìn Ngụy đại nhân một cái. Sau khi hắn bắt giam kẻ hành hung Triệu nhị lão gia vào đại lao thì nghe nha sai đến bẩm báo: Tưởng cô nương đang xoa dịu người Vương gia, xem ra lát

nữa hắn có thể đến thẩm vấn họ rồi.

Nghe đến đây, Lục Thận Chị liền đến trực phòng. Không ngờ người vốn định đi xử lý công văn là Ngụy đại nhân cũng theo hắn đến đây.

Vậy nên những lời của Tưởng cô nương, Ngụy đại nhân đã nghe thấy hết rồi. Tuy rằng Tưởng cô nương nói vậy là để điều tra vụ án nhưng chung quy cũng là kéo Ngụy đại nhân vào... Ngụy đại nhân vô tội bị bôi đen,

bị mang ra để dọa dẫm người khác, không biết liệu ngài ấy có cảm thấy khó chịu không?

“Đi đi.” Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt dặn dò: “Chắc hẳn nhà Vương đại sẽ thành thật khai báo mọi chuyện.”

Cổ đại tiểu thư nhọc lòng vun đắp như vậy, chắc chắn Lục Thận Chi sẽ thẩm tra được dễ dàng hơn.

Lục Thận Chi thở phào một hơi. Là hắn nghĩ nhiều rồi, Ngụy đại nhân không hẹp hòi vậy đâu: “Đại nhân có vào không ạ?”

“Không.” Ngụy Nguyên Kham đáp: “Ta còn chuyện khác cần phải xử lý.” Trong kế hoạch của cô, hắn là người sau cùng xuất hiện để thu dọn tàn cuộc.

Lục Thận Chi lập tức bước nhanh vào trực phòng.

Ngụy Nguyên Kham không rời bước, đứng tại chỗ nhìn Lục Thận Chi đi vào, quả nhiên vợ Vương đại lập tức quỳ xuống dập đầu.

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham thâm trầm. Thủ đoạn Cổ đại tiểu thư phối hợp với nha môn thẩm vấn rất thuần thục, cứ như là rất am hiểu chuyện này. Những thứ nên lợi dụng thì đều lợi dụng cả, hơn nữa còn rất hiểu

thể cục hiện giờ. Cô vội vàng lấy khẩu cung của Vương gia thế này hiển nhiên là sợ đêm dài lắm mộng, Thái tử đến sinh sự.

Cổ đại tiểu thư mới bao nhiêu tuổi? Lúc hắn ở tuổi này còn chưa ra ngoài xử lý công chuyện. Dù là hiểu nhưng cũng chưa chắc đã giỏi hơn cô chứ đừng nói là ngoài chuyện này ra, cô còn thông thạo đặt, giải bẫy, dược

lý, chỉnh đàn...

“Tam gia, bắt đầu thẩm vấn rồi.”

Sơ Cửu thấp giọng nhắc nhở. Vào thời điểm mấu chốt thế này, ánh mắt Tam gia sâu xa mà như là thất thần.

Ngụy Nguyên Kham thu lại suy nghĩ của bản thân, vô thức nhíu mày lại, liếc Sơ Cửu một cái. Hắn bị Sơ Cửu làm loạn suy nghĩ, nếu không phải vì Sơ Cửu nói những lời ấy thì sao hắn có thể nghĩ đến những chuyện

này?

Sơ Cứu rụt cổ lại, không biết tại sao hắn lại cảm thấy mình sắp gặp xui xẻo. Xem ra hắn phải cẩn thận hơn, lúc gặp xui xẻo thì có uống nước cũng bị sặc.

Vợ Vương đại bắt đầu tố khổ với Lục Thận Chi

“Lục đại nhân!” Bà ta nói: “Huynh đệ họ đã mười năm không qua lại với nhau rồi!”.

Vợ Vương đại nói rồi đứng dậy kéo Vương đại đang đứng trong góc ra: “Ngài xem đi. Huynh đệ làm tự thừa ở Hành Thái Bộc tự mà nhà chúng tôi lại sống nghèo khổ thế này! Nếu Vương nhị kia có niệm chút tình anh

em thì chúng tôi có phải sống khổ sở thế này không?”

Vợ Vương đại kể lể: “Vương nhị là kẻ ăn cháo đá bát, quên rằng nếu năm ấy ca ca hắn không nuôi dưỡng hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi. Nhà chúng tôi là quân hộ, hai huynh đệ đều phải nhập ngũ. Vương đại nhà tôi bị

thương nặng ở chân, đi lại bất tiện nên về nhà cày cấy còn Vương nhị thì lại gặp may, lập được chiến công nên mới nở mày nở mặt như hôm nay. Vương nhị làm quan rồi thì cũng nên nâng đỡ huynh trưởng một chút

chứ, nhưng ai ngờ Vương nhị không những không ưu ái mà còn đi biệt tăm, biệt tích, họa hoằn lắm mới về nhà một lần, về nhà thì toàn oán trách huynh trưởng, cứ như là chúng tôi làm gì có lỗi với hắn vậy.”

“Không tin đại nhân có thể đi hỏi đi, tôi không dám nói dối đại nhân nửa lời!” Bà ta nói tiếp: “Trước khi Vương nhị chết thì có đến nhà cho chúng tôi vài thứ, bảo chúng tôi rời khỏi phủ Thái Nguyên. Chồng tôi còn thực

sự tin là Vương nhị làm vậy là vì muốn tốt cho chúng tôi. May mà tôi còn suy nghĩ sâu xa, không ôm tiền rời khỏi đây, nếu không sao có thể thanh minh rõ ràng được? Giờ tôi mới biết được hóa ra Vương nhị cho chúng

tôi tiền là cố ý hãm hại chúng tôi!”

Lục Thận Chi hỏi: “Vương đại, chuyện là vậy phải không?”

Vương đại không do dự: “Như những gì vợ tiểu nhân nói. Mấy năm nay đệ đệ tiểu nhân chưa từng đưa chúng tiểu nhân tiến, đây là lần đầu tiên.”

Lục Thận Chi hỏi tiếp: “Lúc Vương nhị cho các ngươi tiền thì có nói gì khác không?”

Vương đại lắc đầu: “Không. Nhị đệ bảo tôi ra đầu thôn đứng một lúc, trời tối rồi đệ ấy mới rời đi.”

Lục Thận Chi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ngoài các người ra thì Vương nhị còn người thân nào khác không?”

Vương đại thành thật trả lời: “Cha mẹ tôi qua đời từ sớm. Nhị đệ từng lấy vợ, tính cách đệ ấy và vợ trái ngược nhau, sáu năm trước em dâu đổ bệnh rồi qua đời, thế nên... không có ai...”

“Sao lại không có ai?” Vợ Vương đại chen miệng vào: “Tôi biết Vương nhị có tình nhân. Tôi từng thấy hắn mua trâm cho cô ta. Chiếc trâm đó vô cùng tinh xảo, bên trên có một con phượng hoàng lớn. Vương nhị không

thành thân nhưng hắn lại nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài. Chắc chắn người phụ nữ này có gì đó mờ ám, nếu không Vương nhị sẽ không cẩn thận đến vậy.”

Vợ Vương đại nói xong liền ngẩng đầu lên: “Đại nhân, tôi biết cô ta đang ở đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện