Vợ Vương đại đo bằng bàn tay, trên mặt lộ vẻ ngưỡng mộ: “Trên thân con phượng hoàng kia cũng được khảm rất nhiều đá quý nhiều màu, tỏa sáng lấp lánh. Vương nhị không có thể thất, có trang sức của phụ nữ làm

gì? Nghĩ vậy, tôi bèn đi theo hắn xem sao, sau đó tôi thấy hắn đến con hẻm phía Đông, vào nhà thứ hai trong hẻm.”

Lục Thận Chi nghe vậy liền nhìn nha sai đằng sau, nha sai hiểu ý, bước nhanh ra ngoài.

Vợ Vương đại nói tiếp: “Đại nhân gọi chủ tiệm trang sức ấy đến hỏi mà xem, đến lúc ấy sẽ biết được những gì tôi nói đều là sự thật.”

Nói xong vợ Vương đại vỗ đầu: “Dân phụ quên không nói, tiệm trang sức kia là của Liêu gia ở phố Tây. Tay nghề của vị sư phụ ở Liêu gia kia có thể so sánh với những món đồ quan tạo. Quan lại quyền quý trong kinh

đều lặn lội đường xa để đến gặp ông ấy. Vương nhị và ông ấy vô cùng thân thiết với nhau, chắc chắn Vương nhị không chỉ đến đó một lần.”

Cố Minh Châu cố gắng nhớ lại chiếc trâm kia. Hai năm gần đây trang sức khảm đá vô cùng thịnh hành, giá của đá quý cũng ngày một đắt đỏ. Trang sức mắt bồ câu là cha tặng mẹ, mẹ cũng không thường xuyên dùng.

Nếu chiếc trâm Vương Đạo Vương mua thực sự giống như những gì vợ Vương đại miêu tả thì chắc chắn là vô cùng quý giá. Tuy Vương Đạo Xương là tự thừa của Hành Thái Bộc tự nhưng với bổng lộc của hắn ta thì

không thể thường xuyên mua được.

“Trước tiên mời chủ tiệm trang sức của Liêu gia ở phố Tây đến.” Lục Thận Chi nói: “Đi ngay bây giờ đi.”

Phố Tây cách nha môn không xa, một nén hương sau người Liêu gia cũng đến, rất nhanh sau đó là có thể xác nhận lời của vợ Vương đại nói là thật hay giả rồi.

Trên mặt vợ Vương đại không hề lo lắng, ngược lại còn thở phào một hơi: “Đại nhân, nếu chúng thảo dân giúp nha môn phá án thì có phải là sẽ được xử nhẹ tội không? Chúng thảo dân chỉ chôn tiền Vương nhị để lại

thôi, không làm gì khác cả.”

Lục Thận Chi trầm giọng nói: “Nếu những gì các người nói là sự thật thì nha môn ắt sẽ suy nghĩ.”

Vợ Vương đại lập tức cảm ơn Lục Thận Chi lia lịa.

Quả nhiên chẳng mấy chốc, người tiêu gia đã đến. Lão gia Liêu

gia nhìn thấy vợ Vương đại thì đã hiểu vài phần. Từ trước đến giờ ông ta làm trang sức cho người khác không bao giờ hỏi nhiều, vì sợ rằng có một số thứ

không thể để người khác biết được, nhất là những vật quý giá như đá quý. Nhưng giờ nha môn tìm đến rồi, hơn nữa Vương Đạo Xương cũng đã chết, ông ta không cần thiết phải giấu giếm nữa.

“Đúng là có chuyện như vậy. Vị Vương đại nhân kia nói rằng số trang sức kia được làm bởi người Phiên nhưng đá quý không được khám chắc chắn, thế nên ngài ấy mới nhờ tôi sửa. Tôi nhớ chiếc trâm phượng hoàng

đó, viên đá quý trên đỉnh và ở giữa trâm vô cùng quý giá. Vương đại nhân còn lấy ra vài viên đá quý bình thường, nói là phần còn thừa khi làm số trang sức này, bảo tôi làm một chiếc trâm bạch ngọc lan, bông tai và

vòng tay.”

Lục Thận Chị nói: “Ông còn nhớ số trang sức đó trông như thế nào không, có thể vẽ lại được không?”

Liêu lão gia cung kính nói: “Có thể. Tuy có vài chi tiết không thể giống y như đúc nhưng cũng không sai khác quá nhiều. Nếu tôi được nhìn số trang sức đó thì tôi sẽ nhận ra được.”

Lục Thận Chi gật đầu: “Vậy thì ông vẽ đi.” Những thứ ấy sau này đều có thể trở thành chứng cứ.

Liêu lão gia đi vẽ, Cố Minh Châu cũng đi theo nhìn xem. Số trầm phượng hoàng đó quả nhiên là lộng lẫy, hoa lệ, so ra thì trâm bạch ngọc lan và vòng tay trong tầm thường hơn rất nhiều.

Cố Minh Châu nhìn kĩ chiếc trâm bạch ngọc lan kia. Cô luôn cảm thấy nó quen quen nhưng nhất thời không thể nhớ ra nổi là đã từng thấy ở đâu.

“Đại nhân, trong căn nhà ở hẻm phía Đông không có ai, nghe nói là nhà họ đã chuyển đi từ một tháng trước rồi.”

Nghe nha sai bẩm báo, sắc mặt Lục Thận Chi trầm xuống: “Đi nghe ngóng xem xem ai ở đó.”

Nha sai đáp một tiếng rồi lui xuống.

Cố Minh Châu cẩn thận lắng nghe. Xem ra bây giờ muốn tìm được cô gái kia thì phải mất rất nhiều thời gian và công sức. Có điều càng khó khăn thì càng chứng tỏ cô gái này có vấn đề. Một tháng trước đã rời khỏi đây,

tính ra thì hẳn là lúc Ngụy đại nhân nhận lệnh làm khâm sai đến phủ Thái Nguyên điều tra vụ án. Giờ Vương Đạo Vương chết thì càng khó điều tra rõ được thân phận cô ta.

Cố Minh Châu nhìn Liễu Tô, Liễu Tô gật đầu, tỏ vẻ đã đến lúc

Ra ngoài cả tối, cô cũng nên về nghỉ ngơi rồi. Chuyện sau đó chỉ đành đợi Nhiếp Thẩm truyền tin cho cô thôi.

Cố Minh Châu nhìn Lục Thận Chi: “Lục đại nhân, tôi có chuyện muốn hỏi người Vương gia.”

Lục Thận Chi gật đầu. Tưởng cô nương này thông minh, lanh lợi, có lẽ sẽ phát hiện thêm được manh mối gì khác.

Cố Minh Châu nhìn Vương đại: “Ta muốn biết lý do vì sao huynh đệ các ngươi lại đột nhiên xích mích.”

Vương đại ngẩng đầu nhìn Cố Minh Châu, trên mặt xuất hiện vẻ chần chừ.

“Mau nói đi!” Vợ hắn thúc giục: “Chẳng lẽ chàng muốn cả nhà chết cùng huynh đệ chàng à?”

Vương đại liền thấp giọng nói: “Chuyện của mười hai năm trước rồi. Lúc ấy tôi và nhị để cùng nhau nhập ngũ, đúng lúc ấy thì Thát Đát xâm phạm biên giới. Tôi bị thương nặng nên bị đưa về Vệ sở, hai huynh đệ lạc

nhau trên chiến trường, nhị đệ luôn nghĩ rằng tôi bỏ rơi đệ ấy nên oán giận tôi, từ đó về sau chúng tôi không còn qua lại với nhau nữa.”

“Là vậy đấy.” Vợ hắn nói: “Có lúc Vương nhỏ đến cửa mắng chửi mắng ca ca hắn không quan tâm đến tình huynh đệ, suýt hại chết đệ đệ ruột của mình. Lúc nào cũng hỏi tại sao chồng tôi lại làm vậy, lại còn nói cái gì

mà nếu không nhờ hắn bảo vệ thì chồng tôi đã chết từ lâu rồi. Vớ va vớ vẩn! Chồng tôi phúc lớn mạng lớn, gặp phải quân Thát Đát và binh biến đều có thể sống sót được, chắc chắn tương lai sẽ có phúc khí lớn.”

“Được rồi.” Người luôn yếu đuối, vô dụng là Vương đại lúc này đột nhiên trách móc vợ mình: “Bớt nói mấy câu này đi, vạch áo cho người xem lưng không sợ bị người ta chê cười à?”

Vợ Vương đại trừng mắt nhìn Vương đại một cái rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Cố Minh Châu nhìn Vương đại. Mười hai năm trước quân Thát Đát xâm phạm biên cương và binh biến ở Sơn Tây, công lao đầu tiên Lâm Tự Chân lập được là ở binh biến Sơn Tây.

Cũng chính bởi có công lao ấy mà Lâm Tự Chân mới có thể có chỗ đứng ở Hành đô ti Thiểm Tây, lúc ấy cô cũng nghe được vài lời liên quan đến lão Định Ninh hầu ở chỗ Lâm thái phu nhân.

Lão Định Ninh hầu qua đời sau binh biến ở Sơn Tây.

Triệu nhị lão gia tự ý mua bán ngựa chiến ắt phải mua chuộc tướng lĩnh ở biên cương. Lâm Tự Chân quản Túc Châu vệ, nếu là vậy thì tại sao Triệu nhị lão gia không tìm muội muội của mình?

Sau khi vụ án ngựa chiến bị vạch trần, Triệu nhị lão gia xin muội muội giúp đỡ, Vương Đạo Xương một lần nữa trở về quán trọ Triệu cung nhân ở. Mọi hành động giống như là có liên quan đến Lâm Tự Chân.

Lần này nghe thấy binh biến từ miệng Vương đại, Lâm Tự Chân lập quân công khi Sơn Tây xảy ra binh biển, Vương Đạo Xương nhậm chức lúc Sơn Tây xảy ra binh biển, và còn vương đại nói năng ấp úng, lảng tránh

nữa.

Cố Minh Châu cảm thấy họ đã tìm đúng phương hướng rồi, có lẽ lần theo vụ binh biến Sơn Tây là có thể điều tra ra được nhiều vấn đề hơn.

“Cô nương.” Liễu Tô thúc giục Cố Minh Châu, còn nán lại nữa thì e rằng bên Cố gia sẽ xảy ra sơ suất.

Cố Minh Châu đứng dậy cáo từ Lục Thận Chi. Tiếp sau đây Nhiếp Thầm có thể đi khắp nơi nghe ngóng tin tức rồi. Đợi đến lúc tập hợp manh mối thì có lẽ sẽ biết được một vài sự thật.

Cố Minh Châu ra khỏi trực phòng, đúng lúc chạm mặt Nhiếp Thẩm đang đi đến.

“Sư huynh.” Cố Minh Châu bước lên thấp giọng nói: “Ta về trước, nếu có tin tức gì thì bảo Liễu Tô báo cho ta.”

Nhiếp Thầm gật đầu.

“Sư huynh nhớ một chuyện.” Cố Minh Châu nhắc nhở Nhiếp Thầm: “Thanh toán tiền với Ngụy đại nhân.”

Món tiền của người trong phường món nào ra món ấy, tính toán một cách rõ ràng. Cô vất vả cả tối thế này cũng phải kiểm chút tiền khổ lao chứ. Nghĩ đi nghĩ lại thì cô thấy mình đúng là chẳng dễ dàng gì.

“Trường lão gia sắp lên kinh rồi.” Cố Minh Châu nói: “Trong tay không có tiền, không thể làm được gì cả. Mặt tiền của hiệu trong kinh đắt lắm.”

Mắt Nhiếp Thầm sáng rực lên. Trước đây Trường lão gia có nhắc đến chuyện lên kinh, giờ Tưởng sư muội nói với hắn thì có phải là hắn sẽ được đi cùng không?

Cả đám người họ lên kinh thì đúng là tốn không ít tiền, tất nhiên phải chuẩn bị sẵn tiền rồi.

“Ta biết rồi, chắc chắn là sẽ không thiếu đâu.” Nhiếp Thầm nói: “Chuyện này ta đang giải quyết.” Vất vả bao nhiêu thì đương nhiên phải nhận được bấy nhiêu tiền rồi.

Cố Minh Châu gật đầu: “Ngụy đại nhân có cơ nghiệp lớn, không cần phải ngại ngùng đâu.”

Cô đã nhìn kĩ rồi, lông trên mũi tên trong bao tên Sơ Cửu đeo trên lưng đều là lông vũ đấy.

Lông vũ đắt đỏ, Ngụy đại nhân đúng là có tiền mà.

Cố Minh Châu ra khỏi nha môn, đi một mạch về Cổ gia. Lần này về nhà cô muốn ngủ một giấc thật ngon.

Cố Minh Châu mới đi chưa được bao lâu.

“Đại nhân.” Nhiếp Thâm cung kính dâng bức thư trên tay cho Ngụy Nguyên Khang: “Người trong phường không dễ dàng gì, mong đại nhân thông cảm cho.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện