Mẫu thân tắm vào lúc này?

Hoài Viễn hầu phu nhân còn đang ở nhà, tứ ca cũng mới bị áp giải vào đại lao. Trong nhà từ trên xuống dưới còn rất nhiều việc cần sắp xếp, nếu mẫu thân đã đến Thái Nguyên rồi thì hẳn phải nên chủ trì đại cuộc mới

phải, giờ bà ấy làm thế này là vì sao?

Hắn là người đầu tiên trong tộc biết chuyện mẫu thân đến đây. Sở dĩ hắn không nói chuyện này cho đại ca biết, một là do chuyện mẫu thân đã quyết thì không thể thay đổi được, hai là hiện giờ điều tra vụ án ở Thái

Nguyên quan trọng hơn, họ không còn hơi sức để ứng đối với những chuyện khác. Tuy hắn nhận được tin là do mẫu thân âm thầm sai người tới báo nhưng đại ca có người thân tín trong phủ, chắc chắn sẽ có người

báo tin cho huynh ấy, đại ca không ngăn cản cũng là không muốn nể mặt mẫu thân.

Mong chuyến đi này của mẫu thân thuận lợi. Đại ca đã vô cùng buồn phiền vì thế cuộc ở Thái Nguyên rồi, không có sức để xử lý những chuyện vặt vãnh này nữa.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Thôi Vị hỏi.

“Biểu tiểu thư nghịch sâu, con sâu ấy không cẩn thận bò vào trong y phục của thái phu nhân.” Ma ma quản sự nói: “Ngài cũng biết thái phu nhân rất sợ mấy thứ đó mà. Thay y phục xong vẫn thấy không thoải mái nên

thái phu nhân quyết định đi tắm. May mà Hoài Viễn hầu phu nhân không phải là người ngoài, thái phu nhân cũng ra mau thôi.”

Thôi Vị gật đầu: “Vậy ta ra nhà chính đợi mẫu thân.”

Thôi Vị mới ra khỏi viện của Lâm thái phu nhân thì nhìn thấy Thôi tứ phu nhân và Lâm phu nhân ra đón.

“Nhị gia.” Thôi tứ phu nhân tranh lên tiếng: “Lão gia thế nào rồi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy...”

Thôi tứ phu nhân nói xong liền lập tức tiến lên hành lễ: “Nể tình là người cùng tông, cùng tộc, nhị gia có thể nói cho ta biết tình hình ở trong nhà lao không?”

Thấy Thôi tứ phu nhân sắp lạy hắn, Thôi Vị không thể đưa tay ra đỡ, chỉ có thể tránh sang một bên: “Tứ tấu làm vậy ta tổn thọ mất.”

Thôi tứ phu nhân đỏ mắt: “Nếu lão gia đã bị bắt vào đại lao thì sớm muộn gì tin tức cũng sẽ được truyền ra ngoài, chi bằng nhị gia cho ta biết trước, coi như là để chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“Nhị gia cứ nói đi.” Lâm phu nhân nói: “Chuyện này nào có thể giấu được?”

Thôi Vị quay người nhìn sân viên của mẫu thân. Giờ mẫu thân ra mặt nói chuyện là tốt nhất, mẫu thân không thể đến được ngay, hắn cũng không từ chối được, cũng không thể để tứ tẩu cứ quỳ dưới đất khổ sở van nài

hắn được.

Thôi Vị nói: “Chúng ta vào nhà chính đã. Tứ tẩu có lời gì thì cứ hỏi, chỉ cần là chuyện ta biết thì ta sẽ không giấu giếm.”

Thôi tứ phu nhân thở phào một hơi.

Mấy người vào phòng, Thôi Vị nói thẳng: “Tối qua nha môn bắt được vài người ở hẻm Vĩnh An.”

Nói đến đây, Thôi Vị nhìn sang Lâm phu nhân: “Sau khi nha môn thẩm vấn đã biết những người kia quen đám người hãm hại Châu Châu.”

Tuy Lâm phu nhân đã sớm lường trước được việc này nhưng khi nhận được đáp án chắc chắn thì bà vẫn hơi sợ hãi.

Thôi Vị đang định nói tiếp thì nhìn thấy Cố Minh Châu rón rén đi vào trong góc.

“Châu Chấu.” Lâm phu nhân lập tức nói: “Con vào làm gì?”

Bảo Đồng lập tức đáp lời: “Ban nãy con sâu khiến thái phu nhân sợ hãi, tiểu thư nhìn thấy nên bắt đầu tìm kiếm nó, chắc là sợ con sâu lại bò ra dọa thái phu nhân. Chúng nô tỳ đã khuyến mấy lần rồi nhưng vô dụng.”

Trẻ con làm việc đều là vô tâm, không ai nỡ trách mắng cả. Lâm phu nhân nhìn Cố Minh Châu nghiêm túc như vậy liền thở dài một hơi.

Thôi tứ phu nhân sốt ruột muốn biết chuyện sau đó từ Thôi Vị , lập tức nói: “Châu Châu không hiểu gì cả, con bé ở đây cũng không sao, nhị gia cứ nói tiếp đi”

Thôi Vị nhìn Cố Minh Châu một cái rồi lại nói tiếp: “Thực ra từ sau vụ án chùa Kim Tháp, nha môn từng phải người điều tra tin tức của đám thổ phỉ nhưng vẫn không nhận được manh mối nào. Bọn ta nghi ngờ trong

của công có kẻ báo tin cho đám thổ phỉ kia để tiện cài cắm gián điệp. Vụ cướp thường xảy ra nhiều vào ban đêm, muốn báo tin trong đêm thì đương nhiên phu canh là người thích hợp nhất. Bọn ta có thể bắt được

người ở hẻm Vĩnh An là vì cho người theo dõi những phu canh kia.” Tất nhiên hắn không thể nói ngoài việc ấy ra, tứ ca đột nhiên về Thái Nguyên khiển đại ca nghi ngờ nên cho kẻ thân tín âm thầm giám sát mọi hành

động của tổ ca rồi.

Thôi tứ phu nhân nghe đến đây không nhịn được mà hỏi: “Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến lão gia ta?”

Đây mới là điểm mấu chốt, Thôi Vị nói: “Tối đó tứ ca từng nói chuyện với nhu canh báo tin kia.”

Thối tứ phu nhân mở to mắt, nhớ hôm ấy, sau khi trời tối, lão gia đã dẫn người ra ngoài. Như vậy thì lão gia bị bắt không phải là hoàn toàn không có căn cứ.

Ngực của Thôi tứ phu nhân như có một hòn đá đè lên khiến bà sắp không thở nổi: “Đấy cũng không coi là chứng cứ được. Chẳng lẽ tất cả những người nói chuyện với nhu canh đều là đồng phạm?”

Thôi Vị nói: “Khi nha môn thẩm vấn phu canh, phu canh khai là tứ ca đã sai hắn báo tin cho đám thổ phỉ kia.”

Sắc mặt Thôi tứ phu nhân càng khó coi hơn nhưng vẫn phản bác ngay lập tức: “Là có kẻ vu oan giá họa! Lời của phu canh kia không thể tin được! Thôi gia chúng ta chẳng thiếu cái gì cả, sao có thể đi làm thổ phỉ gì đó

được? Số tiền những thương nhân kia mất chẳng thấm vào đâu so với tài sản của Thôi gia cả, sao nha môn có thể chỉ dựa vào một câu nói của người khác mà bắt giam lão gia ta được?”

Thôi Vị nhìn Thôi tứ phu nhân: “Hai năm trước vợ của phu canh kia chết do bệnh nặng, đang lúc hắn định tự sát trong rừng thì tứ ca lúc ấy đang đến điền trang bắt gặp nên cứu hắn, cho hắn làm phu canh. Hắn với tứ

ca đã sớm qua lại với nhau từ lâu rồi. Phu canh còn nói đám thổ phỉ kia còn từng trốn trong điền trang của Thôi gia. Vốn đây là nơi an toàn toàn nhất nhưng chúng lại nhận được tin rằng nha môn sắp kiểm tra kĩ các

trang viên nên đám thổ phỉ kia đến hẻm Vĩnh An. Trước đây tứ ca vội vàng rời khỏi phủ Thái Nguyên cũng vì chuyện tìm nơi thích hợp để giấu đám thổ phỉ này. Sau đó nghe nói đại ca trở về Thái Nguyên, tứ ca sợ sẽ

xảy ra chuyện nên mới vội vàng về nhà tổ.”

“Tất cả đều là bịa đặt.” Thôi tứ phu nhân rơm rớm nước mắt: “Chẳng lẽ Hầu gia không hỏi lão gia sao?”

“Hỏi rồi.” Thôi Vị mím môi: “Tứ ca quen phu canh kia, không thừa nhận chuyện từng giấu thổ phỉ, tuy nhiên phu canh khai rất rõ ràng, nha môn không thể không điều tra nên tạm thời giữ tử ca trong đại lao, còn phái

người đến thôn trang nhà chúng ta...”

Thôi tứ phu nhân mềm nhũn, ngồi trên ghế, trong đầu bà trắng toát, không thể suy nghĩ thêm được chuyện gì nữa.

“Tứ tẩu.” Thôi Vị nói: “Đại ca luôn ở nha môn trông chừng, mong tẩu hãy yên tâm. Nếu tứ ca không làm sai chuyện gì thì không ai dám vu oan cho huynh ấy. Bất kể là đại ca hay là Thôi gia thì ở phủ Thái Nguyên này,

chúng ta cũng đều có danh tiếng.”

Ý là nếu lão gia có tội thì Thôi gia và Hầu gia sẽ không quản nữa. Thôi tứ phu nhân không dám nghĩ tiếp, bà liều mạng lắc đầu: “Lão gia ta bị oan.”

Thôi Vị nói: “Bọn ta đều muốn giúp tứ ca. Nếu tẩu biết chuyện gì thì có thể nói với đại ca để tứ ca trở về sớm.”

Bà biết cái gì? Thôi tứ phu nhân không ngừng tìm kiếm trong đầu mình. Là phu thê nhiều năm như vậy, chắc chắn lão gia sẽ không giấu bà làm chuyện này. Dường như lờ mờ nhớ ra chuyện gì đó, Thôi tứ phu nhân cố

hết sức bắt lấy suy nghĩ mới lóe lên trong đầu.

Thôi Vị nhìn Thôi tứ phu nhân, trước khi ra khỏi đại lao, đại ca đã dặn hẳn phải khuyên tứ tẩu, Sau khi tứ ca vào đại lao, trừ kêu oan ra thì không chịu nói gì cả. Tuy nhiên đại ca với hắn đều nhận ra được tổ ca có bí

mật gì đó. Chuyện này điều tra ra được từ Thổi gia, họ muốn làm rõ trước, quyết không thể để người khác giành trước được.

Vụ án ở phủ Thái Nguyên phát hiện ra điểm kì lạ từ Thôi gia, Thôi gia đã không thể thoát khỏi liên quan rồi. Cứ tiếp tục để mặc người ta thao túng thì chẳng phải phủ Định Ninh hầu sẽ bị người ngoài nắm chặt vị trí

hiểm yếu sao?

Nhất là Ngụy Nguyên Kham kia, không biết khi nào thì hắn sẽ ra tay.

Thôi Vị nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của Ngụy Nguyên Kham, vô thức mà nhíu mày.

“Tóm lại.” Thôi Vị nói: “Thôi gia chúng ta từ trên xuống dưới là một. Xảy ra chuyện gì thì chẳng ai có thể thoát được. Tứ tẩu phải tin đại ca.”

“Thôi thị ở phủ Thái Nguyên này đã gần trăm năm. Ai dám tính kế với chúng ta...” Lâm thái phu nhân bước vào phòng: “Trinh ca nhi lập công lao hiển hách cho Đại Chu, ai hãm hại nó thì thiên lý bất dung.”

Lâm thái phu nhân nói rồi ngồi xuống ghế chủ vị, ánh mắt cũng rơi xuống Thôi tứ phu nhân: “Con biết được những chuyện gì? Giờ còn giấu giếm không chịu nói, sau này lão tứ thực sự xảy ra chuyện gì, con có muốn

hối hận cũng muộn rồi.”

Thôi tứ phu nhân cảm thấy khí thể ép người của Lâm thái phu nhân, co rúm lại.

“Lo liệu chuyện trong tộc bao nhiêu năm nay, điền trang có ai vào hay không cũng không biết? Trinh ca nhi yên tâm giao chuyện trong tộc cho các con mà các con làm thế này đây? Bây giờ xảy ra chuyện thế này, còn

kéo cả Trinh ca nhi vào. Trinh ca nhi vào sinh ra tử đánh trận ở phủ Tuyên, nay còn phải lo lắng vì những chuyện thế này. Trước đây thấy con xử lý mọi chuyện thỏa đáng, giờ xem ra...” Lâm thái phu nhân ngừng lại,

mép áo bà bị kéo lấy.

“Di mẫu...”

Đó là Cố Minh Châu.

Lâm phu nhân nhìn sang thì thấy trên mu bàn tay Cố Minh Châu như là có một chấm đen nho nhỏ. Bà gần như lập tức nghĩ đến đến đám sâu kia, vô thức phất tay áo, muốn phủi con sâu đang quanh quẩn trong lòng

bà đi. Động tác nhỏ này lại khiến Cố Minh Châu đứng không vững, loạng choạng ngã xuống đất.

Ăn vạ thành công

“Hu hu!” Cố Minh Châu khóc òa lên.

Lâm phu nhân lập tức đứng lên: “Châu Châu!”

Ma ma quản sự đứng bên cạnh cũng vội vàng đỡ Cố Minh Châu lên.

Lúc này, vẻ mặt uy nghiêm của Lâm thái phu nhân biến mất, ban nãy bà mới chuẩn bị dọa Thôi tứ phu nhân một phen để Thôi tứ phu nhân hoang mang, như vậy có lẽ sẽ hỏi được ra chân tướng nhưng không ngờ lại

bị Cố Minh Châu cắt ngang.

“Châu Châu, di mẫu không cố ý đâu.” Lâm thái phu nhân cũng không biết bà bị làm sao mà cứ nhìn thấy Cố Minh Châu là lại nghĩ đến con rết bò trên áo trong của bà. Nhưng mà ban nãy bà mới chỉ vung tay một cái,

sao Châu Châu lại ngã được? Trong mắt người khác, bà đang giận cá chém thớt lên người Châu Châu.

Lâm thái phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy là do Châu Như Quân kia đang quấy phá, nếu không sao Thôi gia lại xảy ra chuyện được, bà cũng sẽ không bất thuận như thế này.

Không khí trong phút chốc bị xáo trộn và cũng mất cơ hội ép hỏi Thôi tứ phu nhân. Lâm thái phu nhân chỉ đành ngồi đó uống trà.

Thôi tứ phu nhân càng ngày càng áy náy, luôn cảm thấy Châu Châu bị bà làm liên lụy. Nếu không phải chuyện của lão gia khiến thái phu nhân không vui thì sao thái phu nhân lại phiên chán mà đẩy Châu Châu ra

được?

“Châu Châu, để tẩu tẩu xem muội có bị thương ở đâu không nào? Châu Châu nín đi, tứ tấu làm bánh quế hoa cho muội ăn được không?”

Nghe câu này của Thôi tứ phu nhân, Cố Minh Châu từ từ nín khóc.

“Giờ tứ tẩu đi làm ngay.” Thôi tứ phu nhân xốc lại tinh thần, cáo lỗi Lâm thái phu nhân rồi lui xuống.

“Con nhớ ra cái gì thì phải báo ta ngay.” Lâm thái phu nhân không tiện ngăn cản, đanh mặt dặn dò: “Đại lao có phải là chỗ cho người ở đâu. Sớm điều tra ra chân tướng sự việc cũng có thể đón lão tứ ra.”

Thôi tứ phu nhân gật đầu, kéo Cố Minh Châu ra khỏi nhà chính.

Lâm phu nhân cũng đi ra ngoài cùng: “Tứ phu nhân để Châu Châu cho ta trông thôi, Ta đưa con bé về ăn điểm tâm, tứ lão gia còn chưa về, sao làm bánh quế hoa được?”

Thôi tứ phu nhân nghe xong liền rơi nước mắt: “Lâm phu nhân, đến lúc này rồi mà dì còn khuyên cháu. Nếu những chuyện kia thực sự có liên quan đến lão gia nhà cháu, cháu cũng không biết nên đối mặt với dì thể

nào nữa. Hoài Viễn hầu gia bị trách phạt vì mất ngựa, Châu Châu suýt nữa là gặp nạn ở chùa Kim Tháp, cháu...”

Thấy Thôi tứ phu nhân thế này, Lâm phu nhân thở dài: “Vụ án còn chưa điều tra rõ ràng, cháu cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.” Bà biết Thôi tứ lão gia và Thôi tứ phu nhân lâu rồi, bà cảm thấy họ không phải là

người như vậy.

“Dì để cháu làm bánh quế hoa cho Châu Châu đi. Giờ cháu chỉ có thể làm được những chuyện này thôi.” Thôi tứ phu nhân cắn răng: “Nếu dì không yên tâm...”

“Sao thế được?” Lâm phu nhân nói: “Cháu đừng nghĩ nhiều.”

Hai người nói đến đây thì hai đứa con của Thôi tứ phu nhân cũng chạy qua, Cố Minh Châu lấy chuồn chuồn tre trên tay Bảo Đồng, vẫy vẫy với hai đứa bé, hai đứa bé liền lập tức lộ ra vẻ mặt ao ước.

Lâm phu nhân thầm thở dài, nhìn Thôi tứ phu nhân: “Cháu đi đi, ta dẫn bọn trẻ chơi trong vườn.”

Thôi tứ phu nhân vào bếp, cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại. Bà cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Vừa đặt bánh quế hoa vào trong lồng hấp thì nghe thấy ma ma quản sự nói: “Nhị cữu gia đến rồi.”

Nhị đệ.

Thôi tứ phu nhân vui mừng. Nhị đệ là đồng trị của phủ Thái Nguyên, được giao nhiệm vụ bắt cướp, chắc chắn nhị để biết nội tình bên trong. Nghĩ đến đây, bà vội vàng dặn dò: “Mau mời nhị gia vào phòng ta.” Để

tránh bà còn chưa kịp nói gì với nhị đệ thì thái phu nhân đã gọi người đi rồi.

Vào trong viện, Lục Thận Chi, tri phủ phủ Thái Nguyên nhìn thấy hai đứa con của tỷ tỷ. Hắn vốn định vào phòng tỷ tỷ nhưng lại bị hai đứa trẻ này hấp dẫn tầm mắt.

Đứa trẻ vẫn còn nhỏ như vậy, Lục Thận Chi nắm chặt tay, chân như nàng ngàn cân, không thể nhúc nhích được.

“Châu Châu đừng chạy xa.”

Nghe thấy lời này, Lục Thận Chi nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một cô bé mười mấy tuổi đang chạy qua chạy lại trong rừng. Đó là trưởng nữ của nhà Hoài Viễn hầu suýt nữa gặp nạn ở chùa Kim Tháp. Theo

lời của vị Cổ đại tiểu thư này thì lúc ấy trong chùa Kim Tháp còn có kẻ khác nữa. Hắn luôn muốn biết đám thổ phỉ kia trông như thế nào nhưng Thôi gia nói Cổ đại tiểu thư ngờ nghệch như trẻ con, không thể nói rõ

được.

Dù là đầu óc chậm phát triển thì có lẽ cũng có thể tiết lộ được vài manh mối hữu ích, giờ Cố tiểu thư đang ở đây...

Lục Thận Chi nghĩ rồi đi về phía Cố Minh Châu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện