Lục Thận Chị không rời khỏi mà tiếp tục đi, càng lúc càng gần Cố Minh Châu.
“Ngươi làm gì vậy?”
Lục Thận Chi mới đặt chân xuống đất thì nghe thấy một tiếng hô to vang lên ở đằng sau. Hắn lập tức quay người lại nhìn thì thấy một nha hoàn ánh mắt sáng long lanh đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Ngươi là ai? Tại sao lại đến gần tiểu thư nhà ta?” Nha hoàn trừng mắt nhìn hắn, có khí thể như quan sai thẩm vấn phạm nhân.
Lục Thận Chi đang muốn mở miệng nói.
“Nhị cữu gia, sao ngài lại ở đây?”
Ma ma quản sự vội vàng chạy đến, thấy Lục Thận Chi thì thở phào: “Tứ phu nhân đang ở phía trước đợi ngài.”
Ma ma quản sự nói xong thì nhìn Bảo Đồng: “Bảo Đồng cô nương, đây là nhị cữu gia bên nhà ngoại của phu nhân chúng tôi.”
Bảo Đồng không tình nguyện hành lễ, thần sắc trên mặt hơi không vui.
Lục Thận Chi cũng biết bản thân đường đột: “Nha môn đang điều tra vụ án ở chùa Kim Tháp, đúng lúc ta thấy Cố tiểu thư ở đây nên muốn hỏi cô ấy mấy câu.”
Ma ma quản sự lập tức nói: “Nhị cữu gia là đồng trị của phủ Thái Nguyên, vừa hay đang điều tra vụ án này.”
Giải thích xong, sắc mặt của Bảo Đồng cũng tốt hơn, hành lễ với Lục Thận Chi một lần nữa: “Sao nhị cữu gia lại biết đây là đại tiểu thư nhà chúng tôi?”
Sắc mặt của ma ma quản sự hơi không được tự nhiên lắm. Cổ đại tiểu thư thế này, Bảo Đồng bảo vệ chủ nhân cũng là điều có thể hiểu được.
Nhưng mà câu hỏi của Bảo Đồng không dễ trả lời.
Tại sao? Chẳng lẽ Bảo Đồng thật sự không rõ sao? Người tâm trí ngờ nghệch cũng hiếm thấy, nhìn cái là biết ngay.
Vấn đề là Bảo Đồng không bao giờ chịu thừa nhận Cổ đại tiểu thư có bệnh ngốc, ép người khác chỉ có thể nói dối.
Lục Thận Chi đáp: “Ta mới nghe thấy có người gọi tên Cổ đại tiểu thư.”
Lúc này Bảo Đồng mới không nhiều lời nữa.
Lục Thận Chị không chậm trễ nữa, đến cạnh Cố Minh Châu: “Cổ đại tiểu thư.”
Cố Minh Châu không chú ý đến hắn, quay đầu tiếp tục tìm bướm.
“Cổ đại tiểu thư.” Lục Thận Chi đáp: “Cô còn nhớ chùa Kim Tháp không? Cô không cẩn thận đi lạc ở đó, còn có người rơi xuống vách núi, cô nói cô nhìn thấy hai người, người còn lại trông như thế nào? Trông hắn bao
nhiêu tuổi?”
Cố Minh Châu nghe thấy chùa Kim Tháp thì hơi nhướng mày, có điều chỉ là trong phút chốc mà thôi, cô lập tức lại đuổi theo một con bướm trong vườn hoa.
Ma ma quản sự vội vàng nói: “Nhị cữu gia, có lẽ là đại tiểu thư không nhớ chuyện đó nữa.”
Trong đầu Lục Thận Chi lướt qua đôi lông mày hơi nhướn lên của Cổ đại tiểu thư ban nãy. Không hẳn là Cổ đại tiểu thư đã quên sạch.
Dù sao cũng từng chịu ấm ức ở chùa Kim Tháp, chắc hẳn vẫn để lại chút ấn tượng. Phải làm thế nào mới có thể lấy được tin tức hắn muốn từ cô? Với một người có trí thông minh như vậy thì chỉ có thể hỏi những câu
xác đáng rồi phân biệt đúng sai thông qua vẻ mặt cô.
Tuy rằng khẩu cũng như vậy vô ích ở nha môn nhưng với hắn mà nói thì nó lại vô cùng quan trọng. Hắn muốn biết có phải là “Đạo tặc trân châu” đã quay lại rồi hay không. Nếu là thật thì hắn phải tính toán sạch sẽ
món nợ bảy năm trước với “Đạo tặc trân châu”.
Trong lúc Lục Thận Chi suy nghĩ thì Cố Minh Châu đã chạy xa rồi.
Giờ xung quanh có nhiều người, không phải là cơ hội tốt, hẳn phải tìm cơ hội để hỏi thêm. Lục Thận Chi nhìn ma ma quản sự: “Đưa ta đi gặp tỷ tỷ đi.”
Thấy đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân rời đi, khóe miệng Cố Minh Châu nhếch lên một nụ cười. Muốn lấy được tin tức từ miệng người khác thì phải bỏ ra một vài thứ mà kẻ đó có hứng thú. Thẩm vấn cũng là
chi phối và phục tùng, ai vội vàng thì kẻ đó sẽ bị khống chế.
Hiển nhiên là Lục đại nhân rất vội vàng, có mục đích mà hỏi cô: “Trông hắn bao nhiêu tuổi?” Nói vậy nghĩa là trong lòng Lục đại nhân đã nghi ngờ người nào đó, muốn thông qua tuổi tác để xác nhận đáp án trong
lòng là đúng hay sai.
Vậy Lục đại nhân muốn người cô gặp lớn tuổi hay nhỏ tuổi đây?
Bước tiếp theo, Lục đại nhân sẽ cho cô nhiều đáp án hơn.
Thôi tứ phu nhân thấy bóng của nhị đệ, không nhịn được mà mũi cay cay, suýt nữa là rơi nước mắt.
Lục Thận Chi ngồi xuống, Thôi tứ phu nhân lập tức bảo người ra ngoài.
“Nhị đệ.” Thôi tứ phu nhân mím đôi môi trắng bệch: “Tỷ nghe người Thôi gia nói tỷ phu đệ có liên quan đến đám thổ phỉ kia. Sao ông ấy có thể làm ra chuyện này được chứ? Tỷ... tỷ không tin.”
Khuôn mặt Lục Thận Chi lại nặng nề thêm mấy phần, dưới ánh mắt mong chờ của Thôi tứ phu nhân, hắn nói: “Tỷ phu không phải là người như vậy.”
Thôi tứ phu nhân như đứa trẻ bị uất ức, không thể kìm nén được nữa mà bật khóc.
Lục Thận Chị không biết an ủi tỷ tỷ thế nào, tình hình trước mắt khiến hắn có cảm giác bất lực: “Đều là lỗi của đệ.”
“Không liên quan đến đệ.” Thôi tứ phu nhân nói: “Đệ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
Nói xong, Thôi tứ phu nhân nhớ ra một chuyện, lúc người Thôi gia ép bà, trong đầu bà lóe lên một chuyện, cuối cùng đến lúc làm bánh hoa quế trong bếp bà mới nhớ ra.
Thôi tứ phu nhân nói với Lục Thận Chi: “Họ nói trước đây bọn thổ phỉ kia trốn trong điền trang Thôi gia nhưng từ xưa đến nay thôn trang chưa từng cho người ngoài ở, chỉ có một lần lão gia nói với tỷ rằng để bảo ông
ấy sắp xếp chỗ cho vài dân tị nạn qua ở.”
Nghe xong lời này của Thôi tứ phu nhân, ngón tay Lục Thận Chi hơi cong lại.
Thôi tứ phu nhân không chú ý đến điểm này, nói tiếp: “Đệ nói xem liệu có phải đám thổ phỉ kia trà trộn vào trong những người dân tị nạn không? Hay điều tra từ điểm này đi. Nếu là vậy thì có phải lão gia nhà tỷ có
thể thoát khỏi tội danh không?”
Lục Thận Chi hạ tầm mắt, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Nhị đệ, để nghe thấy tỷ nói gì không?”
Lúc này Lục Thận Chi mới gật đầu: “Được, đệ sẽ cho người điều tra.”
Thôi tứ phu nhân nói tiếp: “Người trong Thôi gia nói họ nghi ngờ trong nha môn có người tiết lộ tin tức cho đám thổ phỉ kia. Lão gia nhà tỷ cũng chẳng thân quen với người trong nha môn, vô cớ lại bị nghi ngờ, tỷ
thấy họ không tìm được người nên mới vu oan cho lão gia nhà tỷ. Rốt cuộc nha môn của đệ làm sao vậy? Có phải cũng muốn chụp lên đầu chúng ta vụ án Đạo tặc trân châu bảy năm trước không? Tỷ nghĩ kĩ rồi, số
tiền đám thương nhân kia mất cũng không nhiều, ngộ nhỡ bị oan có lẽ còn đường sống. Nhưng nếu bị chụp lên tội danh Đạo tặc trân châu thì nhà tỷ sẽ... Tỷ phu để không phải quan chức, dựa vào một mình ông ấy
thì sao có thể gây ra vụ án to như thể được? Đệ nói với tri phủ đại nhân xem có thể thả tỷ phu để ra không đi.”
Thôi tứ phu nhân nói rồi lại bật khóc, bà không thể không nghĩ nhiều, dù sao cũng liên quan đến mạng người.
Lục Thận Chi nghe đến đây, bưng cốc trà lên uống. Trà vừa đến gần miệng thì hắn lại bỏ xuống: “A tỷ, đều tại đệ không tốt. Bảy năm tước đệ phạm sai lầm... khiến kho chứa lượng thực cứu tế cho dân tị nạn bị cháy,
làm bao nhiêu bách tính bị chết đói. Nay tỷ phu lại... đệ một lòng muốn làm vài việc cho bách tính nhưng chẳng làm được gì mà ngược lại còn không bảo vệ được người nhà.”
“Đệ nói bậy gì đấy!” Thôi tứ phu nhân tròn mắt: “Đốt kho lương cứu tế dân tị nạn là Đạo tặc trân châu. Nếu muốn nói có lỗi thì cũng là các đệ không bắt được đám thổ phỉ kia. Nhưng để bắt Đạo tặc trân châu, đệ bôn
ba bên ngoài cả năm không về nhà, cũng coi như là cố hết sức rồi. Hơn nữa bảy năm trước đệ cũng chỉ là một quan viên nhỏ, tri phủ, đồng tri đều ở đó, để có thể làm được gì? Bây giờ càng không liên quan đến đệ. Có
điều đệ phải cố gắng điều tra ra chân tướng sớm.”
Ánh mắt Lục Thận Chi nặng nề lại kiên định: “A tỷ, tỷ phu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Để sẽ bảo vệ an toàn cho huynh ấy. Có điều sau này khó tránh phải làm phiền mọi người đôi chút, Lục gia chúng ta còn phải
nhờ Thôi gia giúp đỡ nhiều.”
Câu nói không đầu không cuối của đệ đệ khiến Thối tứ phu nhân không rõ ý trong đó. Lục gia có nhị đệ ở đó, làm gì cần dùng đến nữ nhi đã xuất giá là bà?
“Đệ...”
“Thực ra để đến đây để tìm Hầu gia.” Lục Thận Chị nói: “Để nghĩ người có thể giúp tỷ phu ở phủ Thái Nguyên này chỉ có Hầu gia thôi. Vốn trong lòng đệ còn hơi lo lắng, e sợ Hầu gia và Thái tử có liên quan đến nhau,
làm việc cũng mất công bằng nhưng giờ tỷ phu đã vào đại lao, cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy nữa rồi. Hầu gia bảo vệ bình yên của một phương mà không quan tâm đến sống chết của bản thân, có thể
thấy ngài ấy là một người lo lắng cho bách tính. Lần này lại liên quan đến người trong thị tộc, chắc hẳn ngài ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Lục Thận Chi nói xong liền cẩn trọng nhìn Thôi tứ phu nhân: “Tỷ phu bị bắt, người Thôi gia thế nào? Có an ủi tỷ không?”
Bây giờ Thôi tứ phu nhân phát hiện hôm nay nhị đệ hơi kì lạ, có lẽ là lo lắng cho tình cảnh của bà ở Thôi gia.
Nghĩ đến tư thái thẩm vấn bà của Thôi gia ban nãy, Thôi tứ phu nhân lóe lên vẻ mặt khó hiểu, đang định nói thì nghe thấy tiếng Cố Minh Châu vang lên ở cửa.
“Bánh... bánh...”
Ma ma quản sự nói: “Đại tiểu thư, người ăn mấy miếng rồi, không được ăn nữa, nếu không sẽ bị đau bụng đấy.”
Sau đó vang lên hai tiếng của trẻ con: “Muốn nữa, muốn nữa!”
Thôi tứ phu nhân nhìn Lục Thận Chi: “Là đám trẻ, để tỷ ra xem sao.”
Vừa mở cửa ra thì thấy ba người, hai nhỏ một lớn lập tức chạy đến vây quanh Thôi tứ phu nhân.
Con gái nhỏ của Thôi tứ phu nhân là Lâm tự nhi còn ôm chân mẹ: “Mẫu thân làm bánh quế hoa ngon, chúng con cũng muốn ăn.”
Thôi tứ phu nhân thân mật vuốt tóc con gái: “Lát nữa mẫu thân sẽ làm cho các con, giờ các con không được ăn nữa, không lát nữa lại không ăn được cơm đâu.”
May mà ba đứa trẻ nghe lời, không làm ồn nữa. Chắc là mệt rồi nên chúng ngồi lên mộc tháp.
Đám trẻ vừa vào phòng, Lục Thận Chi với Thôi tứ phu nhân không tiện nói thêm nữa, Thôi tứ phu nhân nói: “Nhị đệ muốn đợi Hầu gia ở nhà ư?”
Lục Thận Chi gật đầu: “Có một số thứ không tiện nói trong nha môn, chắc hẳn lát nữa Hầu gia cũng trở về.”
Hắn nên đến tiền viện để đợi Định Ninh hầu thì mới đúng lễ tiết, nhưng hắn còn muốn nói với Cổ đại tiểu thư vài câu, ở lại đây mới có cơ hội.
“Lâm tự nhi, các con đang chơi gì vậy?”
Thôi tứ phu nhân thấy con gái cầm chiếc lược gỗ đàn sán đến bên Cổ đại tiểu thư, không biết hai cô bé đang bận làm gì nữa.
Nhị đệ đang ở trong phòng bà, Lâm phu nhân không tiện đi vào, Thôi tứ phu nhân muốn dẫn hai cô bé đến vườn hoa, vì thể tiến lên, khi thấy rõ thứ Lâm tự nhi đang cầm thì sắc mặt bà lập tức tái nhợt: “Lâm tự nhi,
các con đang làm gì vậy? Con lấy được nó ở đâu? Mau đưa cho mẫu thân!”
Vẻ mặt nghiêm nghị của Thôi tứ phu nhân khiến Cố Minh Châu và Lâm tự nhi sợ hãi. Lâm tự nhi buông tay, con búp bê lăn xuống váy cô bé.
Con búp bê lần đến chân Thôi tứ phu nhân, Thôi tứ phu nhân sợ hãi, không kìm được mà lùi về sau. Trên con búp bê ấy viết sinh thân bát tự bằng chu sa, nhìn trông quỷ dị đến lạ lùng.
Lục Thận Chi cúi đầu nhìn, lập tức tiến lên nhặt con búp bê lên: “Sao giờ còn có người dùng thuật yểm bùa vậy?”
Hơn nữa là ở Thôi gia, còn bị mấy đứa trẻ lấy được.
Mấy người ngẩn ra trong phút chốc, Thôi tứ phu nhân lập tức hỏi Lâm tự nhi: “Con lấy nó ở đâu?”
Lâm tự nhi mới năm tuổi, cô bé chưa từng thấy mẹ mình thế này bao giờ nên không kìm được mà đỏ mắt: “Ở trong khu rừng, lúc chúng con đang chơi thì nhìn thấy nó.”
“Trên đó viết sinh thần của ai?” Lục Thận Chi đưa con búp bê cho Thôi tứ phu nhân.
Thôi tứ phu nhân nghĩ một hồi mới nhớ ra: “Là... là Châu thị, sinh thần của Châu Như Quân, chính thê của Hầu gia.” Năm ấy bà và người trong tộc lo liệu chuyện chôn cất của Châu Như Quân nên biết những thứ này.
“Ngươi làm gì vậy?”
Lục Thận Chi mới đặt chân xuống đất thì nghe thấy một tiếng hô to vang lên ở đằng sau. Hắn lập tức quay người lại nhìn thì thấy một nha hoàn ánh mắt sáng long lanh đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Ngươi là ai? Tại sao lại đến gần tiểu thư nhà ta?” Nha hoàn trừng mắt nhìn hắn, có khí thể như quan sai thẩm vấn phạm nhân.
Lục Thận Chi đang muốn mở miệng nói.
“Nhị cữu gia, sao ngài lại ở đây?”
Ma ma quản sự vội vàng chạy đến, thấy Lục Thận Chi thì thở phào: “Tứ phu nhân đang ở phía trước đợi ngài.”
Ma ma quản sự nói xong thì nhìn Bảo Đồng: “Bảo Đồng cô nương, đây là nhị cữu gia bên nhà ngoại của phu nhân chúng tôi.”
Bảo Đồng không tình nguyện hành lễ, thần sắc trên mặt hơi không vui.
Lục Thận Chi cũng biết bản thân đường đột: “Nha môn đang điều tra vụ án ở chùa Kim Tháp, đúng lúc ta thấy Cố tiểu thư ở đây nên muốn hỏi cô ấy mấy câu.”
Ma ma quản sự lập tức nói: “Nhị cữu gia là đồng trị của phủ Thái Nguyên, vừa hay đang điều tra vụ án này.”
Giải thích xong, sắc mặt của Bảo Đồng cũng tốt hơn, hành lễ với Lục Thận Chi một lần nữa: “Sao nhị cữu gia lại biết đây là đại tiểu thư nhà chúng tôi?”
Sắc mặt của ma ma quản sự hơi không được tự nhiên lắm. Cổ đại tiểu thư thế này, Bảo Đồng bảo vệ chủ nhân cũng là điều có thể hiểu được.
Nhưng mà câu hỏi của Bảo Đồng không dễ trả lời.
Tại sao? Chẳng lẽ Bảo Đồng thật sự không rõ sao? Người tâm trí ngờ nghệch cũng hiếm thấy, nhìn cái là biết ngay.
Vấn đề là Bảo Đồng không bao giờ chịu thừa nhận Cổ đại tiểu thư có bệnh ngốc, ép người khác chỉ có thể nói dối.
Lục Thận Chi đáp: “Ta mới nghe thấy có người gọi tên Cổ đại tiểu thư.”
Lúc này Bảo Đồng mới không nhiều lời nữa.
Lục Thận Chị không chậm trễ nữa, đến cạnh Cố Minh Châu: “Cổ đại tiểu thư.”
Cố Minh Châu không chú ý đến hắn, quay đầu tiếp tục tìm bướm.
“Cổ đại tiểu thư.” Lục Thận Chi đáp: “Cô còn nhớ chùa Kim Tháp không? Cô không cẩn thận đi lạc ở đó, còn có người rơi xuống vách núi, cô nói cô nhìn thấy hai người, người còn lại trông như thế nào? Trông hắn bao
nhiêu tuổi?”
Cố Minh Châu nghe thấy chùa Kim Tháp thì hơi nhướng mày, có điều chỉ là trong phút chốc mà thôi, cô lập tức lại đuổi theo một con bướm trong vườn hoa.
Ma ma quản sự vội vàng nói: “Nhị cữu gia, có lẽ là đại tiểu thư không nhớ chuyện đó nữa.”
Trong đầu Lục Thận Chi lướt qua đôi lông mày hơi nhướn lên của Cổ đại tiểu thư ban nãy. Không hẳn là Cổ đại tiểu thư đã quên sạch.
Dù sao cũng từng chịu ấm ức ở chùa Kim Tháp, chắc hẳn vẫn để lại chút ấn tượng. Phải làm thế nào mới có thể lấy được tin tức hắn muốn từ cô? Với một người có trí thông minh như vậy thì chỉ có thể hỏi những câu
xác đáng rồi phân biệt đúng sai thông qua vẻ mặt cô.
Tuy rằng khẩu cũng như vậy vô ích ở nha môn nhưng với hắn mà nói thì nó lại vô cùng quan trọng. Hắn muốn biết có phải là “Đạo tặc trân châu” đã quay lại rồi hay không. Nếu là thật thì hắn phải tính toán sạch sẽ
món nợ bảy năm trước với “Đạo tặc trân châu”.
Trong lúc Lục Thận Chi suy nghĩ thì Cố Minh Châu đã chạy xa rồi.
Giờ xung quanh có nhiều người, không phải là cơ hội tốt, hẳn phải tìm cơ hội để hỏi thêm. Lục Thận Chi nhìn ma ma quản sự: “Đưa ta đi gặp tỷ tỷ đi.”
Thấy đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân rời đi, khóe miệng Cố Minh Châu nhếch lên một nụ cười. Muốn lấy được tin tức từ miệng người khác thì phải bỏ ra một vài thứ mà kẻ đó có hứng thú. Thẩm vấn cũng là
chi phối và phục tùng, ai vội vàng thì kẻ đó sẽ bị khống chế.
Hiển nhiên là Lục đại nhân rất vội vàng, có mục đích mà hỏi cô: “Trông hắn bao nhiêu tuổi?” Nói vậy nghĩa là trong lòng Lục đại nhân đã nghi ngờ người nào đó, muốn thông qua tuổi tác để xác nhận đáp án trong
lòng là đúng hay sai.
Vậy Lục đại nhân muốn người cô gặp lớn tuổi hay nhỏ tuổi đây?
Bước tiếp theo, Lục đại nhân sẽ cho cô nhiều đáp án hơn.
Thôi tứ phu nhân thấy bóng của nhị đệ, không nhịn được mà mũi cay cay, suýt nữa là rơi nước mắt.
Lục Thận Chi ngồi xuống, Thôi tứ phu nhân lập tức bảo người ra ngoài.
“Nhị đệ.” Thôi tứ phu nhân mím đôi môi trắng bệch: “Tỷ nghe người Thôi gia nói tỷ phu đệ có liên quan đến đám thổ phỉ kia. Sao ông ấy có thể làm ra chuyện này được chứ? Tỷ... tỷ không tin.”
Khuôn mặt Lục Thận Chi lại nặng nề thêm mấy phần, dưới ánh mắt mong chờ của Thôi tứ phu nhân, hắn nói: “Tỷ phu không phải là người như vậy.”
Thôi tứ phu nhân như đứa trẻ bị uất ức, không thể kìm nén được nữa mà bật khóc.
Lục Thận Chị không biết an ủi tỷ tỷ thế nào, tình hình trước mắt khiến hắn có cảm giác bất lực: “Đều là lỗi của đệ.”
“Không liên quan đến đệ.” Thôi tứ phu nhân nói: “Đệ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
Nói xong, Thôi tứ phu nhân nhớ ra một chuyện, lúc người Thôi gia ép bà, trong đầu bà lóe lên một chuyện, cuối cùng đến lúc làm bánh hoa quế trong bếp bà mới nhớ ra.
Thôi tứ phu nhân nói với Lục Thận Chi: “Họ nói trước đây bọn thổ phỉ kia trốn trong điền trang Thôi gia nhưng từ xưa đến nay thôn trang chưa từng cho người ngoài ở, chỉ có một lần lão gia nói với tỷ rằng để bảo ông
ấy sắp xếp chỗ cho vài dân tị nạn qua ở.”
Nghe xong lời này của Thôi tứ phu nhân, ngón tay Lục Thận Chi hơi cong lại.
Thôi tứ phu nhân không chú ý đến điểm này, nói tiếp: “Đệ nói xem liệu có phải đám thổ phỉ kia trà trộn vào trong những người dân tị nạn không? Hay điều tra từ điểm này đi. Nếu là vậy thì có phải lão gia nhà tỷ có
thể thoát khỏi tội danh không?”
Lục Thận Chi hạ tầm mắt, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Nhị đệ, để nghe thấy tỷ nói gì không?”
Lúc này Lục Thận Chi mới gật đầu: “Được, đệ sẽ cho người điều tra.”
Thôi tứ phu nhân nói tiếp: “Người trong Thôi gia nói họ nghi ngờ trong nha môn có người tiết lộ tin tức cho đám thổ phỉ kia. Lão gia nhà tỷ cũng chẳng thân quen với người trong nha môn, vô cớ lại bị nghi ngờ, tỷ
thấy họ không tìm được người nên mới vu oan cho lão gia nhà tỷ. Rốt cuộc nha môn của đệ làm sao vậy? Có phải cũng muốn chụp lên đầu chúng ta vụ án Đạo tặc trân châu bảy năm trước không? Tỷ nghĩ kĩ rồi, số
tiền đám thương nhân kia mất cũng không nhiều, ngộ nhỡ bị oan có lẽ còn đường sống. Nhưng nếu bị chụp lên tội danh Đạo tặc trân châu thì nhà tỷ sẽ... Tỷ phu để không phải quan chức, dựa vào một mình ông ấy
thì sao có thể gây ra vụ án to như thể được? Đệ nói với tri phủ đại nhân xem có thể thả tỷ phu để ra không đi.”
Thôi tứ phu nhân nói rồi lại bật khóc, bà không thể không nghĩ nhiều, dù sao cũng liên quan đến mạng người.
Lục Thận Chi nghe đến đây, bưng cốc trà lên uống. Trà vừa đến gần miệng thì hắn lại bỏ xuống: “A tỷ, đều tại đệ không tốt. Bảy năm tước đệ phạm sai lầm... khiến kho chứa lượng thực cứu tế cho dân tị nạn bị cháy,
làm bao nhiêu bách tính bị chết đói. Nay tỷ phu lại... đệ một lòng muốn làm vài việc cho bách tính nhưng chẳng làm được gì mà ngược lại còn không bảo vệ được người nhà.”
“Đệ nói bậy gì đấy!” Thôi tứ phu nhân tròn mắt: “Đốt kho lương cứu tế dân tị nạn là Đạo tặc trân châu. Nếu muốn nói có lỗi thì cũng là các đệ không bắt được đám thổ phỉ kia. Nhưng để bắt Đạo tặc trân châu, đệ bôn
ba bên ngoài cả năm không về nhà, cũng coi như là cố hết sức rồi. Hơn nữa bảy năm trước đệ cũng chỉ là một quan viên nhỏ, tri phủ, đồng tri đều ở đó, để có thể làm được gì? Bây giờ càng không liên quan đến đệ. Có
điều đệ phải cố gắng điều tra ra chân tướng sớm.”
Ánh mắt Lục Thận Chi nặng nề lại kiên định: “A tỷ, tỷ phu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Để sẽ bảo vệ an toàn cho huynh ấy. Có điều sau này khó tránh phải làm phiền mọi người đôi chút, Lục gia chúng ta còn phải
nhờ Thôi gia giúp đỡ nhiều.”
Câu nói không đầu không cuối của đệ đệ khiến Thối tứ phu nhân không rõ ý trong đó. Lục gia có nhị đệ ở đó, làm gì cần dùng đến nữ nhi đã xuất giá là bà?
“Đệ...”
“Thực ra để đến đây để tìm Hầu gia.” Lục Thận Chị nói: “Để nghĩ người có thể giúp tỷ phu ở phủ Thái Nguyên này chỉ có Hầu gia thôi. Vốn trong lòng đệ còn hơi lo lắng, e sợ Hầu gia và Thái tử có liên quan đến nhau,
làm việc cũng mất công bằng nhưng giờ tỷ phu đã vào đại lao, cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy nữa rồi. Hầu gia bảo vệ bình yên của một phương mà không quan tâm đến sống chết của bản thân, có thể
thấy ngài ấy là một người lo lắng cho bách tính. Lần này lại liên quan đến người trong thị tộc, chắc hẳn ngài ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Lục Thận Chi nói xong liền cẩn trọng nhìn Thôi tứ phu nhân: “Tỷ phu bị bắt, người Thôi gia thế nào? Có an ủi tỷ không?”
Bây giờ Thôi tứ phu nhân phát hiện hôm nay nhị đệ hơi kì lạ, có lẽ là lo lắng cho tình cảnh của bà ở Thôi gia.
Nghĩ đến tư thái thẩm vấn bà của Thôi gia ban nãy, Thôi tứ phu nhân lóe lên vẻ mặt khó hiểu, đang định nói thì nghe thấy tiếng Cố Minh Châu vang lên ở cửa.
“Bánh... bánh...”
Ma ma quản sự nói: “Đại tiểu thư, người ăn mấy miếng rồi, không được ăn nữa, nếu không sẽ bị đau bụng đấy.”
Sau đó vang lên hai tiếng của trẻ con: “Muốn nữa, muốn nữa!”
Thôi tứ phu nhân nhìn Lục Thận Chi: “Là đám trẻ, để tỷ ra xem sao.”
Vừa mở cửa ra thì thấy ba người, hai nhỏ một lớn lập tức chạy đến vây quanh Thôi tứ phu nhân.
Con gái nhỏ của Thôi tứ phu nhân là Lâm tự nhi còn ôm chân mẹ: “Mẫu thân làm bánh quế hoa ngon, chúng con cũng muốn ăn.”
Thôi tứ phu nhân thân mật vuốt tóc con gái: “Lát nữa mẫu thân sẽ làm cho các con, giờ các con không được ăn nữa, không lát nữa lại không ăn được cơm đâu.”
May mà ba đứa trẻ nghe lời, không làm ồn nữa. Chắc là mệt rồi nên chúng ngồi lên mộc tháp.
Đám trẻ vừa vào phòng, Lục Thận Chi với Thôi tứ phu nhân không tiện nói thêm nữa, Thôi tứ phu nhân nói: “Nhị đệ muốn đợi Hầu gia ở nhà ư?”
Lục Thận Chi gật đầu: “Có một số thứ không tiện nói trong nha môn, chắc hẳn lát nữa Hầu gia cũng trở về.”
Hắn nên đến tiền viện để đợi Định Ninh hầu thì mới đúng lễ tiết, nhưng hắn còn muốn nói với Cổ đại tiểu thư vài câu, ở lại đây mới có cơ hội.
“Lâm tự nhi, các con đang chơi gì vậy?”
Thôi tứ phu nhân thấy con gái cầm chiếc lược gỗ đàn sán đến bên Cổ đại tiểu thư, không biết hai cô bé đang bận làm gì nữa.
Nhị đệ đang ở trong phòng bà, Lâm phu nhân không tiện đi vào, Thôi tứ phu nhân muốn dẫn hai cô bé đến vườn hoa, vì thể tiến lên, khi thấy rõ thứ Lâm tự nhi đang cầm thì sắc mặt bà lập tức tái nhợt: “Lâm tự nhi,
các con đang làm gì vậy? Con lấy được nó ở đâu? Mau đưa cho mẫu thân!”
Vẻ mặt nghiêm nghị của Thôi tứ phu nhân khiến Cố Minh Châu và Lâm tự nhi sợ hãi. Lâm tự nhi buông tay, con búp bê lăn xuống váy cô bé.
Con búp bê lần đến chân Thôi tứ phu nhân, Thôi tứ phu nhân sợ hãi, không kìm được mà lùi về sau. Trên con búp bê ấy viết sinh thân bát tự bằng chu sa, nhìn trông quỷ dị đến lạ lùng.
Lục Thận Chi cúi đầu nhìn, lập tức tiến lên nhặt con búp bê lên: “Sao giờ còn có người dùng thuật yểm bùa vậy?”
Hơn nữa là ở Thôi gia, còn bị mấy đứa trẻ lấy được.
Mấy người ngẩn ra trong phút chốc, Thôi tứ phu nhân lập tức hỏi Lâm tự nhi: “Con lấy nó ở đâu?”
Lâm tự nhi mới năm tuổi, cô bé chưa từng thấy mẹ mình thế này bao giờ nên không kìm được mà đỏ mắt: “Ở trong khu rừng, lúc chúng con đang chơi thì nhìn thấy nó.”
“Trên đó viết sinh thần của ai?” Lục Thận Chi đưa con búp bê cho Thôi tứ phu nhân.
Thôi tứ phu nhân nghĩ một hồi mới nhớ ra: “Là... là Châu thị, sinh thần của Châu Như Quân, chính thê của Hầu gia.” Năm ấy bà và người trong tộc lo liệu chuyện chôn cất của Châu Như Quân nên biết những thứ này.
Danh sách chương