Ngụy Nguyên Kham nhớ đến lúc ở hẻm Vĩnh An, y bà này nhận được bạc liền cắn một cái, đến đĩa đựng đồ cúng ở mộ tổ của Thôi gia mà cô cũng muốn trộm. Dù những thứ khác có thể che giấu được nhưng bản tính

của con người thì không.

Ngụy Nguyên Kham vươn tay rút chiếc trâm vàng to nhất trên đầu y bà rồi ném vào lòng cô: “Gỡ trang sức trên đầu ra, tìm một chiếc trâm ngọc rồi đeo lên, sau đó đổi chiếc áo khoác dài bên ngoài đi, đừng có giở trò

mèo đấy.”

Tham tài thực thụ là vừa ham tiền vừa ham sống, y bà này có thể nhìn rõ được tình thể trước mắt.

Y bà khẽ rúm người lại, tỏ vẻ không nỡ mà sờ sờ chiếc trâm vàng trên đầu. Vừa lúc cô đang định quay người thì ánh mắt Ngụy Nguyên Kham lướt qua eo cô: “Bỏ số ngọc bội kia luôn đi, lát nữa trở về từ thuyền lớn thì phải mang nguyên vẹn y phục trở lại, không được thiếu một thứ, nếu không ta sẽ đưa cô đến nha môn ngay lập tức!”

Cố Minh Châu gật đầu lia lịa tỏ ý mình đã biết, gỡ trang sức trên đầu và thay một chiếc áo khoác dài màu tím hồng nhạt như lời Ngụy Nguyên Kham nói.

Ngụy Nguyên Kham nhìn kĩ thấy không có gì sơ hở gì lớn, trên thuyền lớn nhiều người, cô lại đội nón che mặt, vải sa rủ đến ngực, trừ khi có người cố ý vén vải lên để kiểm tra, nếu không thì họ sẽ không bị lộ.

“Đi thôi.” Ngụy Nguyên Kham giục rồi bước ra ngoài trước.

Thuyền lớn của Đinh công tử và thuyền hoa đã kề sát với nhau, không ít cô gái xinh đẹp đỡ công tử, lão gia ăn mặc giàu sang đi về phía thuyền lớn.

Các công tử phóng túng, táy máy tay chân với cô gái bên cạnh khiến các cô bật cười yêu kiều.

Ngụy Nguyên Kham dừng bước chuẩn bị dặn dò y bà vài câu thì lại ngửi thấy mùi son phấn, y bà đang định học theo đám ong bướm kia, bám lấy người hắn.

Hắn lạnh mặt, tự dưng trong lòng sinh ra vài phần chán ghét.

Cố Minh Châu cảm nhận được một luồng sức mạnh truyền đến, cả người cô lập tức bị đẩy ra một chút, sau đó ống tay áo bị bắt lấy, quấn lên cánh tay hắn.

Ống tay áo rộng che lại giống như cô đang khoác lên tay hắn, sau đó cô nhận được ánh mắt đe dọa của Ngụy đại nhân.

Cố Minh Châu cười thầm trong lòng. Ban nãy cô cố ý tựa sát vào người hắn. Y bà không đáng tin như cô trong lòng không có quá nhiều suy nghĩ, không biết “hầu hạ” Ngụy đại nhân thế nào, ngộ nhỡ làm quá thì phải

làm sao? Sớm phân định khoảng cách giữa hai người cũng đỡ cho sau này xảy ra phiền phức.

Lấy lui làm tiến, nếu Ngụy đại nhân không chịu được cách chung sống này thì phải nhượng bộ một chút, để chàng trai này nhìn trông càng cẩn thận, thẹn thùng hơn.

Chắc hẳn tạm thời Ngụy đại nhân không nhận ra tính toán này của cô, sau này hắn nghĩ lại, tám phần cũng sẽ không thể vứt bỏ mặt mũi để tìm cô tính sổ.

Cố Minh Châu rất rõ, thân phận y bà của mình đã bị nghi ngờ, cô không thể tiếp tục dùng nhiều nữa. Có điều, chỉ cần có thể thành công thoát thân thì dù sau này Ngụy đại nhân có muốn tính sổ thì cũng không biết

nên tính sổ với ai.

Trong khoang thuyền của thuyền lớn này đã bày sẵn tiệc rượu, người ngồi vào chỗ bắt đầu chúc rượu lẫn nhau, người hầu qua lại không ngừng giữa những người khách, trung tâm tiệc rượu còn có nhạc công tấu

nhạc.

Cố Minh Châu “khoác tay” Ngụy đại nhân ngồi xuống, vươn tay rót đầy rượu vào chiếc chén lưu ly rồi đặt trước mặt hắn.

Mong rằng tửu lượng của Ngụy đại nhân không tồi, như vậy cũng có việc cho cô làm.

“Tử Diên tỷ tỷ.” Cô nương bên cạnh sáp lại gần, thấp giọng hỏi: “Sao hôm nay tỷ lại mặc thế này? Không đẹp bằng ngày thường gì cả mà trông già hơn rất nhiều.”

Cố Minh Châu chỉ chỉ Ngụy Nguyên Kham ở bên cạnh, sau đó tỏ ý bảo cô nương ấy đừng nói linh tinh, trong động tác còn để lộ ra chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay.

Bề mặt chiếc vòng này trơn bóng, nhu hòa, vì có mùi son phấn nên có thể thấy đây là vật Tử Diên thường đeo. Những thứ đồ nhỏ này có thể giúp cô trở thành Tử Diên.

Cô nương kia ngầm hiểu trong lòng, thì ra là do vị công tử kia thích. Có nhiều công tử nhỏ tuổi thích cô gái lớn tuổi.

Cô nương ấy đã uống không ít rượu, cũng bắt đầu nói nhiều hơn, cười duyên với lão gia ở bên cạnh rồi lại quay sang thấp giọng nói.

“Tử Diên tỷ tỷ, vị kia của tỷ dễ hầu hạ không? Thật ra người cố giả vờ thành đại nhân là khó tiếp nhất, mình vừa phải hầu hạ hắn, vừa phải làm mẹ hắn.”

Làm mẹ?

Cố Minh Châu lập tức nhìn Ngụy đại nhân một cái, lúc này trên mặt Ngụy tam gia thiếu đi sự uy nghiêm của thường ngày, lông mày giãn ra, ánh mắt trong veo, dù có sầm mặt lại thì cũng không khiến người khác cảm

thấy sợ hãi, dường như dù hắn có nổi cáu thì hắn cũng chỉ là giậm chân, ném đồ chứ không gây ra chuyện gì lớn cả.

Thiếu đi sự bình tĩnh, uy nghiêm ấy thì đúng thực là hơi trẻ con.

Hiển nhiên là Ngụy đại nhân nghe thấy tiếng thì thầm bên này của các cô, mắt phượng nheo lại lộ ra vài phần sắc bén.

Cô nương bên cạnh Cố Minh Châu liếc một cái, thấp giọng nói tiếp: “Sao trông còn hơi hung hăng thế nhỉ?”

Vậy ghép vào thì chẳng phải là...

Hung hăng nhưng vẫn cứ dễ thương như trẻ con sao?

Cố Minh Châu nín cười nhưng vai cô không thể kiềm chế nổi mà run run hai cái, sau đó biết điểm dừng mà không nói chuyện với cô nương bên cạnh nữa, đỡ khiến Ngụy đại nhân nổi giận.

Ban nãy lúc ra ngoài thì cô phát hiện Tử Diên không có ở trong phòng, chắc hẳn cô ấy đã được hộ vệ bên cạnh Ngụy đại nhân đưa đi, hiển nhiên là Ngụy đại nhân có sắp xếp ở gần đó.

Trước đó cô có chuẩn bị và xốc tinh thần ứng phó, mong là Ngụy đại nhân lợi dụng cô xong thì thả cô đi, cô mới có thể thuận lợi thoát thân, thế nên... tốt nhất là bớt trêu chọc Ngụy đại nhân thì hơn.

“Đinh công tử đến rồi.”

Có người hô một tiếng, ánh mắt của mọi người đều dồn về vị trí của chủ nhân trong khoang thuyền thì thấy có một chàng trai hơn hai mươi tuổi đang ngồi trên ghế gỗ đàn.

Tướng mạo chàng trai ấy không quá xuất chúng, nở nụ cười hòa nhã, trên người mặc áo bào thêu màu xanh thẫm trông vô cùng giàu sang hệt như người làm ăn vậy.

Ánh mắt Cố Minh Châu rơi xuống tay của Đinh công tử. Tay hắn rất to, cân đối, tuy rằng không thể nhìn ở cự ly gần nhưng vẫn có thể nhìn thấy được những khớp xương rõ nét.

Đó hẳn là tay của người tập võ.

Ngoài ra, đôi chân của Đinh công tử đặt trên mặt đất chếch hình chữ V,lúc nào cũng có thể đứng dậy rời đi, hiển nhiên là hắn đang vô cùng cảnh giác.

Đinh công tử uống rượu rất vui vẻ, vẫy vẫy tay cho hộ vệ bên cạnh tự đi lấy đồ nhắm khiến một hàng người trang nghiêm thả lỏng cảnh giác.

Đúng là một miếng mồi vừa to vừa béo đợi người khác đến cắn câu.

Sau khi uống mấy chén rượu, ánh mắt Đinh công tử bắt đầu lướt qua những người khác trong khoang thuyền, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp, trong sự thận trọng có mấy phần chờ mong.

Cố Minh Châu chắc mẩm trong lòng rằng vị Đinh công tử này cũng chỉ là một con rồi mà thôi, người đứng đằng sau chuyện này tuyệt đối không phải hắn. Giăng cái bẫy lớn thế này thì sao có thể mất kiên nhẫn vậy

chứ?

Để chứng thực cho suy đoán của mình, ngay lúc ánh mắt của Đinh công tử lướt qua, cô đột nhiên đứng dậy,khoan thai bước đến chỗ kẻ sai vặt, vươn tay lấy một vò rượu.

Tầm mắt của Đinh công tử rơi xuống người cô, ánh mắt hắn ta hơi trở nên đờ đẫn, hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại cố kìm lại, ánh mắt hơi không nỡ mà rời đi chỗ khác.

Hắn ta thực sự thích Tử Diên cô nương, hơn nữa cũng không biết tính toán của Tử Diên cô nương tối nay, vậy có nghĩa là người báo tin cho Tử Diên cô nương đã cẩn thận giúp Tử Diên che giấu tất cả.

Nếu “Tử Diên” khăng khăng muốn ra tay thì chắc chắn người ấy sẽ đến ngăn cản.

Cố Minh Châu trở về chỗ ngồi, tiếp tục rót rượu cho Ngụy đại nhân. Quả nhiên suy đoán của cô không sai. Vậy thì người giăng cái bẫy này đang âm thầm quan sát mọi chuyện trong bóng tối?

Ngụy đại nhân giơ tay đỡ trán như là lúc nào cũng có thể gục xuống vì say rượu, nhưng tất nhiên hành động của tất cả những người trong bữa tiệc đều không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Cố Minh Châu săn sóc gắp miếng chân giò vào bát của Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân không động đến, cô lại gặp rau vào bát. Nếu còn không ăn thì là không muốn hưởng thụ chăm sóc của mỹ nhân rồi.

Dưới cái nhìn của Cố Minh Châu, quả nhiên Ngụy đại nhân cầm đũa lên.

Cố Minh Châu tiếp tục suy nghĩ, Ngụy đại nhân tuyệt đối sẽ không làm chuyện mà hắn không nắm chắc hoàn toàn. Dù Ngụy gia và Thái tử đứng ở hai phía đối lập đã lâu nhưng đây không phải là trẻ con đánh nhau

mà cứ bất chấp tất cả lao vào đánh nhau là được. Đấu đá nhau trong tối ngoài sáng đều phải vừa khéo, không được để người khác bắt được thóp.

Thế nên lần này Ngụy đại nhân đến đây hẳn là đã nhận được tin tức mà những người khác không thể biết được.

Nếu đã vậy thì chắc chắn hắn sẽ không bị đám lâu la trước mặt này lừa bịp và cũng không dễ dàng kết án.

Bất kể là vụ án kho bạc bảy năm trước hay là trường hợp thợ khai thác đá bây giờ, muốn thực sự kết án thì bắt buộc phải tìm ra kẻ đứng đằng sau giật dây, lấy được chứng cứ xác thực. Càng có liên quan đến Thái tử thì

càng phải giải quyết này một cách chu đáo, nếu không hao tâm tốn sức thì cũng chỉ đổi lấy được bình yên ở ngoài mặt, còn những thứ thối nát vẫn cứ tiếp tục được che giấu ở góc khuất như cũ.

Nếu đến Ngụy đại nhân cũng không thể giải quyết được vụ án ở Sơn Tây thì e rằng sau này cũng sẽ chẳng có ai dám đến điều tra nữa.

Trách nhiệm của Ngụy đại nhân rất lớn.

Cố Minh Châu hơi xúc động, lại săn sóc mà liên tục gắp đồ ăn cho Ngụy đại nhân,

Ăn nhiều một chút thì mới có sức làm việc.

Ngụy Nguyên Kham nhíu mày, gõ nhẹ lên mặt bàn. Y bà này muốn nhét hết phần lớn đồ ăn trên bàn vào bụng hắn sao?

Đinh công tử nâng chén rượu, mọi người lập tức hưởng ứng nâng ly, cùng nhau uống cạn.

Tình cảnh càng hỗn loạn thì càng tạo điều kiện cho người ta động tay động chân.

Rượu ngon, đồ ăn ngon lại thêm mỹ nhân bên cạnh, rất nhanh sau đó, phần lớn người trong bữa tiệc đã say khướt.

Đinh công tử nhìn đám người dần dần hỗn loạn, đứng lên đi đến căn phòng bên cạnh chuẩn bị rửa tay, bên đó đã sớm có người chờ để hầu hạ.

“Thế nào rồi?” Đinh công tử thấp giọng hỏi.

“Dưới nước có động tĩnh.” Người đàn ông mặc áo ngắn vải thô như tùy từng nói: “Chắc hẳn là có người âm thầm bơi theo, đợi cơ hội thì sẽ lên thuyền. Bên nha môn cũng sớm đã thông báo rồi, chỉ cần đám người đó

dám ra tay thì sẽ bị tóm gọn.

Trương Tam, Lữ Quang trốn ra khỏi mỏ sắt đều là sắp xếp của chúng, nay thời cơ đã chín muồi, có chứng cứ xác thực chứng minh Lục Thận Chi cấu kết với đám Trương Tam, Lữ Quang, cũng nên kết án rồi, đỡ cho có

người bám mãi không chịu buông.

Đinh công tử trở về bữa tiệc. Hắn định bụng qua loa một chút rồi về phòng nghỉ đơn ở khoang sau. Chủ nhân bữa tiệc là hắn rời đi, kỹ nữ và những khách mời khác sẽ càng thoải mái hơn.

Đến lúc ấy màn kịch lớn mới bắt đầu.

Thầy Đinh công tử đứng lên rời đi, Cố Minh Châu cũng điềm nhiên như không mà chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc. Tuy nhiên, còn chưa đi thì cô phát hiện ra có người đè lên góc váy của cô.

Cố Minh Châu sắc bén liếc mắt nhìn Ngụy Nguyên Kham một cái thì lập tức chạm phải đôi mắt nhìn thấu tất cả của hắn. Ý của Ngụy đại nhân là giờ vẫn chưa phải là lúc ư?

Hiểm khi hắn lại nhắc nhở cô trong thời điểm mấu chốt.

Cố Minh Châu đang suy nghĩ thì bên cạnh vang lên tiếng cười như chuông bạc: “Tử Diên tỷ tỷ vội vàng chuyện gì vậy? Chúng ta cùng chơi với nhau đi.”

Cố Minh Châu cảm nhận được bản thân bị ai đó đẩy mạnh một cái, váy cô vốn đã bị người ta đè lên, trong chốc lát không thể tránh được, ngã vào lòng Ngụy Nguyên Kham.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện