Xung quanh vang lên tiếng cười vui vẻ.

Ngụy Nguyên Kham chống tay lên bàn ngồi đó không nhúc nhích, chàng trai trẻ tuổi còn chưa trưởng thành là hắn dường như là đã ngây người ra rồi.

Các cô nương trên khoang thuyền thấy thế thì càng cười không ngậm được miệng.

Chàng trai cúi đầu không nói gì nhưng Cố Minh Châu tựa trong lòng hắn lại cảm thấy được ý lạnh được tích tụ suốt từ đầu bữa tiệc đến giờ. May là vào thời điểm quan trọng thế này, Ngụy đại nhân không thể nổi giận,

có thể thấy quả thật tính cách của hắn khá điềm tĩnh, kiên trì.

Còn cô thì đương nhiên là thoải mái, là một y bà, đương nhiên cô cũng không được coi là chịu thiệt.

Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham vẫn như thường nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hơn ban nãy rất nhiều. Sơ Cửu ở bên cạnh không kìm được mà nuốt nước bọt.

Bình thường Tam gia không thích người khác hầu hạ quá thân cận nhưng lúc này lại bị một y bà động tay động chân, chắc chắn trong lòng ngài ấy đang vô cùng giận dữ.

Y bà này bao nhiêu tuổi rồi?

Sơ Cửu nghĩ mà sợ đến mức không thể thốt nên lời.

Hắn đã nói từ lâu rồi, Tam gia lên thuyền hoa chắc chắn là sẽ chịu thiệt mà. Chịu thiệt là nhỏ, mong rằng chuyện này đừng để lại ám ảnh gì đó cho Tam gia.

Sơ Cứu quay đầu ngáp một cái, dụi dụi mắt ra vẻ như chưa nhìn thấy cái gì.

Là cận vệ, bí quyết quan trọng để giữ gìn mạng sống là biết càng ít càng tốt.

Cố Minh Châu vươn tay, yếu ớt vịn vai Ngụy đại nhân rồi thuận thế ngồi dậy, quay đầu nhìn cô nương mới đẩy cô.

Cô nương ấy cười một cái rồi dìu lão gia ở bên cạnh rời khỏi bữa tiệc, không hề có bất kì hành động lạ thường nào. Nếu cô nương ấy là người báo hiệu thì chắc chắn sẽ ra hiệu ngầm cho cô, giờ cô ấy quay người bỏ cô lại

không thèm quan tâm thì hiển nhiên cái đẩy ban nãy chỉ là một trò đùa.

Tùm! Một âm thanh không lớn không nhỏ giống như một thứ gì đó rơi xuống nước vang lên. Cố Minh Châu nhìn ra bên ngoài khoang thuyền thì thấy mấy bóng người lướt qua, hình như là hộ vệ của Đinh công tử.

Ngụy đại nhân sắp xếp người trà trộn vào là để làm rối loạn tình thế trong thời điểm mấu chốt. Có người xuất hiện ở gần thuyền hoa thì đương nhiên đám người Đinh công tử sẽ tưởng là đám dân chúng tự chui đầu

vào lười, chúng sẽ nghĩ cách để giữ đám người đó lại đợi quan phủ đến bắt.

Thời cơ mà Ngụy đại nhân đợi chính là bây giờ.

Cố Minh Châu không do dự nữa, dứt khoát đỡ Ngụy Nguyên Kham đi qua căn phòng bên cạnh. Cô phải đưa chàng trai “say mèm” này đến phòng nghỉ thì mới có thể ra tay được.

Ngụy Nguyên Kham đi theo y bà, hiển nhiên là y bà này biết được đã xảy ra chuyện gì, thời điểm quan trọng cô không còn sợ hãi, e dè nữa mà lại lộ ra vài phần kiến nghị, xem ra suy đoán của hắn trước đây về thân

phân của y bà này là chính xác.

Nếu hôm nay hắn bắt được một người biết tin thông quay bà thì cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.

Vào đến phòng, Cố Minh Châu lập tức thả tay đang “đỡ” Ngụy Nguyên Kham, sờ con dao găm giấu dưới eo, chỉ chỉ ra ngoài cửa, không đợi Ngụy Nguyên Kham nói gì liền nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sơ Cửu đến cạnh Ngụy Nguyên Kham thấp giọng nói: “Tiểu nhân đã cử người đi theo y bà rồi.”

Ngụy Nguyên Kham nói: “Bảo hộ vệ đang ở dưới nước giằng co với người của Đinh gia một lát rồi cố ý chạy trốn, nha sai của quan phủ chưa đến, người đứng đằng sau sắp xếp mọi chuyện sẽ cho rằng người đến là

người dân trong núi, vì thế hắn sẽ nghĩ cách ngăn cản để vu oan cho họ.”

Ngụy Nguyên Kham nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Ngươi ở đây trông chừng.”

Sơ Cửu mím môi: “Tam gia... tiểu nhân...”

Ngụy Nguyên Kham nhìn Sơ Cứu một cái: “Ngươi có thể làm tốt.”

Trong phút chốc, Sơ Cửu sục sôi nhiệt huyết, cuối cùng Tam gia cũng trọng dụng hẳn rồi.

Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt nói: “Tuy rằng trước đây người chưa thẳng bao giờ nhưng cũng thua rất nhanh, nhiệm vụ lần này rất hợp với người. Nhớ là nhất định phải để Đinh công tử kia bắt được, đợi phủ nha đến bắt các ngươi.”

Tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, chỉ xem Lục Thận Chi có thể khuyên được người dân trong núi hay không thôi.

Sơ Cửu nhìn bóng lưng rời đi của Tam gia, chỉ cảm thấy trong miệng... đắng ngắt. Sao lại để hắn bị bắt? Hắn đã làm sai chuyện gì? Người bắt nạt Tam gia lày bà chứ có phải là hắn đâu.

Cố Minh Châu cẩn thận đi trong khoang thuyền.

Vụ án “Đạo tặc trân châu” này ngoài Thôi tứ lão gia và Lục Thận Chira, chắc hẳn cha cũng nằm trong tính toán của đám người đó. “Đạo tặc trân châu” vừa cướp kho bạc, vừa tự ý khai thác sắt là vì cái gì?

Sắt có thể rèn binh khí, bạc lại có nhiều tác dụng hơn, một đám trộm tép riu có thể có tính toán như vậy sao? Chắc chắn có kẻ giật dây sau lưng chúng, vậy thì “Đạo tặc trân châu” đang phục vụ cho kẻ nào?

Kẻ có tiền có quyền có năng lực điều khiển binh lính đều bị nghi ngờ. Cha đã bị cuốn vào vụ án này, sẽ có người thừa cơ vu oan rằng rất có khả năng ông ấy đã thả đám cướp đi.

Đấu đá miệng lưỡi trên triều đình luôn nghiêng về phía lợi ích, mau chóng đẩy một người ra chịu tội thay thì mọi người đều vui vẻ, rất có khả năng cha sẽ phải chịu tội oan.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thôi Trinh chưa chịu ra tay. Thôi Trinh trở về Thái Nguyên không phải là để điều tra rõ ràng vụ án này mà là để phán đoán thể cuộc, nghĩ cách bảo vệ bản thân.

Nếu phủ Hoài Viễn Hầu gặp nạn thì Thôi gia sẽ vạch rõ quan hệ để không bị liên lụy.

Cố Minh Châu hơi hơi nhếch khóe miệng, giờ có cô ở đây, cô sẽ không để cha mẹ bị bắt nạt, cô muốn cả nhà được bình an, để kẻ đứng đằng sau sự việc chuốc lấy kết cục thảm hại.

“Người đâu!” Tiếng hô hoản của Đinh công tử vang lên cách đó không xa: “Có kẻ trộm tiền trong khoang thuyền, mau bắt hắn lại...”

Cố Minh Châu lách người trốn sau tấm màn, vươn tay rút con dao găm dưới eo. Lúc này cô là Tử Diên một lòng muốn cứu giúp người dân.

Một cô gái yếu đuối như cô lại muốn dốc hết sức, liều mình giết chết Đinh công tử.

Thân mình nhỏ bé, yếu ớt của cô hơi run lên vì căng thẳng nhưng cô không vì thế mà bỏ cuộc.

Ở Câu Lan Viện nhiều năm, chịu đủ thái độ lạnh nhạt, thờ ơ của người khác, nếm trải mọi đắng cay của cuộc đời, nếu không phải vì người trong lòng thì cô đã tìm đến cái chết từ lâu rồi. Với cô mà nói, sống còn khổ

hơn là chết.

Tối nay hãy để cô làm chuyện cuối cùng, cũng coi như là cô chết có ý nghĩa và cũng có mặt mũi để gặp người trong lòng.

Cô nắm chặt con dao găm trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm bóng người đứng cách đó không xa. Cuối cùng, hội bên cạnh Đinh công tử đã rời đi...

Bây giờ là cơ hội tốt nhất!

Cô từng bước tiến lại gần Đinh công tử, Đinh công tử đang mải nhìn mặt hồ nên không phát hiện ra cô đang đứng đằng sau.

Bước chân của cô kiên định là vậy, cô men theo con đường này đi về phía cái chết, đi đến cõi trở về của cô.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!

Cô siết chặt con dao găm trong tay hơn, thậm chí cô đã nhấc cánh tay, chuẩn bị đâm xuống rồi thì trong giây phút ấy, một bóng người nhảy ra, một tay bịt miệng cô ở dưới lớp màn, một tay kẹp chặt cánh tay cô, kéo cô

ra sau.

Gần như là trong cùng một lúc, Đinh công tử quay đầu lại, đằng sau hắn trống trơn không có gì, sau đó hắn bước về phía trước.

Thấy đã mất cơ hội ám sát Đinh công tử, cô vô cùng nóng nảy mà mở miệng cắn bàn tay kia, giẫm lên chân của kẻ đứng đằng sau.

Người kia vươn tay ngăn cản nhưng lại bị con dao găm trong tay cô làm bị thương, cô nhân cơ hội đó lại chạy về phía trước. Lúc này có giống như là một con thú hoang điên cuồng, trong mắt chỉ có Đinh công tử.

Cuối cùng cô chạy đến đầu thuyền, nơi Đinh công tử vừa đứng nhưng hắn đã đi mất. Cô hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, trái tim như hòn ném xuống vực sâu.

Cô hồn bay phách lạc lùi về sau, sau đó nhìn thấy hộ vệ của Đinh gia đi đến. Không ngờ chúng lại đến nhanh như vậy, không cho cô thời gian để nghỉ.

Người ngăn cản cô ám sát Đinh công tử lắc đầu, ý bảo không được hành động thiếu suy nghĩ. Song khi hắn định quay người rời khỏi, cô nhấc váy trèo qua lan can đầu thuyền, cả người rơi xuống hồ.

“Có người rơi xuống nước rồi!”

Tiếng hét vang tận mây xanh.

Người ngăn cản cô cũng không hề chần chừ mà nhảy xuống theo.

Đang lúc Ngụy Nguyên Kham chuẩn bị rời khỏi thuyền lớn thì nghe thấy tiếng hét.

Thân vệ bên cạnh lập tức đi kiểm tra tình hình, hồi lâu sau mới về bẩm báo: “Y bà kia nhảy xuống nước rồi, người ngăn cản cô ấy ám sát Đinh công tử cũng nhảy xuống theo. Người của chúng ta đang ở gần đó, rất

nhanh thôi sẽ có thể đưa họ lên bờ rồi.”

Đây là cách của y bà sao? Dẫn người đó rời khỏi thuyền lớn, như vậy sẽ dễ thẩm vấn hơn, hơn nữa không cũng không để lộ thân phận của người kia. Nếu có người tìm họ thì chỉ cần nói là nhảy xuống hồ cứu người mà

thôi.

“Xuống thuyền đi.” Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt dặn dò.

Hắn muốn đi thẩm vấn người kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện