Nhưng hôm nay Cố Minh Châu lại dậy sớm bởi vì Lâm phu nhân đã hứa sẽ đưa cô ra ngoài.

Nhân lúc Lâm phu nhân và Thôi tứ phu nhân nói chuyện, Cố Minh Châu ngồi trên ghế mềm quan sát kỹ mảnh giấy trong tay. Đây là manh mối có được từ tên lái buôn ấy.

Đó là một tấm bản đồ đơn giản.

Bảo Đồng sáp lại dụi mắt: “Tiểu thư, chắc là mắt của nô tỳ lại nặng thêm rồi, bằng không sao nô tỳ xem mãi mà chẳng hiểu gì cả?”

Cố Minh Châu gật đầu: “Để lát nữa ta bảo nhà bếp nấu nước lá dâu tằm, hoa cúc với sừng linh dương cho em uống.”

Bảo Đồng bịt chặt miệng: “Bệnh này của nô tỳ có từ khi còn trong bụng mẹ rồi, có lẽ cứ như vậy thôi, tiểu thư không cần lo lắng cho nô tỳ đâu.”

Nói rồi Bảo Đồng nhìn ra bên ngoài: “Bông hoa mà tiểu thư ngắm hôm qua nở rồi đó, để em đi hái về.”

Bông hoa không biết tên đó chỉ bằng ngón tay út, vậy mà Bảo Đồng cũng nhìn ra được.

Cố Minh Châu gấp gọn tấm bản đồ, địa điểm được đánh dấu trong bản đồ cách phủ Thái Nguyên không xa lắm, cô phải cho người qua đó dò đường trước mới được.

“Bảo Đồng.” Cố Minh Châu gọi: “Lát nữa lúc bọn ta ra ngoài, em đem tấm bản đồ này đến chỗ cũ, không cần nói gì cả, bọn họ sẽ biết phải xử lý thế nào, nếu bên đó có tin tức gì thì báo lại luôn.”

Bảo Đồng: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ không để người khác phát hiện đâu.”

Bảo Đồng thích làm những chuyện như thế này nhất, kích thích không chịu được, hai mắt cũng sáng hơn nhìn thấy nhiều chuyện không nên nhìn, nếu tiểu thư cứ tiếp tục phái cô làm những chuyện thế này tiếp thì cô không cần lo lắng về căn bệnh về mắt bẩm sinh của mình nữa.

“Tiểu thư uống trà đi.” Bảo Đồng bưng chén trà đến trước mặt Cố Minh Châu.

Cố Minh Châu đón lấy rồi nhấp một ngụm trà.

Bảo Đồng không nhịn được: “Chắc tiểu thư đã phát hiện ra điều gì đó từ thứ này rồi đúng không? Có phải là rất có vấn đề hay không ạ?”

Cố Minh Châu gật đầu, ngoại trừ manh mối lộ ra từ tấm bản đồ này thì mọi chuyện đều hơi kỳ lạ. Chuyện nữ quyến nhà họ Châu gặp phải tên lái buôn bị thương ở trên đường rồi lại có được manh mối từ tên lái buôn ấy vốn đã rất đáng ngờ, nhất là sau khi cô lấy được viên sáp thì cảm thấy còn có nhiều điểm đáng ngờ hơn nữa.

Cái cách giấu thư từ vào trong viên sáp kiểu này rất an toàn, những viên sáp nhỏ có thể giấu trong quần áo, tóc, thậm chí là giấu trong cơ thể, trong hậu môn, chỉ cần người truyền tin không lấy ra thì cũng phải mất khá nhiều công sức mới có thể tìm được.

Bình thường con đường mà nhà họ Châu đi qua phải có khoảng mấy chục chiếc xe ngựa qua lại, nữ quyến nhà họ Châu gặp phải tên lái buôn đó là vào cuối giờ Tỵ, đúng vào thời điểm gấp rút lên đường, người đi đường khá đông, cơ hội để tên lái buôn đó có thể gặp và cầu cứu là không nhiều, cho dù là trùng hợp thì khi quản gia nhà họ Châu nhìn thấy một người toàn thân đầy máu, việc đầu tiên nghĩ đến phải là bảo vệ nữ quyến trong nhà mới phải, sao có thể để Châu Như Chương nhìn thấy tên lái buôn đó được?

Châu Như Chương là tiểu thư khuê các, thường ngày chỉ thích mấy thứ mà nữ nhi thường làm, lại không giỏi phá án nên sẽ không chủ động đi hỏi chuyện tên lái buôn kia, trừ khi tên lái buôn đã nói gì đó khiến Châu Như Chương cực kỳ hứng thú.

Cô đoán có lẽ tên lái buôn đã nói là: “Ta là thương lái đến từ Sơn Tây, chẳng may nghe thấy bọn cướp nói chuyện nên muốn báo quan, nhưng giữa đường bị chúng phát hiện nên bị cướp giết. Ta có manh mối quan trọng, có được nó chắc chắn có thể bắt được bọn cướp ấy…”

Châu Như Chương ngấp nghé Thôi Trinh đã lâu, chuyện như thế này đưa đến trước mặt cô ta chẳng khác nào mỡ dâng miệng mèo, đương nhiên cô ta sẽ cực kỳ thích thú, kiểu gì cũng phải đưa được thứ đó đến cho Thôi Trinh.

Thôi Trinh nợ cô ta một ân huệ, bọn họ sẽ có cơ hội tiếp tục qua lại.

Toàn bộ sự việc có quá nhiều điểm trùng hợp, cho nên tám mươi phần trăm đây là cái bẫy dành riêng cho Thôi Trinh, nhưng Cố Minh Châu vẫn chưa rõ kết quả mà người bày trò muốn có được là gì.

Tiếc là Châu Như Chương vô tình làm mất túi thơm, không thể đưa manh mối cho Thôi Trinh được. Song nếu như những người đó muốn đối phó Thôi Trinh thì vẫn sẽ dùng những thủ đoạn khác nữa.

Thôi Trinh muốn điều tra rõ chuyện này thì phải mất nhiều công sức hơn rồi.



“Châu Châu.” Lâm phu nhân bước vào phòng: “Con đợi sốt ruột lắm rồi đúng không, giờ mẫu thân đưa con ra ngoài.”

Lâm phu nhân cười rạng rỡ nhưng trong đôi mắt lại chất chứa nỗi muộn phiền. Bà vừa nhận được tin tức từ kinh thành, vị quan cùng chuẩn bị ngựa chiến với lão gia sợ tội nên tự sát, ngự sử đại nhân dâng tấu nói vị quan đó bị ép phải nhận mọi tội danh, còn về phần nhận tội cho ai thì đương nhiên là cho phủ Hoài Viễn hầu bọn họ rồi.

Bà có thể tưởng tượng được chắc chắn Hoàng thượng sẽ vì chuyện này mà nổi trận lôi đình. Những năm qua, cuộc sống các gia đình quyền quý không dễ dàng gì, luôn bị người khác dò xét tố cáo, cậy vào công trạng của tổ tiên mà hoành hành ngang ngược.

Thường ngày lão gia vốn đã rất cẩn thận, không ngờ lần này lại bị kẻ khác tính kế hãm hại.

Hiện giờ Lâm phu nhân không biết rốt cuộc mình rời kinh thành đến Sơn Tây có đúng không. Sau khi đến Sơn Tây, bà đi nhờ vả khắp nơi cũng không có kết quả gì, nếu ở lại kinh thành thì ít nhất còn có thể ở cạnh lão gia.

Lão gia viết thư cho bà, dặn bà đừng lo lắng. Mặc dù những năm qua các gia đình quyền quý đều lần lượt xảy ra chuyện nhưng chỉ cần không tham dự chuyện tranh đấu phe cánh, không dựa vào bất kỳ hoàng tử nào thì sẽ không dẫn đến họa sát thân.

Bà biết lão gia chỉ đang an ủi bà mà thôi, sợ rằng mọi chuyện không đơn giản như thế.

Sau khi sinh Châu Châu, bà vẫn luôn không thể mang thai lại lần nữa, lần này khó khăn lắm mới có tin vui, bà cũng mong có thể thuận lợi sinh thêm một đứa con cho lão gia.

Nghĩ đến đây, Lâm phu nhân nắm chặt tay Châu Châu: “Pháp hội lần này rất đông khách khứa, con phải theo sát mẫu thân, đừng chạy lung tung.”

Cố Minh Châu gật đầu, phải xin mãi cô mới được mẹ đồng ý dẫn đi Pháp hội, Pháp hội này được tổ chức riêng cho nữ quyến, rất nhiều nữ quyến của các gia đình quan lại quyền quý đều sẽ đến.

Hơn nữa nếu có người muốn ăn trộm gì đó thì Pháp hội sẽ là nơi không thể tuyệt vời hơn.

Hàng hóa của lái buôn bị cướp có lẽ vẫn chưa thể khiến nhiều người chú ý nhưng nếu nữ quyến của gia đình quan lại xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Mấy vụ án xảy ra ở Sơn Tây cứ càng ngày càng nghiêm trọng, từ trộm cắp, cướp hàng đến giết người, giống như có kẻ đang nóng lòng muốn cả mọi người đều phải biết đến sự tồn tại của hắn vậy.

Lâm phu nhân đang không biết phải mặc bộ quần áo nào, Cố Minh Châu bèn chỉ vào chiếc áo choàng ngoài màu ngó sen nhạt: “Chiếc đó đẹp ạ.”

“Được.” Lâm phu nhân cười: “Vậy cứ theo ý của Châu Châu đi.”

Bộ váy này trông rất bình thường, sẽ không khiến người khác chú ý.



Pháp hội được tổ chức ở chùa Kim Tháp trong thành Thái Nguyên. Tháp Vàng trong tự lưu giữ kinh Phật do Thái hậu nương nương viết tay, thường ngày luôn nghi ngút khói hương.

Thấy ngày thọ thần của Thái hậu nương nương đang đến gần, Pháp hội lần này tổ chức cũng là để cầu phúc cho Thái hậu nương nương.

Châu Như Chương bôi một lớp phấn dày lên mặt nhưng cũng không thể che đi sắc mặt tiều tụy của cô ta. Hôm qua, sau khi cô ta bẩm báo lại hết tất cả những gì mình trải qua cho Định Ninh hầu nghe, vậy mà Hầu gia lại chẳng nói gì mà chỉ bảo cô ta về. Sáng sớm nay, cô ta lại cho người đi hỏi về chuyện túi thơm nhưng cũng vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Châu Như Chương siết chặt nắm đấm, sao Hầu gia có thể vô tình như thế chứ? Cho dù thế nào thì hắn cũng là anh rể của cô ta mà, đều tại Châu Như Quân làm xấu mặt nữ quyến nhà họ Châu nên mới khiến nhà họ Thôi ghét bọn họ như thế. Chị cả của các gia đình khác đều có thể khiến cho các em gái khác trong nhà nở mày nở mặt, Châu Như Quân thì hay rồi, suýt chút nữa thì hại cả nhà họ Châu, uổng công tổ mẫu vất vả khổ cực nuôi lớn.

Châu Như Chương cùng Châu tam phu nhân vừa xuống xe đã nghe thấy một tràng cười, cô ta quay đầu thì nhìn thấy Cố Minh Châu.

Con ngốc đó cũng đến à, không ngờ Hoài Viễn hầu phu nhân cũng dám đưa cô con gái ngốc đến, không sợ con gái ngốc sẽ khiến nhà họ Cố mất mặt hay sao?

Châu tam phu nhân và Châu Như Chương bước tới hành lễ.

Cố Minh Châu tùy ý đáp lại như một đứa trẻ khiến sắc mặt của Châu Như Chương bỗng càng trở nên khó coi, lửa giận trong lòng cô ta bùng lên nhưng lại không có cách nào xả ra ngoài.

Con ngốc này còn đáng ghét hơn cả chị cả.

Cố Minh Châu không rảnh để ý đến Châu Như Chương, cô đưa mắt nhìn về phía cổng chùa, bên ngoài chùa có nha sai canh giữ, xem ra nha phủ cũng sợ xảy ra sai sót, nhưng ngôi chùa được xây dựng trên núi, khách hành hương tấp nập quanh năm, kẻ xấu có thể trà trộn vào đó trước rồi đợi đến ngày này để ra tay.

Vào đến cổng, các sư tăng đón khách dẫn các nữ quyến ra sân sau nghỉ ngơi.

“Hoài Viễn hầu phu nhân.”

Các nữ quyến bắt đầu bước tới chào hỏi, sau khi cùng mẹ đi một vòng, Cố Minh Châu bèn ngồi xuống nghỉ ngơi, bên cạnh vang lên tiếng thì thầm của các nữ quyến.

“Những ngày qua Sơn Tây không yên bình, mong rằng sau khi Pháp hội kết thúc sẽ có thể tốt lên.”

“A di đà Phật, Phật tổ phù hộ độ trì sớm bắt được bọn cướp ấy.”

“Sao bọn cướp ấy lại nhắm vào Sơn Tây chúng ta vậy? Bảy năm trước đã có kẻ trộm ngân khố của triều đình, đốt lương thực triều đình dùng để cứu tế, vậy nên rất nhiều người dân đã chết đói, đến giờ vẫn chưa bắt được kẻ đó.”

“Tên cướp bảy năm trước thật sự rất đáng hận, hắn giả làm thương lái đến mở quán cháo cứu tế nạn dân, khiến nha phủ mất đi cảnh giác với hắn, lúc đó hắn mới ra tay.”

Vụ trộm lớn của bảy năm trước…

Vẫn hắt nước bẩn lên người hắn ư?

Nghe đến đây, Cố Minh Châu bèn lấy một miếng bánh mật bỏ vào miệng, vị ngọt của bánh mật dường như có thể làm tan đi vị đắng chát đang trào dâng trong lòng, xoa dịu trái tim cô.

“Ta có một số tiền, ngươi ra ngoài làm giúp ta chuyện này, ta sẽ tặng nó cho ngươi, được không? Danh tiếng là hư vô, tiền bạc mới là chân thật, có số tiền này, ngươi có thể khiến nó sinh thành hai, thành bốn. Yên lặng làm giàu, trở thành một người giàu có nhàn rỗi…”

Năm đó bọn họ đều đi hết, nay cô sống lại rồi, bọn họ cũng phải sống theo cô.

Bảy năm trước, mặc dù quan phủ không bắt được ông Trương nhưng ông ấy phải gánh chịu vết nhơ, bị kẻ khác tính kế trọng thương, thay tên đổi họ chạy trốn mấy năm trời, cuối cùng vì biết chất độc đã ngấm vào phủ tạng, thấy đại nạn sắp đến bèn đi hành thích tham quan, cam tâm tình nguyện bị bắt vào đại lao. Mặc dù như vậy nhưng ông Trương vẫn luôn không thừa nhận bản thân là người gây ra vụ trộm ngân khố năm đó, quan phủ chỉ coi như giết một thích khách, không liên kết ông Trương và vụ án ở Sơn Tây lại với nhau.

“Ta biết ta không sống được lâu nữa, ta cũng không hối hận khi giết tên tham quan đó, giết người đền mạng, ta cũng nên có kết quả như vậy.” Ông Trương cười sảng khoái: “Nhưng mấy năm trước ta không hề trộm ngân khố, càng không phóng hỏa đốt lương thực cứu tế nên ta không thể thừa nhận. Ban đầu ta cũng không rõ… rốt cuộc tại sao lại thành ra như thế này… Nếu như cô có thể ra ngoài, hãy giúp ta hỏi hắn, hắn hại ta là được rồi, tại sao còn hại những người dân kia nữa?”

Cô truy hỏi: “‘Hắn’ mà ông đang nói đến là ai?”

Ông Trương im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Thôi bỏ đi, đã đến nước này rồi thì làm gì còn điều gì mà ta không buông bỏ được nữa chứ, trước khi làm rõ mọi chuyện ta không muốn vu oan cho hắn, đợi đến khi gặp nhau dưới suối vàng ta sẽ hỏi rõ ngọn ngành sau.”

Không ngờ sau khi sống lại, chuyện lớn đầu tiên và cô gặp phải lại có liên quan đến ông Trương.

Người đã không còn là người ấy nữa, nhưng vụ trộm thì lại vẫn là vụ trộm ấy.

Tên trộm đó muốn công bố sự thật năm đó với cả thiên hạ, lần này bọn họ có thể bắt được cô không?

Pháp hội bắt đầu rồi, các nữ quyến lần lượt đứng dậy đi về phía trước.

Cố Minh Châu cũng đứng dậy để theo sát mẹ, vừa liếc mắt, cô bỗng thấy một thứ gì đó lấp lánh mắc trên dây mây trên tấm nệm lót mà mẹ cô ngồi.

Đó là một viên trân châu. Một viên trân châu bình thường, màu sắc không đẹp, cũng không hề đáng giá.

Tên trộm của bảy năm trước chỉ cần trộm thứ gì đó đi thì đều sẽ để lại một viên trân châu để chứng minh thân phận của mình.

Ông Trương đã tặng mấy viên trân châu cuối cùng cho cô.

Sau khi cô chết, có thể mấy viên trân châu đó đã bị người khác nhặt mất rồi, cũng có thể đã được chôn cùng cô rồi, đều không quan trọng. Trân châu là thứ thường thấy, xuất hiện ở đâu cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.

Trừ khi nó xuất hiện ở nơi xảy ra vụ án thì sẽ có ý nghĩa đặc biệt.

Có kẻ muốn mượn danh “Trân châu đạo tặc” để hại người, người mà chúng nhắm đến chính là mẹ.

“Đây là gì vậy?” Cố Minh Châu cầm viên ngọc lên rồi giơ tay nói lớn: “Con nhặt được một thứ này.”

Trân châu trong tay cô: “Trân châu đạo tặc” muốn nổi tiếng, giết người cầm ngọc chẳng phải sẽ càng thích hợp hơn hay sao? Nếu tên “hàng giả” đó thật sự đang ở đây, vậy thì…

Cố Minh Châu mỉm cười, trốn cho kỹ vào nhé, ta đi tìm ngươi đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện