Lâm thái phu nhân đang định nói thì Châu Như Chương đã hét ầm ĩ bên tai bà ta rồi.
Bà ta đột nhiên cảm thấy sau khi mình bị tiểu thư nhà họ Châu đến gần đã biến thành một người phụ nữ thôn quê, mất hết thể diện và quy tắc.
Có người như thế này ở bên cạnh khiến bà ta cảm thấy khó chịu, còn không bằng một nửa Châu Như Quân năm ấy.
Lâm thái phu nhân suy nghĩ rồi đưa tay muốn hất Châu Như Chương ra, ai ngờ một tay của Châu Như Chương vừa buông ra, một tay khác đã lập tức túm lấy còn chặt hơn trước.
Châu Như Chương nịnh nọt: “Thái phu nhân yên tâm, có nhà chúng ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lâm thái phu nhân không vùng ra được, lửa giận lập tức phun trào, bà ta quay sang nhìn Châu Như Chương: “Đâu có phải trời sập, hoang mang cái gì? Buông ta ra!”
Châu Như Chương cảm nhận được sự không vui của Lâm thái phu nhân, cô ta tỏ vẻ mù mờ không hiểu. Rốt cuộc cô ta làm sai ở đâu? Sao Lâm thái phu nhân lại tức giận vậy? Cho dù là mẹ của Định Ninh hầu thì cũng
khó dỗ dành quá rồi đó.
Sau khi hất được Châu Như Chương ra, Lâm thái phu nhân mới hỏi trang đầu: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Có người chết.”
Trang đầu còn chưa nói gì thì giọng nói của Bảo Đồng đã vang lên: “Đất ở đây không trồng củ cải, mà là để chôn người.”
Bảo Đồng nói xong bèn nhìn Châu tam phu nhân: “Châu tam phu nhân, nhà phu nhân giết người rồi.”
Châu tam phu nhân run rẩy, đúng là đầu óc của người bên cạnh con bé ngốc họ Cố kia cũng có vấn đề, con bé đó tỏ vẻ buồn phiền, giống như sắp lan truyền sự đen đủi lớn vậy.
“Mau đi xem đi.” Châu tam phu nhân nhắc hộ vệ bên cạnh lên phía trước kiểm tra.
Lâm phu nhân nhìn xung quanh, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành. Bà quay đầu nhìn Cố Minh Châu, may mà Châu Châu vẫn chưa bị giật mình sợ hãi, đôi mắt to tròn vẫn nhìn về phía bãi cỏ, nhìn những
chú chim nhảy nhảy trên mặt đất.
Trang đầu đưa người hầu của nhà họ Thôi đến kiểm tra, mấy người hợp sức xúc đất lên, để lộ ra một thi thể bên dưới. Khuôn mặt thi thể toàn là máu tươi và bùn đất, nhưng nhìn kỹ mặt thì vẫn có thể nhận ra.
“Là Tôn Dũng... Đây là Tôn Dũng!” Trang đầu kêu lớn.
Lâm thái phu nhân nhíu mày, sao con trai Du ma ma lại chết ở đây?
“Nhìn rõ chưa?” Lâm thái phu nhân không dám tin.
Quản gia của trang viên cũng lên tiếng: “Là Tôn Dũng, Tôn Dũng bị giết rồi!”
Lâm thái phu nhân dặn dò: “Mau, cho người đi báo quan...” Ban nãy bà ta cho rằng cho dù là có người chết thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Thôi, vẫn còn có thể giữ được sự trấn tĩnh, nhưng hiện giờ biết là Tôn
Dũng thì chỉ cảm thấy lạnh hết sống lưng.
“Trong tay Tôn Dũng có thứ gì đó.”
Người hầu của nhà họ Thôi phát hiện ra manh mối.
Trang đầu của nhà họ Thôi: “Lấy ra xem sao.”
Người hầu lấy hết dũng cảm tách ngón tay của Tôn Dũng ra, thứ trong tay Tôn Dũng lập tức đập vào mắt mọi người.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh trở lại, đó là một định bạc có khắc chữ: Ngân khố phủ Thái Nguyên, trị giá hai mươi lăm lượng, năm Thiên Vũ thứ mười hai.
“Đây là ngân khố.” Trang đầu nhà họ Thôi kêu lên rồi đưa đình bạc cho ma ma quản sự bên cạnh Lâm thái phu nhân.
Sao ngân khổ lại ở trong tay Tôn Dũng? Từng tin tức lộ ra khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, nhưng lại giống như bị tê liệt khiến người ta không thể hiểu được tiền căn hậu quả. Lâm phu nhân quyết định đi đến gần để
nhìn tận mắt. Bà giao Cổ Minh Châu cho Bảo Đồng rồi từ từ lại gần thi thể vừa được moi lên.
Hai mắt Tôn Dũng mở trừng trừng, vẻ mặt hung dữ đáng sợ, trán bị lõm sâu, máu tươi chảy ra từ chỗ đó khiến cả thi thể hắn giống như một hồ lô nhuốm máu.
Một trận mưa lớn đổ xuống, hạt mưa rơi xuống mặt Tôn Dũng, mọi người không khỏi lùi về phía sau tránh mưa, như sợ rằng thi thể của Tôn Dũng sẽ vì vậy mà bị “đánh thức”, vùng dậy khỏi mặt đất.
Lúc Lâm phu nhân tránh mưa thì nhìn thấy Cổ Minh Châu ở bên cạnh mình, bà lập tức che mắt cô lại: “Đừng nhìn.”
Cô Minh Châu sợ hãi nép vào lòng Lâm phu nhân nhưng ánh mắt thì lại liếc đến thi thể của Tôn Dũng và xem tình hình xung quanh. Lúc này trang đầu đang đến gần Tôn Dũng, hắn đưa tay lục vào trong quần áo của
Tôn Dũng, như phát hiện ra điều quan trọng gì đó, hắn hét lớn: “Thi thể của Tôn Dũng vẫn chưa lạnh, hắn vừa mới bị giết!”
Cổ Minh Châu nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, ban nãy trang đầu này vẫn còn sợ hãi như thế, giờ lại thấy không còn sợ gì nữa rồi, thay đổi đúng là nhanh quá đấy.
Trang đầu nói với Lâm thái phu nhân: “Đất này mới được đào, đúng vậy... chuyện này chỉ mới xảy ra thôi!”
Vừa mới bị giết ư? Lâm thái phu nhân nhìn Châu tam phu nhân: “Cô đến đây vào lúc nào? Không phát giác ra điều gì sao? Đây là trang viên của nhà họ Châu đấy, xảy ra chuyện lớn như thế mà cô không phát giác ra
được một chút gì à?”
Châu tam phu nhân: “Không có, ban nãy ta vẫn luôn ở cổng trang viên đại thái phu nhân, rồi cùng đi vào trong này mà.”
Lâm thái phu nhân nói rồi nhìn xung quanh: “Vậy thì cô cũng phải biết chuyện xới đất từ bao giờ đúng không?”
Châu tam phu nhân lập tức nhìn quản sự, quản sự lắp ba lắp bắp: “Vừa mới... có người xới đất ở đây, nói là nông hộ của trang viên này. Tiểu nhân định nói vài câu thì hắn đã đi mất, sau đó thái phu nhân và phu nhân
đi vào.”
Trang đầu không nhịn được: “Thái phu nhân, nói như vậy tức là những kẻ giết Tôn Dũng vẫn chưa thể đi xa được, trang viên của hai nhà chúng ta rộng lớn như thế, lại cách xa thành Thái Nguyên, e rằng... e rằng...”
“Lẽ nào hung thủ sẽ giết cả chúng ta ư?” Giọng Châu Như Chương run run.
Lâm thái phu nhân nhìn Châu Như Chương bằng ánh mắt ghét bỏ. Vào thời khắc quan trọng chỉ biết nói ra những lời dư thừa, có hung thủ thì đã sao, trong trang còn có người làm nữa cơ mà, bà ta rất có lòng tin với
hộ vệ nhà họ Thôi, chắc chắn sẽ bảo vệ chu toàn cho họ.
Lâm thái phu nhân: “Gọi hộ vệ qua đây hết đi, đi xung quanh lục soát xem, nếu bọn chúng chưa chạy mất thì lập tức bắt giữ lại.”
Quản sự và trang đầu đồng loạt đáp lại rồi đi làm ngay.
Lâm phu nhân nhận lấy đĩnh bạc từ tay ma ma quản sự, bà nhìn thật kỹ rồi nhíu mày.
“Tỷ tỷ.” Bà nhìn Lâm thái phu nhân: “Trang viên này rộng như vậy, không dễ lục soát khắp nơi, hay là cứ gọi hết hộ vệ qua đây bảo vệ chỗ này thật tốt đã, muội thấy chuyện này không đơn giản, tỷ đừng lơ là.”
Lâm phu nhân nói xong bèn đưa đình bạc trong tay ra: “Tỷ nhìn kỹ định bạc này đi, trên đó viết: Ngân khố phủ Thái Nguyên, trị giá hai mươi lăm lượng, năm Thiên Vũ thứ mười hai, tỷ có nghĩ đến điều gì không?
Năm nay là năm Thiên Vũ thứ mười chín, đĩnh bạc này thuộc về ngân khố phủ Thái Nguyên bảy năm trước.”
Lâm thái phu nhân cũng nhớ ra: “Muội muốn nói đến vụ án ngân khố bảy năm trước ư?”
Lâm phu nhân gật đầu: “Chỉ e đúng là như vậy, lão gia nhà muội bị gọi vào kinh hỏi tội, muội đi khắp phủ Thái Nguyên nghe ngóng tin tức nên biết được một chút chuyện, ngân khố bị mất từ bảy năm trước đến nay
vẫn chưa thấy tung tích đâu.”
Đĩnh bạc mà Tôn Dũng cầm đã đen lại, có lẽ là do bị đặt trong môi trường ẩm thấp lâu ngày, mà đất ở trong trang viên này lại mới bị đào lên, nói không chừng chỗ ngân khố đó vốn được giấu ở đây.”
Châu tam phu nhân nghe vậy thì không khỏi thốt lên: “Phu nhân không thể vì nhìn thấy một định bạc mà đưa ra kết luận như vậy chứ!” Nếu thật sự là vậy, chẳng phải nhà họ Châu sẽ bị liên lụy hay sao?
Lâm phu nhân: “Ta cũng chỉ suy đoán vậy thôi, sự thật sẽ được nha môn điều tra. Số ngân khố đó không ít, hiện giờ diện tích đất bị đào lên cũng rất lớn, vừa hay có thể đối chiếu. Hơn nữa những kẻ trộm ngân khố đi
không hề đơn giản, chúng ta dẫn đến không nhiều người, thay vì hiện giờ đuổi theo truy bắt bọn chúng thì hãy để hộ vệ đưa chúng ta về trang viên của tỷ, người của nhà họ Thôi và hộ vệ quen thuộc với nhà mình
hơn, như vậy sẽ càng dễ dàng cho việc bảo vệ, chúng ta mới có thể an toàn.”
Cổ Minh Châu kéo bàn tay hơi lạnh của mẹ mình. Vào thời khắc quan trọng mẹ cô luôn biết rất rõ phải làm gì.
Nhưng không chắc Lâm thái phu nhân sẽ nghe lời mẹ, tính bà ta là thế, không cho phép bất kỳ ai ở trước mặt bà ta thể hiện xuất sắc hơn bà ta.
Nếu có người nói những lời trái ý ở trước mặt bà ta, chắc chắn bà ta sẽ phản đối.
Lâm thái phu nhân: “Không cần phải rụt rè nhút nhát như thế. Không chừng đám người đó đã bỏ chạy rồi, cho dù không bỏ chạy thì hộ vệ cũng có thể bắt được. Có không ít người trong đám hộ vệ này từng đi theo
Trinh ca nhi, Vị ca nhi ra chiến trường, có thừa khả năng đối phó với đám đạo tặc này.”
Sau khi bắt được đạo tặc, chẳng phải công lao sẽ thuộc về bà ta rồi hay sao? Để xem tên nhãi nhà họ Ngụy kia làm sao đem xúi quẩn đến cho bà ta nữa.
Trong lúc họ nói chuyện, trời mưa càng to hơn.
“Thái phu nhân nói đúng.” Châu tam phu nhân tiến lên: “Chúng ta vào trong phòng tránh mua trước đã, mưa mùa thu lạnh, làm ướt quần áo sẽ gây hại sức khỏe.”
Nói rồi bèn cùng Lâm thái phu nhân đi về phía trước.
Bảo Đồng nhìn hộ vệ nhà họ Cổ: “Phải bảo vệ phu nhân và tiểu thư, không được rời nửa bước.”
Lâm phu nhân không khỏi thở dài, nếu biết trước sẽ thế này thì bà đã không đưa Châu Châu ra ngoài rồi, mong rằng chuyện bà lo lắng sẽ không xảy ra.
Cố Minh Châu lấy từ trong túi thơm ở thắt lưng ra hai ống trúc, nhân lúc Lâm phu nhân không chú ý bèn buộc vào trong ống tay áo. Làm xong, cô lại nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi có thể giấu mình không dễ bị phát
hiện.
“Châu Châu mau lên.” Lâm phu nhân gọi, Cổ Minh Châu bèn bước nhanh đến chỗ bà.
Mọi người vừa vào phòng, Châu tam phu nhân dặn người hầu đi rót trà, trà vừa bưng lên chưa kịp uống đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, sau đó là tiếng bẩm báo của quản sự nhà họ Thôi.
“Thái phu nhân... hộ vệ nhà chúng ta đang đánh nhau với đám người đó.”
Bà ta đột nhiên cảm thấy sau khi mình bị tiểu thư nhà họ Châu đến gần đã biến thành một người phụ nữ thôn quê, mất hết thể diện và quy tắc.
Có người như thế này ở bên cạnh khiến bà ta cảm thấy khó chịu, còn không bằng một nửa Châu Như Quân năm ấy.
Lâm thái phu nhân suy nghĩ rồi đưa tay muốn hất Châu Như Chương ra, ai ngờ một tay của Châu Như Chương vừa buông ra, một tay khác đã lập tức túm lấy còn chặt hơn trước.
Châu Như Chương nịnh nọt: “Thái phu nhân yên tâm, có nhà chúng ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lâm thái phu nhân không vùng ra được, lửa giận lập tức phun trào, bà ta quay sang nhìn Châu Như Chương: “Đâu có phải trời sập, hoang mang cái gì? Buông ta ra!”
Châu Như Chương cảm nhận được sự không vui của Lâm thái phu nhân, cô ta tỏ vẻ mù mờ không hiểu. Rốt cuộc cô ta làm sai ở đâu? Sao Lâm thái phu nhân lại tức giận vậy? Cho dù là mẹ của Định Ninh hầu thì cũng
khó dỗ dành quá rồi đó.
Sau khi hất được Châu Như Chương ra, Lâm thái phu nhân mới hỏi trang đầu: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Có người chết.”
Trang đầu còn chưa nói gì thì giọng nói của Bảo Đồng đã vang lên: “Đất ở đây không trồng củ cải, mà là để chôn người.”
Bảo Đồng nói xong bèn nhìn Châu tam phu nhân: “Châu tam phu nhân, nhà phu nhân giết người rồi.”
Châu tam phu nhân run rẩy, đúng là đầu óc của người bên cạnh con bé ngốc họ Cố kia cũng có vấn đề, con bé đó tỏ vẻ buồn phiền, giống như sắp lan truyền sự đen đủi lớn vậy.
“Mau đi xem đi.” Châu tam phu nhân nhắc hộ vệ bên cạnh lên phía trước kiểm tra.
Lâm phu nhân nhìn xung quanh, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành. Bà quay đầu nhìn Cố Minh Châu, may mà Châu Châu vẫn chưa bị giật mình sợ hãi, đôi mắt to tròn vẫn nhìn về phía bãi cỏ, nhìn những
chú chim nhảy nhảy trên mặt đất.
Trang đầu đưa người hầu của nhà họ Thôi đến kiểm tra, mấy người hợp sức xúc đất lên, để lộ ra một thi thể bên dưới. Khuôn mặt thi thể toàn là máu tươi và bùn đất, nhưng nhìn kỹ mặt thì vẫn có thể nhận ra.
“Là Tôn Dũng... Đây là Tôn Dũng!” Trang đầu kêu lớn.
Lâm thái phu nhân nhíu mày, sao con trai Du ma ma lại chết ở đây?
“Nhìn rõ chưa?” Lâm thái phu nhân không dám tin.
Quản gia của trang viên cũng lên tiếng: “Là Tôn Dũng, Tôn Dũng bị giết rồi!”
Lâm thái phu nhân dặn dò: “Mau, cho người đi báo quan...” Ban nãy bà ta cho rằng cho dù là có người chết thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Thôi, vẫn còn có thể giữ được sự trấn tĩnh, nhưng hiện giờ biết là Tôn
Dũng thì chỉ cảm thấy lạnh hết sống lưng.
“Trong tay Tôn Dũng có thứ gì đó.”
Người hầu của nhà họ Thôi phát hiện ra manh mối.
Trang đầu của nhà họ Thôi: “Lấy ra xem sao.”
Người hầu lấy hết dũng cảm tách ngón tay của Tôn Dũng ra, thứ trong tay Tôn Dũng lập tức đập vào mắt mọi người.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh trở lại, đó là một định bạc có khắc chữ: Ngân khố phủ Thái Nguyên, trị giá hai mươi lăm lượng, năm Thiên Vũ thứ mười hai.
“Đây là ngân khố.” Trang đầu nhà họ Thôi kêu lên rồi đưa đình bạc cho ma ma quản sự bên cạnh Lâm thái phu nhân.
Sao ngân khổ lại ở trong tay Tôn Dũng? Từng tin tức lộ ra khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, nhưng lại giống như bị tê liệt khiến người ta không thể hiểu được tiền căn hậu quả. Lâm phu nhân quyết định đi đến gần để
nhìn tận mắt. Bà giao Cổ Minh Châu cho Bảo Đồng rồi từ từ lại gần thi thể vừa được moi lên.
Hai mắt Tôn Dũng mở trừng trừng, vẻ mặt hung dữ đáng sợ, trán bị lõm sâu, máu tươi chảy ra từ chỗ đó khiến cả thi thể hắn giống như một hồ lô nhuốm máu.
Một trận mưa lớn đổ xuống, hạt mưa rơi xuống mặt Tôn Dũng, mọi người không khỏi lùi về phía sau tránh mưa, như sợ rằng thi thể của Tôn Dũng sẽ vì vậy mà bị “đánh thức”, vùng dậy khỏi mặt đất.
Lúc Lâm phu nhân tránh mưa thì nhìn thấy Cổ Minh Châu ở bên cạnh mình, bà lập tức che mắt cô lại: “Đừng nhìn.”
Cô Minh Châu sợ hãi nép vào lòng Lâm phu nhân nhưng ánh mắt thì lại liếc đến thi thể của Tôn Dũng và xem tình hình xung quanh. Lúc này trang đầu đang đến gần Tôn Dũng, hắn đưa tay lục vào trong quần áo của
Tôn Dũng, như phát hiện ra điều quan trọng gì đó, hắn hét lớn: “Thi thể của Tôn Dũng vẫn chưa lạnh, hắn vừa mới bị giết!”
Cổ Minh Châu nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, ban nãy trang đầu này vẫn còn sợ hãi như thế, giờ lại thấy không còn sợ gì nữa rồi, thay đổi đúng là nhanh quá đấy.
Trang đầu nói với Lâm thái phu nhân: “Đất này mới được đào, đúng vậy... chuyện này chỉ mới xảy ra thôi!”
Vừa mới bị giết ư? Lâm thái phu nhân nhìn Châu tam phu nhân: “Cô đến đây vào lúc nào? Không phát giác ra điều gì sao? Đây là trang viên của nhà họ Châu đấy, xảy ra chuyện lớn như thế mà cô không phát giác ra
được một chút gì à?”
Châu tam phu nhân: “Không có, ban nãy ta vẫn luôn ở cổng trang viên đại thái phu nhân, rồi cùng đi vào trong này mà.”
Lâm thái phu nhân nói rồi nhìn xung quanh: “Vậy thì cô cũng phải biết chuyện xới đất từ bao giờ đúng không?”
Châu tam phu nhân lập tức nhìn quản sự, quản sự lắp ba lắp bắp: “Vừa mới... có người xới đất ở đây, nói là nông hộ của trang viên này. Tiểu nhân định nói vài câu thì hắn đã đi mất, sau đó thái phu nhân và phu nhân
đi vào.”
Trang đầu không nhịn được: “Thái phu nhân, nói như vậy tức là những kẻ giết Tôn Dũng vẫn chưa thể đi xa được, trang viên của hai nhà chúng ta rộng lớn như thế, lại cách xa thành Thái Nguyên, e rằng... e rằng...”
“Lẽ nào hung thủ sẽ giết cả chúng ta ư?” Giọng Châu Như Chương run run.
Lâm thái phu nhân nhìn Châu Như Chương bằng ánh mắt ghét bỏ. Vào thời khắc quan trọng chỉ biết nói ra những lời dư thừa, có hung thủ thì đã sao, trong trang còn có người làm nữa cơ mà, bà ta rất có lòng tin với
hộ vệ nhà họ Thôi, chắc chắn sẽ bảo vệ chu toàn cho họ.
Lâm thái phu nhân: “Gọi hộ vệ qua đây hết đi, đi xung quanh lục soát xem, nếu bọn chúng chưa chạy mất thì lập tức bắt giữ lại.”
Quản sự và trang đầu đồng loạt đáp lại rồi đi làm ngay.
Lâm phu nhân nhận lấy đĩnh bạc từ tay ma ma quản sự, bà nhìn thật kỹ rồi nhíu mày.
“Tỷ tỷ.” Bà nhìn Lâm thái phu nhân: “Trang viên này rộng như vậy, không dễ lục soát khắp nơi, hay là cứ gọi hết hộ vệ qua đây bảo vệ chỗ này thật tốt đã, muội thấy chuyện này không đơn giản, tỷ đừng lơ là.”
Lâm phu nhân nói xong bèn đưa đình bạc trong tay ra: “Tỷ nhìn kỹ định bạc này đi, trên đó viết: Ngân khố phủ Thái Nguyên, trị giá hai mươi lăm lượng, năm Thiên Vũ thứ mười hai, tỷ có nghĩ đến điều gì không?
Năm nay là năm Thiên Vũ thứ mười chín, đĩnh bạc này thuộc về ngân khố phủ Thái Nguyên bảy năm trước.”
Lâm thái phu nhân cũng nhớ ra: “Muội muốn nói đến vụ án ngân khố bảy năm trước ư?”
Lâm phu nhân gật đầu: “Chỉ e đúng là như vậy, lão gia nhà muội bị gọi vào kinh hỏi tội, muội đi khắp phủ Thái Nguyên nghe ngóng tin tức nên biết được một chút chuyện, ngân khố bị mất từ bảy năm trước đến nay
vẫn chưa thấy tung tích đâu.”
Đĩnh bạc mà Tôn Dũng cầm đã đen lại, có lẽ là do bị đặt trong môi trường ẩm thấp lâu ngày, mà đất ở trong trang viên này lại mới bị đào lên, nói không chừng chỗ ngân khố đó vốn được giấu ở đây.”
Châu tam phu nhân nghe vậy thì không khỏi thốt lên: “Phu nhân không thể vì nhìn thấy một định bạc mà đưa ra kết luận như vậy chứ!” Nếu thật sự là vậy, chẳng phải nhà họ Châu sẽ bị liên lụy hay sao?
Lâm phu nhân: “Ta cũng chỉ suy đoán vậy thôi, sự thật sẽ được nha môn điều tra. Số ngân khố đó không ít, hiện giờ diện tích đất bị đào lên cũng rất lớn, vừa hay có thể đối chiếu. Hơn nữa những kẻ trộm ngân khố đi
không hề đơn giản, chúng ta dẫn đến không nhiều người, thay vì hiện giờ đuổi theo truy bắt bọn chúng thì hãy để hộ vệ đưa chúng ta về trang viên của tỷ, người của nhà họ Thôi và hộ vệ quen thuộc với nhà mình
hơn, như vậy sẽ càng dễ dàng cho việc bảo vệ, chúng ta mới có thể an toàn.”
Cổ Minh Châu kéo bàn tay hơi lạnh của mẹ mình. Vào thời khắc quan trọng mẹ cô luôn biết rất rõ phải làm gì.
Nhưng không chắc Lâm thái phu nhân sẽ nghe lời mẹ, tính bà ta là thế, không cho phép bất kỳ ai ở trước mặt bà ta thể hiện xuất sắc hơn bà ta.
Nếu có người nói những lời trái ý ở trước mặt bà ta, chắc chắn bà ta sẽ phản đối.
Lâm thái phu nhân: “Không cần phải rụt rè nhút nhát như thế. Không chừng đám người đó đã bỏ chạy rồi, cho dù không bỏ chạy thì hộ vệ cũng có thể bắt được. Có không ít người trong đám hộ vệ này từng đi theo
Trinh ca nhi, Vị ca nhi ra chiến trường, có thừa khả năng đối phó với đám đạo tặc này.”
Sau khi bắt được đạo tặc, chẳng phải công lao sẽ thuộc về bà ta rồi hay sao? Để xem tên nhãi nhà họ Ngụy kia làm sao đem xúi quẩn đến cho bà ta nữa.
Trong lúc họ nói chuyện, trời mưa càng to hơn.
“Thái phu nhân nói đúng.” Châu tam phu nhân tiến lên: “Chúng ta vào trong phòng tránh mua trước đã, mưa mùa thu lạnh, làm ướt quần áo sẽ gây hại sức khỏe.”
Nói rồi bèn cùng Lâm thái phu nhân đi về phía trước.
Bảo Đồng nhìn hộ vệ nhà họ Cổ: “Phải bảo vệ phu nhân và tiểu thư, không được rời nửa bước.”
Lâm phu nhân không khỏi thở dài, nếu biết trước sẽ thế này thì bà đã không đưa Châu Châu ra ngoài rồi, mong rằng chuyện bà lo lắng sẽ không xảy ra.
Cố Minh Châu lấy từ trong túi thơm ở thắt lưng ra hai ống trúc, nhân lúc Lâm phu nhân không chú ý bèn buộc vào trong ống tay áo. Làm xong, cô lại nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi có thể giấu mình không dễ bị phát
hiện.
“Châu Châu mau lên.” Lâm phu nhân gọi, Cổ Minh Châu bèn bước nhanh đến chỗ bà.
Mọi người vừa vào phòng, Châu tam phu nhân dặn người hầu đi rót trà, trà vừa bưng lên chưa kịp uống đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, sau đó là tiếng bẩm báo của quản sự nhà họ Thôi.
“Thái phu nhân... hộ vệ nhà chúng ta đang đánh nhau với đám người đó.”
Danh sách chương