Châu tam phu nhân siết chặt chiếc khăn tay: “Bọn chúng có bao nhiêu người? Chi bằng thả bọn chúng đi đi, chỉ cần bọn chúng rời khỏi điển trang thì muốn đi đâu cũng được, sau này bao quan phủ đi bắt cũng được.”

Sắc mặt quản sự vô cùng khó coi: “Vốn chúng ta định bắt đám người đó lại, ai ngờ rằng bọn chúng đều có võ công, còn mang vũ khí sắc bén, hiện giờ muốn đuổi bọn chúng đi cũng không phải việc đơn giản. Bên ngoài

lại đang đổ mưa lớn, sợ rằng bọn chúng cũng không chạy thoát được.”

Quả thật đám người đó không hề định rời đi, dường như đang chờ điều gì đó.

Cổ Minh Châu ghé vào cửa sổ, dường như là đang ngắm mưa. Có một bóng người chậm rãi đi dưới cơn mưa về phía này, hắn ôm bụng, máu tươi chảy xuống dưới chân hòa vào nước mưa. Hắn căng thẳng nhìn chằm

chằm vào căn phòng trước mắt, thân thể cứng ngắc, dường như là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy. Cuối cùng thì hẳn đã tới trước cửa.

“A...”

Châu Như Chương thấy Cổ đại tiểu thư ghé lên cửa sổ không cử động, tò mò muốn biết con ngốc này đang nhìn cái gì, thể là nhìn ra phía bên ngoài rồi hét lớn.

Quản sự nhà họ Thôi lập tức đi tới, mở cửa ra, người bên ngoài lập tức đổ ập vào. Quản sự đưa tay ra nâng, hai chân lảo đảo đứng không vững, cuối cùng hai người cùng nhau ngã lăn ra đất.

“Đám... đám người đó tới rồi...” Sau khi cố gắng nói ra câu cuối cùng, người kia ngất xỉu.

Đó là hộ vệ của nhà họ Thôi, được Lâm thái phu nhân dẫn tới điền trang, hiện giờ bụng hẳn đã bị đâm thủng, không bao lâu nữa là sẽ chết.

Lâm thái phu nhân không thể giữ bình tĩnh thêm được nữa, căng thẳng nhìn ra ngoài.

“Đám người đó tới rồi hay sao?” Châu tam phu nhân đứng bật dậy, Cổ Minh Châu lập tức đuổi theo kéo tay áo mẹ lại.

Tất cả mọi người nhìn ra bên ngoài, sợ có người tới nữa.

Tiếng mưa rơi thưa dần, thỉnh thoảng mọi người nghe thấy tiếng đánh nhau cách đó không xa truyền tới.

“Thái phu nhân, chúng ta rời khỏi đây thôi.” Ma ma quản sự của Lâm thái phu nhân nói: “Nhỡ đâu đám giặc cướp kia tới thật thì phải làm sao đây?”

Trong thời gian ngắn, chính Lâm thái phu nhân cũng không thể đưa ra quyết định là rời đi hay ở lại. Ra ngoài có thể sẽ gặp phải đám người đó, ở đây nhỡ đâu hộ vệ của nhà họ Thôi không ngăn cản được thì bọn họ

xong đời.

“Đừng ra ngoài.” Lâm phu nhân nhíu chặt mày lại: “Hiện giờ chưa rõ tình hình bên ngoài như thế nào, chí ít ở đây còn có hộ vệ nhà chúng ta...”

Bà vừa dứt lời thì có mấy bóng người đi về phía bên này, hộ vệ nhà họ Cố thấy vậy thì chạy tới giao chiến với đám người kia.

“Thải phu nhân, bọn chúng tới rồi kìa!” Châu tam phu nhân sợ hãi nói không thành câu: “Người đừng ngần ra đó nữa, mau nghĩ biện pháp đi nào!”

Lâm thái phu nhân vô cùng hối hận, sớm biết sẽ như này thì khi nãy bà ta đã trở về điền trang rồi.

“Thái phu nhân.” Có một hộ vệ nhà họ Thôi xông tới: “Mau đi đi, rời khỏi đây rồi nói!” Những người kia dường như bị điên vậy, không hề quan tâm tới sống chết, liều mạng xông về phía này, họ sợ bọn chúng sẽ gây bất

lợi cho thai phu nhân.

Lâm thái phu nhân đứng dậy, quan sát tình hình hỗn loạn bên ngoài, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Đi, quay về điền trang của chúng ta thôi.”

Châu tam phu nhân lập tức kéo theo Châu Như Chương, mấy người chuẩn bị đi ra ngoài cùng Lâm thái phu nhân.

Cho dù trời vẫn đang mưa nhưng vào giờ phút này, không ai suy nghĩ nhiều như vậy.

Lâm thái phu nhân đi tới cửa, hộ vệ nhà họ Thôi lập tức vây quanh người bà ta, bảo vệ bà ta đi về phía trước. Cả đoàn người di chuyển một lúc thì ma ma quản sự mới phát hiện ra: “Hình như Lâm phu nhân và Cổ đại

tiểu thư không đi cùng, Cổ đại tiểu thư đầu óc không bình thường, Lâm phu nhân lại là phụ nữ mang thai, liệu có nên...”

“Không cần quan tâm tới bọn họ làm gì.” Lâm thái phu nhân nói: “Mưa lớn như vậy, phải đi đâu tìm người chứ? Hiện giờ chúng ta quay về điền trang trước đã, sau đó phái người đi tìm kiếm.”

Châu tam phu nhân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, bà ta sợ Lâm thái phu nhân sẽ dừng lại. Trong thời khắc này, chạy trốn giữ lấy mạng mới là chuyện cấp bách nhất, nào ai có tinh thần quan tâm tới người

khác. Nói không chừng Lâm phu nhân và Cổ đại tiểu thư đã bị đám hung đồ kia bắt giữ rồi, đám người đó bắt được hai mẹ con họ, biết đâu sẽ không đuổi theo nữa thì sao.

“Thái phu nhân nói đúng.” Châu tam phu nhân lau nước mưa trên mặt: “Chúng ta mau mau đi tiếp nào!”

Bọn họ tiếp tục chạy về phía trước, Châu Như Chương đỡ cánh tay Lâm thái phu nhân. Lần này biết đâu cô ta sẽ gặp họa mà có phúc thì sao? Chỉ cần cô ta chăm sóc cho Lâm thái phu nhân thật tốt thì Định Ninh hẩu sẽ

thiếu cô ta một món nợ ân tình, sau này không thể nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu lạnh lùng như trước nữa.

“Thái phu nhân, phía trước hết đường đi rồi.” Quản sự nhà họ Thôi nói: “Trước đó Ngô trang đầu nói ở nơi này có một cửa nhỏ có thể đi ra ngoài, nhưng ta đi kiểm tra thì không hề có cánh cửa nào cả, chúng ta đổi sang

đường khác thôi.”

Vốn đây là khu vực thờ cúng ở điền trang, sau khi đi qua cổng đá, bên trong là mấy từ đường nho nhỏ, sau khi tiến vào trong thì là mấy bức tường cao vút, tiến vào đây rất dễ bị người khác vây kín.

“Đi mau thôi.” Lâm thái phu nhân thúc giục, chậm trễ thêm sẽ bị đối phương vây lại, đến lúc đó thì kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay rồi.

Lâm thái phu nhân vừa đi được mấy bước thì đã phát hiện đám hộ vệ nhà họ Thôi đang giằng co với kẻ địch ở bên ngoài cổng chào, trong lòng trầm xuống. Xong đời rồi, bọn họ đã bị vây ở trong đây mất rồi.

“Thái phu nhân đừng nôn nóng.” Châu Như Chương run run nói, ngón tay như muốn đâm vào da thịt của Lâm thái phu nhân. Lâm thái phu nhân vốn đang nóng lòng thì nghe cô ta nói như vậy, lửa giận bốc lên đầu,

hất Châu Như Chương ra.

Người nhà họ Châu đúng là sao chổi mà!

Trước đó là Châu Như Quân, giờ thì đến lượt Châu Như Chương. Nếu như không phải hôm nay có người nhà họ Châu ở đây, bà ta chắc chắn sẽ không đi nhầm đường.

Châu Như Chương lảo đảo, suýt là ngã ra đất. Dưới tình hình hiện giờ, cô ta nào có thể cảm thấy tủi thân gì cho được, chỉ rụt cổ, không biết phải làm gì.

“Chúng ta sẽ không bị bắt chứ?” Châu tam phu nhân lẩm bẩm, nếu như bị bắt thì danh tiếng chắc chắn sẽ bị hao tổn, cho dù chưa chắc sẽ rơi vào kết cục như Quán nha đầu, nhưng nói ra thì cũng rất mất mặt.

“Thái phu nhân, chúng tôi không thể có chuyện gì được.” Châu tam phu nhân xin Lâm thái phu nhân giúp đỡ: “Chúng tôi vẫn còn trẻ, cuộc sống sau này vẫn còn dài, tương lai Như Chương nhà chúng ta còn phải lấy

chồng mà... Người hãy nói với hộ vệ, bảo bọn họ liều mạng cũng không thể để đám hung đồ này tới đây được đi.”

Lời này là có ý gì? Châm chọc bà ta lớn tuổi, dù bị bắt thì cũng đâu có sao hả? Lâm thái phu nhân chỉ hận mình không thể ném Châu tam phu nhân và Châu Như Chương ra bên ngoài mà thôi. Chờ sau khi chuyện này

qua đi, bà ta không muốn gặp lại người nhà họ Châu nữa.

Bảo Đồng đi trước dẫn đường, cho dù trời đổ mưa to nhưng cô vẫn nhìn rõ mọi thứ, trước đây bọn họ đi vào điền trang nhà họ Châu bằng con đường này.

“Phu nhân, ra khỏi cửa là rời khỏi đây rồi.” Bảo Đồng lau nước mưa trên mặt, tươi cười nói.

Lâm phu nhân cảm thấy vui mừng, bọn họ đã thuận lợi rời khỏi đây rồi. Khi nãy lúc từ trong phòng ra ngoài, Châu Châu sơ ý té ngã, bà gọi tỷ tỷ nhưng bà ta và người nhà họ Thôi không hề dừng lại, tiếp tục đi thẳng

về trước, bỏ rơi họ ở phía sau.

Sau khi bà đỡ Châu Châu dậy, Bảo Đồng xung phong nhận việc dẫn đường, mọi người chạy trốn cho dù chật vật nhưng không hề bị ngăn trở gì cả.

Lâm phu nhân liếc nhìn Bảo Đồng: “Hôm nay may mắn mà có ngươi.”

Trong lòng bà cảm thấy may mắn vô cùng, nhờ có trước đây Bảo Đồng nhắc nhở bà dẫn hộ vệ theo, sau đó lại dẫn đường ở phía trước, nếu không sợ rằng đã bị đám hung đồ kia đuổi kịp rồi.

Trong lòng Bảo Đồng vui vẻ vô cùng, đều là nhờ đại tiểu thư lợi hại, trước đó đã phát hiện ra điểm khác thường, chuẩn bị mọi thứ từ trước, nếu không thì sao kết quả tốt đẹp như lúc này được? Bây giờ đại tiểu thư

không tiện lĩnh công, cô nhận thay đại tiểu thư vậy.

Sau khi rời khỏi điền trang nhà họ Châu, họ vẫn không dám sơ ý, Lâm phu nhân dẫn mọi người đi về phía điển trang của Lâm thái phu nhân.

Không biết nơi đó có an toàn hay không, nhưng hiện giờ họ không còn lựa chọn nào khác cả.

Khi Lâm phu nhân và Cố Minh Châu đang đi về phía trước, có mấy người cưỡi ngựa từ xa xa chạy tới, chẳng mấy chốc đã dừng ở trước mặt bọn họ.

Cố Minh Châu thấy Thôi Vị cùng một vị đại nhân mặc áo quan tung người nhảy xuống ngựa. Trước đây cô từng gặp vị đại nhân kia rồi, đó là Hàn Ngọc, tri phủ phủ Thái Nguyên, cô và mẹ từng làm khách ở nhà họ

Hàn, vậy nên có quen biết họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện