Thầy thuốc Tôn nhìn Ngụy Nguyên Kham: “Trên này bị người ta tẩm nước cây cà độc dược rồi, nước của cây cà độc dược có thể làm giảm cơn đau, trước khi phẫu thuật, phần lớn thầy thuốc ngoại khoa đều dùng loại
thuốc này.”
Thầy thuốc Tôn nói xong thì hơi khựng lại: “Tam gia cũng từng dùng.”
Ngụy Nguyên Kham ngước mắt lên, đôi mắt sáng lạnh lùng như hồ nước sâu bị gió thổi qua làm mặt nước lăn tăn gợn sóng, ánh mắt cũng dần trở nên sâu thẳm, giống như đang nhớ về lúc đó.
“Tam gia bị thương nặng, lại thêm bị kẻ khác cố ý làm khó, không được chữa trị kịp thời khiến vết thương bị nhiễm trùng, vậy nên ngày nào cũng phải thay thuốc. Ta đã dùng một ít nước của cây cà độc dược để vương
gia không phải chịu quá nhiều đau đớn.” Thầy thuốc Tôn thở dài: “Trước đây khi còn ở trong đại lao, Như Quân cũng dùng cách này để thay thuốc cho Tam gia.”
Nhớ đến những chuyện trước đây, vết thương dưới nách của Ngụy Nguyên Kham lại bắt đầu đau đớn.
Vậy nên, lần nào cô đến thay thuốc là hắn đều có thể ngửi thấy mùi hương hoa nhàn nhạt. Cô chăm chú thay thuốc cho hắn, hắn nằm trên mặt đất, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Hắn nhìn cô đến rồi lại đi, giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng lại không thể cử động được.
Ngụy Nguyên Kham thu tay lại, khuôn mặt vẫn không để lộ ra bất cứ cảm xúc gì: “Nếu các thầy thuốc ngoại khoa đều biết dùng, vậy thì loại thuốc này cũng không có gì đặc biệt.”
Thầy thuốc Tôn vuốt râu: “Những cây cà độc dược có độc, phải nắm chắc được liều lượng dùng, dùng nhiều e rằng sẽ khiến người dùng mệt mỏi, rơi vào hôn mê.”
Thầy thuốc Tôn nói xong bèn nhìn Ngụy Nguyên Kham: “Tinh thần của người bị trúng tên thế nào rồi?”
Ngụy Nguyên Kham: “Sợ hãi, nghĩ rằng bản thân trúng độc, còn lại đều bình thường.”
Thầy thuốc Tôn: “Liều lượng vừa đủ, có thể thấy người dùng độc biết rõ dược tính của cây cà độc dược. Cây cà độc dược này có không ít công dụng, ta biết trong phường có người dùng nó làm thuốc mê”, bởi vì thuốc
này khiến người dùng hoặc người ngửi thấy mất hết sức lực, thậm chí ngất xỉu, nhưng...”
Thầy thuốc Tôn không nói tiếp nữa.
Ngụy Nguyên Kham nhìn ông, mỗi lần ông chuẩn bị nhắc đến Như Quân thì đều sẽ như thế.
Ngụy Nguyên Kham: “Tiên sinh cứ nói thẳng.”
Thầy thuốc Tôn nói tiếp: “Ta chỉ nhớ lại từng nói với Như Quân những điều này. Như Quân nói thuốc không phân biệt tốt hay không tốt, phải xem người dùng nói như thế nào. Cây cà độc dược này có thể chữa bệnh
cứu người, cũng có thể hại người, trong mắt con bé đây là một vị thuốc tốt.”
“Đến giờ ta vẫn hối hận, nếu năm đó ta để lại cho Như Quân một ít cà độc dược này thì có lẽ con bé sẽ không bị những kẻ đó bắt.”
Ngụy Nguyên Kham im lặng, cho dù có thuốc này, nếu có kẻ đang tâm muốn trừ khử cô thì cũng sẽ có kết quả tương tự thôi.
Nếu những lời này của Như Quân bị người khác nghe được, chắc chắn sẽ khiến người ta kinh hãi. Sao nữ quyền lại có thể nghĩ đến chuyện dùng thuốc để hại người được chứ?
Vẻ ngoài của cô mềm yếu nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ, biết phải bảo vệ bản thân như thế nào.
Cho nên đêm hôm đó cô mới cầm vũ khí sắc nhọn trong tay, đấu tranh cho bản thân mình, không dễ dàng để cho người khác sắp đặt.
Một lúc lâu sau Ngụy Nguyên Kham mới quay trở lại với mạch suy nghĩ thường ngày. “Đạo tặc trân châu” đi lại trong phường dùng thứ này để đối phó Hàn Ngọc cũng là điều dễ hiểu.
Thầy thuốc Tôn lại cầm mũi tên cũ lên, ông mở hộp thuốc lấy ra một con dao nhỏ bôi một ít bột phấn lên trên mũi tên.
“Do để quá lâu nên cần phải phân biệt kỹ dược tính.”
Nói đến đây, thầy thuốc Tôn không khỏi kêu lên bất ngờ, ông dùng ngón tay xoa xoa bột phấn rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó bất ngờ bỏ tay vào trong miệng thử.
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày: “Tiên sinh.”
Thầy thuốc Tôn bưng chén trà lên súc miệng, Ngụy Nguyên Kham lập tức đưa ổng nhổ cho ông: “Tiên sinh không thể tùy tiện thử độc như thế được.”
Thầy thuốc Tôn nhổ nước trong miệng ra: “Không sao, xem ra không phải là thuốc có độc tính mạnh, ta thử một ít cũng không đáng ngại.”
Ngụy Nguyên Kham: “Người trúng tên độc này liệu có thể sống không?”
Nếu trúng tên độc này mà vẫn có thể sống, vậy kẻ nhắm vào Hàn Ngọc ngày hôm nay có thể chính là “Đạo tặc trân châu” năm ấy.
Thầy thuốc Tôn xua tay với Ngụy Nguyên Kham, nhưng lại đột nhiên nhíu mày lại: “Để ta nghĩ đã.”
“Sau khi thử thì đầu lưỡi tê tê... mạnh hơn cà độc dược, là thảo ô...”
“Không đúng... không đúng... không chỉ có thảo ô...”
Sau vài giây lẩm bẩm một mình, thầy thuốc Tôn bất ngờ đứng dậy rời khỏi phòng, quay về phòng mình.
Sơ Cửu muốn đuổi theo nhưng bị Ngụy Nguyên Kham ngăn lại: “Để một mình tiên sinh suy nghĩ.”
Sơ Cửu lau mồ hôi trên trán: “Ám vệ đã tìm khắp xung quanh trang viên nhà họ Thôi rồi nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của Đạo tặc trân châu. Lúc đó trời đổ mưa lớn, rất nhiều dấu vết đã bị nước mưa cuốn
đi rồi, ám vệ vẫn sẽ tiếp tục truy tìm.”
Sơ Cửu bận rộn suốt cả một đêm nhưng không thu hoạch được gì.
“Ta biết rồi, ta biết rồi.” Thầy thuốc Tôn quay trở lại, trên tay cầm theo một cuốn sách: “Trước đây ta từng khám cho một bệnh nhân cũng trúng độc, giống hệt như thế này... thảo ô làm hại đến tâm mạch... phụ tử
khiến cơ thể mất hết sức lực... còn có... loại độc này không khiến người dùng chết ngay lập tức mà sẽ khiến người đó dần mất đi sức lực hành động.”
Ngụy Nguyên Kham: “Người trúng tên chạy thoát rồi.”
Thầy thuốc Tôn: “Chắc chắn kẻ đó có thân thủ rất tốt, nhưng chạy trốn như thế sẽ khiến máu chảy nhanh hơn, trúng độc càng nặng hơn.”
Ngụy Nguyên Kham tiếp lời: “Hắn rút mũi tên ra rất nhanh.”
Thầy thuốc Tôn lắc đầu: “Vậy cũng không có ích gì, độc sẽ lưu lại trong cơ thể hắn, dần dần ăn mòn tâm mạch của hắn, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.”
Thầy thuốc Tôn chỉ tay vào mạch án: “Bệnh nhân mà ta từng chữa trị cũng vậy, tình trạng của hắn không khác là bao so với những gì Tam gia nói. Hắn bị kẻ khác bắn tên độc trúng bả vai, sau đó dựa vào thân thủ giỏi
giang để chạy thoát. Mặc dù kịp thời rút mũi tên độc ra, cắt thịt đi để trị thương nhưng vẫn để lại tàn dư của chất độc trong cơ thể, cố gắng chống đỡ hai năm nhưng rồi cũng không thể sống tiếp nữa.”
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày, hắn đón lấy mạch án xem kỹ.
“Như Quân nhờ ta chữa trị cho hắn, mặc dù tay hắn nhuốm máu nhưng những người hắn giết đều là tham quan, hơn nữa hắn rơi vào kết cục này cũng là do bị kẻ khác hãm hại.”
“Kẻ hại hắn muốn bắt sống hắn để dùng, nếu lúc đó hắn chịu đưa tay chịu trói thì còn có thể có đường sống, nhưng dù phải chết hắn cũng không chịu gia nhập hàng ngũ của những kẻ đó...”
“Chao ôi, cũng là một kẻ đáng thương, tâm mạch bị tổn thương, ngày ngày không thể yên giấc. Ta cũng muốn giảm bớt cơn đau cho hắn nhưng tiếc là độc đã xâm nhập vào phủ tạng, tâm mạch như có trăm ngàn lỗ
thủng, không chữa được.”
Ngụy Nguyên Kham nhìn thầy thuốc Tôn: “Bệnh nhân mà tiên sinh nói là ai? Tại sao Như Quân lại nhờ tiên sinh cứu hắn?”
Thầy thuốc Tôn vỗ đầu, ông chỉ mải nói đến độc tính và mạch án mà quên mất nói rõ tiền căn hậu quả: “Bởi vì lúc đó hắn ở trong đại lao của Hình bộ, Như Quân đem thuốc đến chăm sóc cho hắn nên mới biết được
chuyện của hắn. Hắn là Trương Nguyên, người giết Hộ bộ viên ngoại, Như Quân gọi hắn là ông Trương.”
“Tính cách của người này rộng lượng, cởi mở, thân thủ rất tốt, lấy tuyên thảo khỏi hộp thuốc của ta mà ta không biết, sau này Như Quân nói ta mới biết đấy.”
Ngụy Nguyên Kham: “Tuyên thảo ư?”
Thầy thuốc Tôn gật đầu: “Hay còn gọi là cây kim châm, vong ưu thảo, có nhiều nhất ở phủ Đại Đồng, người Sơn Tây hay dùng làm rau ăn, Như Quân nói ông Trương trộm tuyên thảo là để giải tỏa nỗi nhớ quê nhà.”
“Sau khi ông Trương bị triều đình xét xử, Như Quân còn nhờ ta giúp nhặt thi thể, cúng tế một bó tuyên thảo đẹp. Có lẽ ông Trương là người Sơn Tây.”
Sơn Tây, ông Trương, hai năm trước lúc đó trúng độc.
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu lên.
thuốc này.”
Thầy thuốc Tôn nói xong thì hơi khựng lại: “Tam gia cũng từng dùng.”
Ngụy Nguyên Kham ngước mắt lên, đôi mắt sáng lạnh lùng như hồ nước sâu bị gió thổi qua làm mặt nước lăn tăn gợn sóng, ánh mắt cũng dần trở nên sâu thẳm, giống như đang nhớ về lúc đó.
“Tam gia bị thương nặng, lại thêm bị kẻ khác cố ý làm khó, không được chữa trị kịp thời khiến vết thương bị nhiễm trùng, vậy nên ngày nào cũng phải thay thuốc. Ta đã dùng một ít nước của cây cà độc dược để vương
gia không phải chịu quá nhiều đau đớn.” Thầy thuốc Tôn thở dài: “Trước đây khi còn ở trong đại lao, Như Quân cũng dùng cách này để thay thuốc cho Tam gia.”
Nhớ đến những chuyện trước đây, vết thương dưới nách của Ngụy Nguyên Kham lại bắt đầu đau đớn.
Vậy nên, lần nào cô đến thay thuốc là hắn đều có thể ngửi thấy mùi hương hoa nhàn nhạt. Cô chăm chú thay thuốc cho hắn, hắn nằm trên mặt đất, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Hắn nhìn cô đến rồi lại đi, giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng lại không thể cử động được.
Ngụy Nguyên Kham thu tay lại, khuôn mặt vẫn không để lộ ra bất cứ cảm xúc gì: “Nếu các thầy thuốc ngoại khoa đều biết dùng, vậy thì loại thuốc này cũng không có gì đặc biệt.”
Thầy thuốc Tôn vuốt râu: “Những cây cà độc dược có độc, phải nắm chắc được liều lượng dùng, dùng nhiều e rằng sẽ khiến người dùng mệt mỏi, rơi vào hôn mê.”
Thầy thuốc Tôn nói xong bèn nhìn Ngụy Nguyên Kham: “Tinh thần của người bị trúng tên thế nào rồi?”
Ngụy Nguyên Kham: “Sợ hãi, nghĩ rằng bản thân trúng độc, còn lại đều bình thường.”
Thầy thuốc Tôn: “Liều lượng vừa đủ, có thể thấy người dùng độc biết rõ dược tính của cây cà độc dược. Cây cà độc dược này có không ít công dụng, ta biết trong phường có người dùng nó làm thuốc mê”, bởi vì thuốc
này khiến người dùng hoặc người ngửi thấy mất hết sức lực, thậm chí ngất xỉu, nhưng...”
Thầy thuốc Tôn không nói tiếp nữa.
Ngụy Nguyên Kham nhìn ông, mỗi lần ông chuẩn bị nhắc đến Như Quân thì đều sẽ như thế.
Ngụy Nguyên Kham: “Tiên sinh cứ nói thẳng.”
Thầy thuốc Tôn nói tiếp: “Ta chỉ nhớ lại từng nói với Như Quân những điều này. Như Quân nói thuốc không phân biệt tốt hay không tốt, phải xem người dùng nói như thế nào. Cây cà độc dược này có thể chữa bệnh
cứu người, cũng có thể hại người, trong mắt con bé đây là một vị thuốc tốt.”
“Đến giờ ta vẫn hối hận, nếu năm đó ta để lại cho Như Quân một ít cà độc dược này thì có lẽ con bé sẽ không bị những kẻ đó bắt.”
Ngụy Nguyên Kham im lặng, cho dù có thuốc này, nếu có kẻ đang tâm muốn trừ khử cô thì cũng sẽ có kết quả tương tự thôi.
Nếu những lời này của Như Quân bị người khác nghe được, chắc chắn sẽ khiến người ta kinh hãi. Sao nữ quyền lại có thể nghĩ đến chuyện dùng thuốc để hại người được chứ?
Vẻ ngoài của cô mềm yếu nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ, biết phải bảo vệ bản thân như thế nào.
Cho nên đêm hôm đó cô mới cầm vũ khí sắc nhọn trong tay, đấu tranh cho bản thân mình, không dễ dàng để cho người khác sắp đặt.
Một lúc lâu sau Ngụy Nguyên Kham mới quay trở lại với mạch suy nghĩ thường ngày. “Đạo tặc trân châu” đi lại trong phường dùng thứ này để đối phó Hàn Ngọc cũng là điều dễ hiểu.
Thầy thuốc Tôn lại cầm mũi tên cũ lên, ông mở hộp thuốc lấy ra một con dao nhỏ bôi một ít bột phấn lên trên mũi tên.
“Do để quá lâu nên cần phải phân biệt kỹ dược tính.”
Nói đến đây, thầy thuốc Tôn không khỏi kêu lên bất ngờ, ông dùng ngón tay xoa xoa bột phấn rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó bất ngờ bỏ tay vào trong miệng thử.
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày: “Tiên sinh.”
Thầy thuốc Tôn bưng chén trà lên súc miệng, Ngụy Nguyên Kham lập tức đưa ổng nhổ cho ông: “Tiên sinh không thể tùy tiện thử độc như thế được.”
Thầy thuốc Tôn nhổ nước trong miệng ra: “Không sao, xem ra không phải là thuốc có độc tính mạnh, ta thử một ít cũng không đáng ngại.”
Ngụy Nguyên Kham: “Người trúng tên độc này liệu có thể sống không?”
Nếu trúng tên độc này mà vẫn có thể sống, vậy kẻ nhắm vào Hàn Ngọc ngày hôm nay có thể chính là “Đạo tặc trân châu” năm ấy.
Thầy thuốc Tôn xua tay với Ngụy Nguyên Kham, nhưng lại đột nhiên nhíu mày lại: “Để ta nghĩ đã.”
“Sau khi thử thì đầu lưỡi tê tê... mạnh hơn cà độc dược, là thảo ô...”
“Không đúng... không đúng... không chỉ có thảo ô...”
Sau vài giây lẩm bẩm một mình, thầy thuốc Tôn bất ngờ đứng dậy rời khỏi phòng, quay về phòng mình.
Sơ Cửu muốn đuổi theo nhưng bị Ngụy Nguyên Kham ngăn lại: “Để một mình tiên sinh suy nghĩ.”
Sơ Cửu lau mồ hôi trên trán: “Ám vệ đã tìm khắp xung quanh trang viên nhà họ Thôi rồi nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của Đạo tặc trân châu. Lúc đó trời đổ mưa lớn, rất nhiều dấu vết đã bị nước mưa cuốn
đi rồi, ám vệ vẫn sẽ tiếp tục truy tìm.”
Sơ Cửu bận rộn suốt cả một đêm nhưng không thu hoạch được gì.
“Ta biết rồi, ta biết rồi.” Thầy thuốc Tôn quay trở lại, trên tay cầm theo một cuốn sách: “Trước đây ta từng khám cho một bệnh nhân cũng trúng độc, giống hệt như thế này... thảo ô làm hại đến tâm mạch... phụ tử
khiến cơ thể mất hết sức lực... còn có... loại độc này không khiến người dùng chết ngay lập tức mà sẽ khiến người đó dần mất đi sức lực hành động.”
Ngụy Nguyên Kham: “Người trúng tên chạy thoát rồi.”
Thầy thuốc Tôn: “Chắc chắn kẻ đó có thân thủ rất tốt, nhưng chạy trốn như thế sẽ khiến máu chảy nhanh hơn, trúng độc càng nặng hơn.”
Ngụy Nguyên Kham tiếp lời: “Hắn rút mũi tên ra rất nhanh.”
Thầy thuốc Tôn lắc đầu: “Vậy cũng không có ích gì, độc sẽ lưu lại trong cơ thể hắn, dần dần ăn mòn tâm mạch của hắn, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.”
Thầy thuốc Tôn chỉ tay vào mạch án: “Bệnh nhân mà ta từng chữa trị cũng vậy, tình trạng của hắn không khác là bao so với những gì Tam gia nói. Hắn bị kẻ khác bắn tên độc trúng bả vai, sau đó dựa vào thân thủ giỏi
giang để chạy thoát. Mặc dù kịp thời rút mũi tên độc ra, cắt thịt đi để trị thương nhưng vẫn để lại tàn dư của chất độc trong cơ thể, cố gắng chống đỡ hai năm nhưng rồi cũng không thể sống tiếp nữa.”
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày, hắn đón lấy mạch án xem kỹ.
“Như Quân nhờ ta chữa trị cho hắn, mặc dù tay hắn nhuốm máu nhưng những người hắn giết đều là tham quan, hơn nữa hắn rơi vào kết cục này cũng là do bị kẻ khác hãm hại.”
“Kẻ hại hắn muốn bắt sống hắn để dùng, nếu lúc đó hắn chịu đưa tay chịu trói thì còn có thể có đường sống, nhưng dù phải chết hắn cũng không chịu gia nhập hàng ngũ của những kẻ đó...”
“Chao ôi, cũng là một kẻ đáng thương, tâm mạch bị tổn thương, ngày ngày không thể yên giấc. Ta cũng muốn giảm bớt cơn đau cho hắn nhưng tiếc là độc đã xâm nhập vào phủ tạng, tâm mạch như có trăm ngàn lỗ
thủng, không chữa được.”
Ngụy Nguyên Kham nhìn thầy thuốc Tôn: “Bệnh nhân mà tiên sinh nói là ai? Tại sao Như Quân lại nhờ tiên sinh cứu hắn?”
Thầy thuốc Tôn vỗ đầu, ông chỉ mải nói đến độc tính và mạch án mà quên mất nói rõ tiền căn hậu quả: “Bởi vì lúc đó hắn ở trong đại lao của Hình bộ, Như Quân đem thuốc đến chăm sóc cho hắn nên mới biết được
chuyện của hắn. Hắn là Trương Nguyên, người giết Hộ bộ viên ngoại, Như Quân gọi hắn là ông Trương.”
“Tính cách của người này rộng lượng, cởi mở, thân thủ rất tốt, lấy tuyên thảo khỏi hộp thuốc của ta mà ta không biết, sau này Như Quân nói ta mới biết đấy.”
Ngụy Nguyên Kham: “Tuyên thảo ư?”
Thầy thuốc Tôn gật đầu: “Hay còn gọi là cây kim châm, vong ưu thảo, có nhiều nhất ở phủ Đại Đồng, người Sơn Tây hay dùng làm rau ăn, Như Quân nói ông Trương trộm tuyên thảo là để giải tỏa nỗi nhớ quê nhà.”
“Sau khi ông Trương bị triều đình xét xử, Như Quân còn nhờ ta giúp nhặt thi thể, cúng tế một bó tuyên thảo đẹp. Có lẽ ông Trương là người Sơn Tây.”
Sơn Tây, ông Trương, hai năm trước lúc đó trúng độc.
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu lên.
Danh sách chương