Ngụy Nguyên Kham lập tức nhìn Sơ Cửu: “Bảo ám vệ gửi tin tức cho nhị thúc, nhờ thúc ấy điều tra về ông Trương này.”
Sơ Cửu đáp lời rồi đi sắp xếp.
Ngụy Nguyên Kham tin tưởng y thuật của Tôn tiên sinh. “Đạo tặc trân châu” năm đó trúng tên độc chắc chắn đã chết, vậy kẻ xuất hiện ở trạng viên nhà Lâm thái phu nhân là ai? Tại sao hắn lại phải đóng giả “Đạo tặc
trân châu”?
Ngụy Nguyên Kham nhìn vào chiếc nỏ.
Nỏ dễ dàng đem theo bên người, thường buộc ở cánh tay, nhưng tại sao sau khi bắn lén Hàn tri phủ xong lại rơi ở trên cây? Trừ khi là có kẻ cố ý để lại.
Trong một vụ án, có nhiều thứ giống như hung khí xuất hiện đều là để làm rối loạn sự thật, khiến người ta tưởng rằng đây chính là hung khí thật sự, còn hung khí thật đã bị đem đi từ lâu rồi.
Một chiếc nỏ thôi mà, sao phải lãng phí nhiều công sức như thế?
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy, hắn phải quay lại trang viên của Lâm thái phu nhân để xem xét.
Trang viên của Lâm thái phu nhân vẫn luôn bị nha sai trông coi, trước khi vụ án được làm sáng tỏ, không ai được phép tự do đi lại trong trang, Ngụy Nguyên Kham đi thẳng đến chỗ cây du, nơi phát hiện ra chiếc nỏ.
Mãi sau Sơ Cửu mới thở hồng hộc chạy tới: “Tam gia, ngài đang tìm gì vậy?”
Tam gia rất giỏi cưỡi ngựa, hắn dặn dò ám vệ xong bèn lập tức đuổi theo, ruột gan sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
Ngỡ núi ở gần mà ngựa chạy mãi không tới nơi. Tam gia chính là ngọn núi ở phía trước mặt hắn, còn ngựa của hắn chạy đến mức sắp gãy chân đến nơi rồi.
Ngụy Nguyên Kham không nói gì, hắn đứng dưới bóng cây loang lổ nhìn về phía căn phòng.
Chắc “Đạo tặc trân châu” không biết người đánh lén hắn là ai, nếu không với một đại hiệp giang hồ luôn ân oán sòng phẳng như hắn, đã ra tay báo thù từ lâu rồi.
Vậy bảy năm luôn án binh bất động là để đợi chờ thời cơ phá án ư?
Nhờ vào vụ án của phủ Thái Nguyên, cuối cùng cũng tra rõ được chuyện cũ của bảy năm trước, vì vậy “Đạo tặc trân châu” mới âm thầm ra tay với Hàn tri phủ. Chiểu theo suy luận như thế này, vậy thì nó và mảnh
giấy đều chỉ là sự chuẩn bị tức thời, mà muốn làm những chuyện này bắt buộc phải ở lại trang viên một khoảng thời gian.
Như vậy, từ lúc Hàn tri phủ bại lộ đến khi bị đánh lén, “Đạo tặc trân châu” phải luôn giấu mình ở gần Hàn tri phủ mới đúng.
Sau khi đánh lén Hàn tri phủ, “Đạo tặc trân châu” để lại một ống trúc nhỏ, giúp nha phủ nhìn thấu tội trạng của Hàn tri phủ. Chỉ với chuyện để lại ống trúc đã không đơn giản rồi. Ống trúc không thể để rơi vào tay
Hàn tri phủ, phải đưa đến cho người thẩm vấn Hàn tri phủ một cách an toàn mới được. Sao “Đạo tặc trân châu” có thể chắc chắn Phùng Bình An và Hàn tri phủ không phải đồng bọn của nhau?
Ngoại trừ chuyện này, sau khi Hàn tri phủ bị đánh lén đã cử hộ vệ của nhà họ Thôi, nhà họ Cố và tùy tùng đi tra xét khắp nơi nhưng không hề có kết quả. Nếu nói lúc đó “Đạo tặc trân châu” đã chạy thoát thì không có
khả năng, vì hắn phải đưa ống trúc đến tay Phùng Bình An một cách an toàn.
Nói cách khác, cho đến khi Phùng Bình An lấy được ống trúc, chắc chắn “Đạo tặc trân châu” vẫn ở trong trang viên mà chưa hề rời đi, vậy rốt cuộc hẳn đã trốn ở đâu?
Mọi thứ trước mắt Ngụy Nguyên Kham bỗng trở nên sáng tỏ, giống như đã vén mở một lớp mây mù nặng nề. Sau khi Hàn tri phủ bị đánh lén, hắn đã dặn dò ám vệ điều tra tung tích của “Đạo tặc trân châu” nhưng
không thu được kết quả gì.
Sở dĩ không tra ra được là do bọn họ điều tra nhầm hướng rồi. Bọn họ tưởng rằng “Đạo tặc trân châu” là đại hiệp giang hồ có thân thủ nhanh nhẹn, giống như bức tranh của Lục Thận Chi.
Thật ra “Đạo tặc trân châu” năm đó đã chết rồi, còn “Đạo tặc trân châu” đánh lén Hàn tri phủ không phải người đó nữa.
Bọn họ phải làm gì để tìm được đây?
“Đạo tặc trân châu” mới này biết được những chuyện trước kia của “Đạo tặc trân châu” năm ấy, hiện giờ đang báo thù, rửa oan.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham vẫn luôn tìm kiếm ở dưới đất và trên cây, cuối cũng tìm được một dấu vết mờ nhạt. Quanh cành cây này có hai chiếc lá, không biết bị vật gì quẹt vào mà bị thủng lỗ.
Nhìn vết cắt trên cành cây và lá cây thì không phải do vũ khí sắc bén tạo thành, thứ này cũng không hề sắc, không hề làm gãy cành hoàn toàn.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò Sơ Cứu: “Ngươi đi ra đứng yên ở chỗ Hàn Ngọc bị đánh lén.”
Sơ Cửu nhanh chóng xuất hiện trong căn phòng.
Độ cao vết cắt trên cành cây và lá cây vừa khớp với vị trí bả vai của Sơ Cửu, Hàn Ngọc cao hơn Sơ Cứu một chút, nếu đổi thành Hàn Ngọc đứng đó thì đúng là vị trí ông ta trúng tên rồi.
Hóa ra là như vậy!
Ngụy Nguyên Kham híp mắt, hắn biết còn có một loại nỏ có mũi tên, người ở xa cầm một sợi dây thừng là có thể khống chế.
Nếu đã có loại nó như thế này thì cũng sẽ có loại nỏ giấu dưới tay áo như thế.
Nói như vậy, “Đạo tặc trân châu” đánh lén Hàn tri phủ có thể đã đứng ở phía xa, mà vết tích để lại trên cành cây và lá cây là vào lúc hắn thu dây thừng.
Ngụy Nguyên Kham sải bước đi ra ngoài trang viên.
Sơ Cửu đứng vững tại đó, hắn còn chưa hô hấp bình thường trở lại mà Tam gia lại định đi đâu thế? Hắn muốn lên tiếng hỏi nhưng lại sợ Tam gia ghét, chỉ đành lê đôi chân vừa đau vừa nhức hoảng loạn đuổi theo.
Ngụy Nguyên Kham đi thẳng về đại lao của phủ Thái Nguyên, thị vệ thân cận và người của nha môn vội vàng cúi người hành lễ.
Hắn đi thẳng đến nhà lao giam giữ Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc vừa chịu hình, giờ đang có người ở một góc không nhúc nhích.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi nói lại một lượt từ đầu đến cuối chuyện bị Đạo tặc trân châu đánh lén đi.”
Hàn Ngọc tưởng rằng Ngụy đại nhân lại bắt đầu hành hạ mình, nếu không nói sẽ phải chịu thẩm vấn tàn khốc hơn nữa, mà chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm nên ông ta bèn trình bày lại từ đầu.
Ngụy Nguyên Kham: “Ngươi nói lúc xông ra khỏi phòng đã không nhìn thấy bóng dáng của kẻ đánh lén nữa”
Hàn Ngọc gật đầu.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Vậy bên cạnh người có người khác không?”
Xem ra Ngụy đại nhân cũng muốn bắt được tên “Đạo tặc trân châu” ấy, Hàn Ngọc nói: “Chỉ có Cố đại tiểu thư, chỉ tiếc là... trí tuệ của Cổ đại tiểu thư không được tốt, có hỏi cũng không ra được gì.”
Cổ đại tiểu thư.
Ánh mắt của Ngụy Nguyên Kham sâu thẳm, là cô ấy.
Không cần hỏi gì nữa, bởi vì chính là cô ấy!
Cổ Minh Châu tỉnh giấc, ăn cháo và món phụ mà nhà bếp đem lên, sau đó lại bị mẫu thân bắt ăn thêm một bát chè.
“Châu Châu vẫn đang lớn, phải ăn nhiều một chút.” Lâm phu nhân nói rồi nhìn sang Vương ma ma: “Có phải mấy ngày qua tiểu thư lại gây rối không?”
Vương ma ma gật đầu: “Thời gian qua tiểu thư ăn không ít, ngủ cũng đủ giấc, không nên như vậy mới đúng.”
Lâm phu nhân lo lắng: “Vậy phải mời thầy thuốc đến bắt mạch xem sao.”
Cổ Minh Châu giật mình sợ hãi, lại ăn thêm một miếng điểm tâm, ăn no rồi lại ra ngoài vườn chơi xích đu. Hai ngày qua người bận rộn phải là khâm sai Ngụy đại nhân, còn cô chỉ cần ngồi yên hông tin tức là được.
Ánh mặt trời ấm áp buông xuống, hương hoa nhàn nhạt phảng phất đâu đây, Cố Minh Châu đung đưa bàn chân vô cùng vui vẻ.
“Phu nhân, Ngụy đại nhân đến rồi.” Quản sự từ ngoài cổng chạy vào bẩm báo.
Cổ Minh Châu chớp mắt, người này phải ở nha phủ mới đúng chứ đến nhà cô làm gì?
Sơ Cửu đáp lời rồi đi sắp xếp.
Ngụy Nguyên Kham tin tưởng y thuật của Tôn tiên sinh. “Đạo tặc trân châu” năm đó trúng tên độc chắc chắn đã chết, vậy kẻ xuất hiện ở trạng viên nhà Lâm thái phu nhân là ai? Tại sao hắn lại phải đóng giả “Đạo tặc
trân châu”?
Ngụy Nguyên Kham nhìn vào chiếc nỏ.
Nỏ dễ dàng đem theo bên người, thường buộc ở cánh tay, nhưng tại sao sau khi bắn lén Hàn tri phủ xong lại rơi ở trên cây? Trừ khi là có kẻ cố ý để lại.
Trong một vụ án, có nhiều thứ giống như hung khí xuất hiện đều là để làm rối loạn sự thật, khiến người ta tưởng rằng đây chính là hung khí thật sự, còn hung khí thật đã bị đem đi từ lâu rồi.
Một chiếc nỏ thôi mà, sao phải lãng phí nhiều công sức như thế?
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy, hắn phải quay lại trang viên của Lâm thái phu nhân để xem xét.
Trang viên của Lâm thái phu nhân vẫn luôn bị nha sai trông coi, trước khi vụ án được làm sáng tỏ, không ai được phép tự do đi lại trong trang, Ngụy Nguyên Kham đi thẳng đến chỗ cây du, nơi phát hiện ra chiếc nỏ.
Mãi sau Sơ Cửu mới thở hồng hộc chạy tới: “Tam gia, ngài đang tìm gì vậy?”
Tam gia rất giỏi cưỡi ngựa, hắn dặn dò ám vệ xong bèn lập tức đuổi theo, ruột gan sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
Ngỡ núi ở gần mà ngựa chạy mãi không tới nơi. Tam gia chính là ngọn núi ở phía trước mặt hắn, còn ngựa của hắn chạy đến mức sắp gãy chân đến nơi rồi.
Ngụy Nguyên Kham không nói gì, hắn đứng dưới bóng cây loang lổ nhìn về phía căn phòng.
Chắc “Đạo tặc trân châu” không biết người đánh lén hắn là ai, nếu không với một đại hiệp giang hồ luôn ân oán sòng phẳng như hắn, đã ra tay báo thù từ lâu rồi.
Vậy bảy năm luôn án binh bất động là để đợi chờ thời cơ phá án ư?
Nhờ vào vụ án của phủ Thái Nguyên, cuối cùng cũng tra rõ được chuyện cũ của bảy năm trước, vì vậy “Đạo tặc trân châu” mới âm thầm ra tay với Hàn tri phủ. Chiểu theo suy luận như thế này, vậy thì nó và mảnh
giấy đều chỉ là sự chuẩn bị tức thời, mà muốn làm những chuyện này bắt buộc phải ở lại trang viên một khoảng thời gian.
Như vậy, từ lúc Hàn tri phủ bại lộ đến khi bị đánh lén, “Đạo tặc trân châu” phải luôn giấu mình ở gần Hàn tri phủ mới đúng.
Sau khi đánh lén Hàn tri phủ, “Đạo tặc trân châu” để lại một ống trúc nhỏ, giúp nha phủ nhìn thấu tội trạng của Hàn tri phủ. Chỉ với chuyện để lại ống trúc đã không đơn giản rồi. Ống trúc không thể để rơi vào tay
Hàn tri phủ, phải đưa đến cho người thẩm vấn Hàn tri phủ một cách an toàn mới được. Sao “Đạo tặc trân châu” có thể chắc chắn Phùng Bình An và Hàn tri phủ không phải đồng bọn của nhau?
Ngoại trừ chuyện này, sau khi Hàn tri phủ bị đánh lén đã cử hộ vệ của nhà họ Thôi, nhà họ Cố và tùy tùng đi tra xét khắp nơi nhưng không hề có kết quả. Nếu nói lúc đó “Đạo tặc trân châu” đã chạy thoát thì không có
khả năng, vì hắn phải đưa ống trúc đến tay Phùng Bình An một cách an toàn.
Nói cách khác, cho đến khi Phùng Bình An lấy được ống trúc, chắc chắn “Đạo tặc trân châu” vẫn ở trong trang viên mà chưa hề rời đi, vậy rốt cuộc hẳn đã trốn ở đâu?
Mọi thứ trước mắt Ngụy Nguyên Kham bỗng trở nên sáng tỏ, giống như đã vén mở một lớp mây mù nặng nề. Sau khi Hàn tri phủ bị đánh lén, hắn đã dặn dò ám vệ điều tra tung tích của “Đạo tặc trân châu” nhưng
không thu được kết quả gì.
Sở dĩ không tra ra được là do bọn họ điều tra nhầm hướng rồi. Bọn họ tưởng rằng “Đạo tặc trân châu” là đại hiệp giang hồ có thân thủ nhanh nhẹn, giống như bức tranh của Lục Thận Chi.
Thật ra “Đạo tặc trân châu” năm đó đã chết rồi, còn “Đạo tặc trân châu” đánh lén Hàn tri phủ không phải người đó nữa.
Bọn họ phải làm gì để tìm được đây?
“Đạo tặc trân châu” mới này biết được những chuyện trước kia của “Đạo tặc trân châu” năm ấy, hiện giờ đang báo thù, rửa oan.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham vẫn luôn tìm kiếm ở dưới đất và trên cây, cuối cũng tìm được một dấu vết mờ nhạt. Quanh cành cây này có hai chiếc lá, không biết bị vật gì quẹt vào mà bị thủng lỗ.
Nhìn vết cắt trên cành cây và lá cây thì không phải do vũ khí sắc bén tạo thành, thứ này cũng không hề sắc, không hề làm gãy cành hoàn toàn.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò Sơ Cứu: “Ngươi đi ra đứng yên ở chỗ Hàn Ngọc bị đánh lén.”
Sơ Cửu nhanh chóng xuất hiện trong căn phòng.
Độ cao vết cắt trên cành cây và lá cây vừa khớp với vị trí bả vai của Sơ Cửu, Hàn Ngọc cao hơn Sơ Cứu một chút, nếu đổi thành Hàn Ngọc đứng đó thì đúng là vị trí ông ta trúng tên rồi.
Hóa ra là như vậy!
Ngụy Nguyên Kham híp mắt, hắn biết còn có một loại nỏ có mũi tên, người ở xa cầm một sợi dây thừng là có thể khống chế.
Nếu đã có loại nó như thế này thì cũng sẽ có loại nỏ giấu dưới tay áo như thế.
Nói như vậy, “Đạo tặc trân châu” đánh lén Hàn tri phủ có thể đã đứng ở phía xa, mà vết tích để lại trên cành cây và lá cây là vào lúc hắn thu dây thừng.
Ngụy Nguyên Kham sải bước đi ra ngoài trang viên.
Sơ Cửu đứng vững tại đó, hắn còn chưa hô hấp bình thường trở lại mà Tam gia lại định đi đâu thế? Hắn muốn lên tiếng hỏi nhưng lại sợ Tam gia ghét, chỉ đành lê đôi chân vừa đau vừa nhức hoảng loạn đuổi theo.
Ngụy Nguyên Kham đi thẳng về đại lao của phủ Thái Nguyên, thị vệ thân cận và người của nha môn vội vàng cúi người hành lễ.
Hắn đi thẳng đến nhà lao giam giữ Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc vừa chịu hình, giờ đang có người ở một góc không nhúc nhích.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi nói lại một lượt từ đầu đến cuối chuyện bị Đạo tặc trân châu đánh lén đi.”
Hàn Ngọc tưởng rằng Ngụy đại nhân lại bắt đầu hành hạ mình, nếu không nói sẽ phải chịu thẩm vấn tàn khốc hơn nữa, mà chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm nên ông ta bèn trình bày lại từ đầu.
Ngụy Nguyên Kham: “Ngươi nói lúc xông ra khỏi phòng đã không nhìn thấy bóng dáng của kẻ đánh lén nữa”
Hàn Ngọc gật đầu.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Vậy bên cạnh người có người khác không?”
Xem ra Ngụy đại nhân cũng muốn bắt được tên “Đạo tặc trân châu” ấy, Hàn Ngọc nói: “Chỉ có Cố đại tiểu thư, chỉ tiếc là... trí tuệ của Cổ đại tiểu thư không được tốt, có hỏi cũng không ra được gì.”
Cổ đại tiểu thư.
Ánh mắt của Ngụy Nguyên Kham sâu thẳm, là cô ấy.
Không cần hỏi gì nữa, bởi vì chính là cô ấy!
Cổ Minh Châu tỉnh giấc, ăn cháo và món phụ mà nhà bếp đem lên, sau đó lại bị mẫu thân bắt ăn thêm một bát chè.
“Châu Châu vẫn đang lớn, phải ăn nhiều một chút.” Lâm phu nhân nói rồi nhìn sang Vương ma ma: “Có phải mấy ngày qua tiểu thư lại gây rối không?”
Vương ma ma gật đầu: “Thời gian qua tiểu thư ăn không ít, ngủ cũng đủ giấc, không nên như vậy mới đúng.”
Lâm phu nhân lo lắng: “Vậy phải mời thầy thuốc đến bắt mạch xem sao.”
Cổ Minh Châu giật mình sợ hãi, lại ăn thêm một miếng điểm tâm, ăn no rồi lại ra ngoài vườn chơi xích đu. Hai ngày qua người bận rộn phải là khâm sai Ngụy đại nhân, còn cô chỉ cần ngồi yên hông tin tức là được.
Ánh mặt trời ấm áp buông xuống, hương hoa nhàn nhạt phảng phất đâu đây, Cố Minh Châu đung đưa bàn chân vô cùng vui vẻ.
“Phu nhân, Ngụy đại nhân đến rồi.” Quản sự từ ngoài cổng chạy vào bẩm báo.
Cổ Minh Châu chớp mắt, người này phải ở nha phủ mới đúng chứ đến nhà cô làm gì?
Danh sách chương