Làm quan tốt thật, nhiều tai mắt, thêm nữa lại là dòng tộc cao quý như nhà họ Ngụy, trong tay có không ít tại mắt có thể dùng, khi làm việc sẽ càng tiện hơn. Tiếc là cô không có được một thân phận như thế.
Suy cho cùng đây cũng chỉ là suy đoán, cách tốt nhất chính là lấy được mảnh giấy Ngụy đại nhân giắt ở thắt lưng để xem thử. Nghĩ vậy, quả cầu lục lạc trong tay Cổ Minh Châu không khỏi chuyển động nhanh hơn.
Bầu không khí trong phòng yên lặng trong giây lát, Lâm phu nhân nhìn Ngụy đại nhân uống trà. Hình như Ngụy đại nhân đã nói xong rồi nhưng tại sao lại không có ý định ra về vậy? Lẽ nào có câu nói nào của bà
không đủ cặn kẽ hay sao?
Lâm phu nhân để ý đến quần áo của Ngụy Nguyên Kham, vẫn là bộ quần áo mặc ở trang viên, chắc là vì điều tra vụ án nên vẫn chưa về nhà.
Nhớ đến lời nhắc nhở của hắn ban nãy, Lâm phu nhân chợt mềm lòng.
“Đã đến giờ này rồi, chắc Ngụy đại nhân vẫn chưa dùng bữa đúng không?” Giọng nói của bà hòa nhã, ấm áp: “Ta cho người chuẩn bị một ít bánh ngọt, Ngụy đại nhân ăn xong rồi hãy đi.”
Sơ Cửu thầm trả lời thay cho Tam gia: “Không cần đâu.”
Từ trước đến nay Tam gia không bao giờ dùng bữa ở ngoài, người khác thấy câu nói này của Lâm phu nhân là thân thiết nhưng với Tam gia thì lại là có ý tiễn khách.
Ôi chao, bây giờ đi về với Tam gia thôi, không cần nghĩ cũng biết bếp ở nhà đang lạnh ngắt hết rồi, nuôi gà trống thì có tác dụng gì chứ, chẳng biết đẻ trứng...
“Vậy làm phiền phu nhân rồi.”
Nghe thấy giọng nói của Tam gia, Sơ Cửu không khỏi rùng mình giống như bất chợt tỉnh dậy sau cơn ác mộng vậy. Hắn mở to hai mắt nhìn Ngụy Nguyên Kham. Đây là lời mà Tam gia có thể nói ra ư? Giờ này cũng
không phải giờ ăn cơm, để người ta bận rộn thì phiền lắm, giống như bọn họ đang có ý đến để ăn chực ấy.
Sơ Cứu nuốt nước bọt, không biết bữa sáng nhà họ Cổ có thịt bò không nhỉ?
“Ngụy đại nhân chờ một lát.” Lâm phu nhân quay người đi sắp xếp, Cổ đại tiểu thư cũng nhảy khỏi ghế đi theo.
Ngụy Nguyên Kham ngồi một lát bèn ra cửa rồi đi ra vườn nhà họ Cổ, ánh mắt hắn để ý vào bãi cỏ bên cạnh con đường lát đá xanh, nha hoàn bên cạnh Cổ đại tiểu thư đang ở đó cúi người bận rộn.
“Ngụy đại nhân” Bảo Đồng nghe thấy tiếng bước chân bèn quay người hành lễ: “Nô tỳ đang hái cỏ cho tiểu thư, tiểu thư thích nhất là thỏ được bện từ loại cỏ này.”
Cuộc sống của cổ đại tiểu thư rất thoải mái vui vẻ, cho dù là đi tới đâu thì cũng có người dỗ dành rồi chơi cùng cô.
Ngụy Nguyên Kham nhìn chiếc bàn đá ở cạnh đó rồi ra hiệu cho Bảo Đồng cùng mình qua đó.
Vừa ngồi xuống ghế đá, Ngụy Nguyên Kham bèn thò tay ra. Bảo Đồng hơi sửng sốt không biết Ngụy đại nhân cần gì, trong tay cô chỉ có nắm cỏ đuôi chó thôi.
Đưa chỗ cỏ này cho Ngụy đại nhân thì không hay lắm nhưng hình như cô cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Bảo Đồng ngoan ngoãn giao nắm cỏ ra rồi nhìn đại tiểu thư đang đứng cách đó không xa. Cỏ của đại tiểu thư mất rồi...
Nghĩ tới đây, Bảo Đồng đã thấy đại tiểu thư đang đi sang bên này rồi, ánh mắt tập trung vào tay Ngụy đại nhân, Bảo Đồng cũng vô thức quay đầu nhìn sang.
Ngón tay Ngụy đại nhân cử động, chỉ sau giây lát, một chú thỏ con lông mềm mại đã nhảy từ bàn tay to lớn của hắn ra, trông sống động y như thật.
Cổ Minh Châu chạy nhanh đến, ánh mắt tập trung vào ngón tay thon dài của Ngụy Nguyên Kham.
Ngón tay Ngụy đại nhân vừa trắng vừa linh hoạt, đám cỏ đuôi chó mềm mại để mặc cho hắn vần vò, sau khi bện xong, hắn búng nhẹ, một chú thỏ trắng nhỏ bỗng nhảy ra.
Biết chơi thật đấy.
Đám người hầu nữ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt vốn đang căng thẳng cũng thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ vẫn nhớ chuyện lần trước Ngụy đại nhân đến khiến đại tiểu thư khóc nức nở.
Dáng vẻ đáng thương của đại tiểu thư thật khiến cho người khác đau lòng.
Cho nên lần này Ngụy đại nhân lại đến nhà, bọn họ đều phải trông chừng thật kỹ, sợ Ngụy đại nhân lại bắt nạt đại tiểu thư.
Ba chú thỏ làm bằng cỏ xếp thành hàng.
Cổ Minh Châu bèn ngồi xuống bên cạnh Ngụy Nguyên Kham đợi chờ chú thỏ thứ tư một cách hợp tình hợp lý.
Hiện giờ hai người đang ở rất gần nhau, thắt lưng thẳng tắp của Ngụy đại nhân cách cô không xa, mặc dù vẻ mặt của Ngụy đại nhân lúc này đang rất tập trung, mọi hành động của cô đều không qua được mắt hắn,
nhưng cô cũng rất nhanh tay, lấy cớ nghịch thỏ không cẩn thận chạm phải hắn, chắc hắn cũng không phát giác ra được.
Chú thỏ có thứ tư nhảy ra, lần này hình như Ngụy đại nhân dùng lực hơi mạnh, chú thỏ bay vọt qua bàn đá, cô phải nhào ra bắt lấy mới có thể nắm được chú thỏ trong tay.
Thời cơ tốt đã đến.
Cổ Minh Châu đưa tay đón chú thỏ, trọng tâm thân người bị nghiêng khiến cô đứng không vững.
Ngụy Nguyên Kham hơi nheo mắt, thấy bóng dáng nhỏ bé sắp đổ về phía mình, hắn cố ép bản thân không tránh đi, chỉ đợi cô thò tay ra.
Bàn tay nhỏ bé thò ra nhưng lại dừng ở thắt lưng hắn, nhẹ nhàng bắt lấy chú thỏ nhỏ sau đó rời đi một cách tự nhiên.
Cổ đại tiểu thư không chạm vào hắn.
Ngón tay của Ngụy Nguyên Kham hơi cử động, có đuôi chó cũng động đậy theo.
Thiếu nữ cẩm thỏ cỏ, khuôn mặt hướng lên phát ra tiếng cười thích thú. Dáng vẻ ngây thơ khiến người ta không khỏi bật cười vui vẻ.
Khoảnh khắc đó, ngay cả hắn cũng quên mất chuyện sao bản thân lại đến đây. Rõ ràng là có rất nhiều công vụ phải xử lý nhưng lại đến thăm dò một đứa trẻ.
Đúng là Cổ Minh Châu rất giỏi, có thể coi là có ngàn khuôn mặt, không biết khuôn mặt nào của cô mới là thật, câu nói nào mới là thật.
Lừa gạt đến được trình độ của cô cũng có thể coi là thành thục hoàn hảo rồi.
Cổ Minh Châu tiếp tục nghịch chú thỏ trong tay, đến Nguyên Tiêu còn biết là thỏ không ăn cỏ gần hang, càng là thứ dâng đến tận miệng rồi thì càng không thể ăn.
Cho dù hiện giờ trông Ngụy đại nhân rất hợp khẩu vị nhưng cũng không thể chạm vào. Cô từng nhìn thấy thân thủ của Ngụy đại nhân, không cẩn thận sẽ bị hắn bắt thóp ngay.
Hơn nữa, một người trầm mặt cả ngày mà hôm nay lại cầm quả cầu nhỏ, lại còn cả thỏ cỏ nữa, giống như một con cũng đang xòe đuôi vậy.
Những thứ tươi mới đều có độc, sự tốt đẹp bất ngờ thì càng phải cẩn thận.
Nhưng ban nãy lúc cô không cẩn thận chạm vào tay Ngụy đại nhân thì thấy tay hắn nóng bừng, không giống với thân nhiệt bình thường.
Ngụy đại nhân đang bị bệnh ư?
Nghĩ đến đây, Cổ Minh Châu bèn nhìn sang Ngụy Nguyên Kham, khuôn mặt hắn rất trắng, hai má cũng đó một cách không bình thường.
Mặc dù hắn không tỏ bất cứ thái độ gì nhưng dường như tay phải đang phải dùng sức rất nhiều, giống như đang chống đỡ một bên cơ thể vậy. Nhìn kỹ có thể thấy tay trái đang bắt đầu chậm chạp đi.
Ngụy Nguyên Kham cụp mắt định thần lại, ban nãy ở nhà nói chuyện với Tôn tiên sinh có nhắc đến Như Quân, vết thương dưới nách hắn lại bắt đầu đau đớn.
Những người, những chuyện về “Đạo tặc trân châu” hay ông Trương dường như đã đưa hắn quay trở về năm năm trước, càng nghĩ nhiều lún càng sâu, vết thương cũng càng đau hơn.
Thường thì những lúc như thế này cổ chịu đựng là được, nhưng hắn lại cưỡi ngựa chạy một mạch đến trang viên ở ngoài thành, sau đó lại quay về đại lao của phủ Thái Nguyên, giờ lại đến nhà họ Cố, đợi đến khi hắn
làm xong những chuyện cần làm mới cảm thấy cơ thể đã cực kỳ không ổn rồi.
Ngụy Nguyên Kham chuẩn bị rời khỏi nhà họ Cố, vừa mới đứng dậy thì cảm thấy vết thương ở nách trái giống như bị người ta dùng vũ khí nhọn rạch ra vậy, hắn loạng choạng rồi ngã xuống.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Không ai ngờ, một người uy phong lẫm liệt như Ngụy đại nhận lại đột nhiên đổ bệnh.
Sơ Cửu vội vàng đến đỡ hắn dậy, nhưng lại phát hiện có một đôi tay đã giữ chặt cánh tay của Tam gia trước hắn.
Suy cho cùng đây cũng chỉ là suy đoán, cách tốt nhất chính là lấy được mảnh giấy Ngụy đại nhân giắt ở thắt lưng để xem thử. Nghĩ vậy, quả cầu lục lạc trong tay Cổ Minh Châu không khỏi chuyển động nhanh hơn.
Bầu không khí trong phòng yên lặng trong giây lát, Lâm phu nhân nhìn Ngụy đại nhân uống trà. Hình như Ngụy đại nhân đã nói xong rồi nhưng tại sao lại không có ý định ra về vậy? Lẽ nào có câu nói nào của bà
không đủ cặn kẽ hay sao?
Lâm phu nhân để ý đến quần áo của Ngụy Nguyên Kham, vẫn là bộ quần áo mặc ở trang viên, chắc là vì điều tra vụ án nên vẫn chưa về nhà.
Nhớ đến lời nhắc nhở của hắn ban nãy, Lâm phu nhân chợt mềm lòng.
“Đã đến giờ này rồi, chắc Ngụy đại nhân vẫn chưa dùng bữa đúng không?” Giọng nói của bà hòa nhã, ấm áp: “Ta cho người chuẩn bị một ít bánh ngọt, Ngụy đại nhân ăn xong rồi hãy đi.”
Sơ Cửu thầm trả lời thay cho Tam gia: “Không cần đâu.”
Từ trước đến nay Tam gia không bao giờ dùng bữa ở ngoài, người khác thấy câu nói này của Lâm phu nhân là thân thiết nhưng với Tam gia thì lại là có ý tiễn khách.
Ôi chao, bây giờ đi về với Tam gia thôi, không cần nghĩ cũng biết bếp ở nhà đang lạnh ngắt hết rồi, nuôi gà trống thì có tác dụng gì chứ, chẳng biết đẻ trứng...
“Vậy làm phiền phu nhân rồi.”
Nghe thấy giọng nói của Tam gia, Sơ Cửu không khỏi rùng mình giống như bất chợt tỉnh dậy sau cơn ác mộng vậy. Hắn mở to hai mắt nhìn Ngụy Nguyên Kham. Đây là lời mà Tam gia có thể nói ra ư? Giờ này cũng
không phải giờ ăn cơm, để người ta bận rộn thì phiền lắm, giống như bọn họ đang có ý đến để ăn chực ấy.
Sơ Cứu nuốt nước bọt, không biết bữa sáng nhà họ Cổ có thịt bò không nhỉ?
“Ngụy đại nhân chờ một lát.” Lâm phu nhân quay người đi sắp xếp, Cổ đại tiểu thư cũng nhảy khỏi ghế đi theo.
Ngụy Nguyên Kham ngồi một lát bèn ra cửa rồi đi ra vườn nhà họ Cổ, ánh mắt hắn để ý vào bãi cỏ bên cạnh con đường lát đá xanh, nha hoàn bên cạnh Cổ đại tiểu thư đang ở đó cúi người bận rộn.
“Ngụy đại nhân” Bảo Đồng nghe thấy tiếng bước chân bèn quay người hành lễ: “Nô tỳ đang hái cỏ cho tiểu thư, tiểu thư thích nhất là thỏ được bện từ loại cỏ này.”
Cuộc sống của cổ đại tiểu thư rất thoải mái vui vẻ, cho dù là đi tới đâu thì cũng có người dỗ dành rồi chơi cùng cô.
Ngụy Nguyên Kham nhìn chiếc bàn đá ở cạnh đó rồi ra hiệu cho Bảo Đồng cùng mình qua đó.
Vừa ngồi xuống ghế đá, Ngụy Nguyên Kham bèn thò tay ra. Bảo Đồng hơi sửng sốt không biết Ngụy đại nhân cần gì, trong tay cô chỉ có nắm cỏ đuôi chó thôi.
Đưa chỗ cỏ này cho Ngụy đại nhân thì không hay lắm nhưng hình như cô cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Bảo Đồng ngoan ngoãn giao nắm cỏ ra rồi nhìn đại tiểu thư đang đứng cách đó không xa. Cỏ của đại tiểu thư mất rồi...
Nghĩ tới đây, Bảo Đồng đã thấy đại tiểu thư đang đi sang bên này rồi, ánh mắt tập trung vào tay Ngụy đại nhân, Bảo Đồng cũng vô thức quay đầu nhìn sang.
Ngón tay Ngụy đại nhân cử động, chỉ sau giây lát, một chú thỏ con lông mềm mại đã nhảy từ bàn tay to lớn của hắn ra, trông sống động y như thật.
Cổ Minh Châu chạy nhanh đến, ánh mắt tập trung vào ngón tay thon dài của Ngụy Nguyên Kham.
Ngón tay Ngụy đại nhân vừa trắng vừa linh hoạt, đám cỏ đuôi chó mềm mại để mặc cho hắn vần vò, sau khi bện xong, hắn búng nhẹ, một chú thỏ trắng nhỏ bỗng nhảy ra.
Biết chơi thật đấy.
Đám người hầu nữ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt vốn đang căng thẳng cũng thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ vẫn nhớ chuyện lần trước Ngụy đại nhân đến khiến đại tiểu thư khóc nức nở.
Dáng vẻ đáng thương của đại tiểu thư thật khiến cho người khác đau lòng.
Cho nên lần này Ngụy đại nhân lại đến nhà, bọn họ đều phải trông chừng thật kỹ, sợ Ngụy đại nhân lại bắt nạt đại tiểu thư.
Ba chú thỏ làm bằng cỏ xếp thành hàng.
Cổ Minh Châu bèn ngồi xuống bên cạnh Ngụy Nguyên Kham đợi chờ chú thỏ thứ tư một cách hợp tình hợp lý.
Hiện giờ hai người đang ở rất gần nhau, thắt lưng thẳng tắp của Ngụy đại nhân cách cô không xa, mặc dù vẻ mặt của Ngụy đại nhân lúc này đang rất tập trung, mọi hành động của cô đều không qua được mắt hắn,
nhưng cô cũng rất nhanh tay, lấy cớ nghịch thỏ không cẩn thận chạm phải hắn, chắc hắn cũng không phát giác ra được.
Chú thỏ có thứ tư nhảy ra, lần này hình như Ngụy đại nhân dùng lực hơi mạnh, chú thỏ bay vọt qua bàn đá, cô phải nhào ra bắt lấy mới có thể nắm được chú thỏ trong tay.
Thời cơ tốt đã đến.
Cổ Minh Châu đưa tay đón chú thỏ, trọng tâm thân người bị nghiêng khiến cô đứng không vững.
Ngụy Nguyên Kham hơi nheo mắt, thấy bóng dáng nhỏ bé sắp đổ về phía mình, hắn cố ép bản thân không tránh đi, chỉ đợi cô thò tay ra.
Bàn tay nhỏ bé thò ra nhưng lại dừng ở thắt lưng hắn, nhẹ nhàng bắt lấy chú thỏ nhỏ sau đó rời đi một cách tự nhiên.
Cổ đại tiểu thư không chạm vào hắn.
Ngón tay của Ngụy Nguyên Kham hơi cử động, có đuôi chó cũng động đậy theo.
Thiếu nữ cẩm thỏ cỏ, khuôn mặt hướng lên phát ra tiếng cười thích thú. Dáng vẻ ngây thơ khiến người ta không khỏi bật cười vui vẻ.
Khoảnh khắc đó, ngay cả hắn cũng quên mất chuyện sao bản thân lại đến đây. Rõ ràng là có rất nhiều công vụ phải xử lý nhưng lại đến thăm dò một đứa trẻ.
Đúng là Cổ Minh Châu rất giỏi, có thể coi là có ngàn khuôn mặt, không biết khuôn mặt nào của cô mới là thật, câu nói nào mới là thật.
Lừa gạt đến được trình độ của cô cũng có thể coi là thành thục hoàn hảo rồi.
Cổ Minh Châu tiếp tục nghịch chú thỏ trong tay, đến Nguyên Tiêu còn biết là thỏ không ăn cỏ gần hang, càng là thứ dâng đến tận miệng rồi thì càng không thể ăn.
Cho dù hiện giờ trông Ngụy đại nhân rất hợp khẩu vị nhưng cũng không thể chạm vào. Cô từng nhìn thấy thân thủ của Ngụy đại nhân, không cẩn thận sẽ bị hắn bắt thóp ngay.
Hơn nữa, một người trầm mặt cả ngày mà hôm nay lại cầm quả cầu nhỏ, lại còn cả thỏ cỏ nữa, giống như một con cũng đang xòe đuôi vậy.
Những thứ tươi mới đều có độc, sự tốt đẹp bất ngờ thì càng phải cẩn thận.
Nhưng ban nãy lúc cô không cẩn thận chạm vào tay Ngụy đại nhân thì thấy tay hắn nóng bừng, không giống với thân nhiệt bình thường.
Ngụy đại nhân đang bị bệnh ư?
Nghĩ đến đây, Cổ Minh Châu bèn nhìn sang Ngụy Nguyên Kham, khuôn mặt hắn rất trắng, hai má cũng đó một cách không bình thường.
Mặc dù hắn không tỏ bất cứ thái độ gì nhưng dường như tay phải đang phải dùng sức rất nhiều, giống như đang chống đỡ một bên cơ thể vậy. Nhìn kỹ có thể thấy tay trái đang bắt đầu chậm chạp đi.
Ngụy Nguyên Kham cụp mắt định thần lại, ban nãy ở nhà nói chuyện với Tôn tiên sinh có nhắc đến Như Quân, vết thương dưới nách hắn lại bắt đầu đau đớn.
Những người, những chuyện về “Đạo tặc trân châu” hay ông Trương dường như đã đưa hắn quay trở về năm năm trước, càng nghĩ nhiều lún càng sâu, vết thương cũng càng đau hơn.
Thường thì những lúc như thế này cổ chịu đựng là được, nhưng hắn lại cưỡi ngựa chạy một mạch đến trang viên ở ngoài thành, sau đó lại quay về đại lao của phủ Thái Nguyên, giờ lại đến nhà họ Cố, đợi đến khi hắn
làm xong những chuyện cần làm mới cảm thấy cơ thể đã cực kỳ không ổn rồi.
Ngụy Nguyên Kham chuẩn bị rời khỏi nhà họ Cố, vừa mới đứng dậy thì cảm thấy vết thương ở nách trái giống như bị người ta dùng vũ khí nhọn rạch ra vậy, hắn loạng choạng rồi ngã xuống.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Không ai ngờ, một người uy phong lẫm liệt như Ngụy đại nhận lại đột nhiên đổ bệnh.
Sơ Cửu vội vàng đến đỡ hắn dậy, nhưng lại phát hiện có một đôi tay đã giữ chặt cánh tay của Tam gia trước hắn.
Danh sách chương