Đang định hỏi Tam gia rốt cuộc chuyện này là sao thì Ngụy Nguyên Kham chợt đứng dậy, cơ thể loạng choạng nghiêng ngả rồi ngã xuống bên cạnh bàn đá.

Trong thời khắc then chốt ấy, Cổ đại tiểu thư ngốc nghếch lại biết đỡ Tam gia.

Một là kỳ lạ, hai là khó bề tưởng tượng.

Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?

Sơ Cửu đỡ Ngụy Nguyên Kham, Cố Minh Châu vẫn ngây người ở đó giống như hành động đỡ người ban nãy chỉ là trùng hợp.

Sơ Cửu chớp mắt, có lẽ là hắn đã nghĩ nhiều rồi.

Con người không nên nghĩ quá nhiều, nếu không sẽ biến thành con gà ngu ngốc.

Đúng lúc Lâm phu nhân chạy đến kịp, nhìn thấy cảnh này là không khỏi kinh hãi: “Chuyện này là sao đây?”

Sơ Cửu lập tức nhìn sang Lâm phu nhân: “Làm phiền phu nhân sắp xếp một phòng cho khách để Tam gia nhà tiểu nhân nghỉ ngơi.”

Sơ Cửu khá bình tĩnh. Căn bệnh này của Tam gia bắt đầu kể từ lúc ra khỏi đại lao. Lần đầu tiên bệnh phát tác đã khiến bọn họ sợ đến mức hồn bay phách lạc. Bọn họ gần như đã mời tất cả các thầy thuốc có tiếng trong

kinh thành đến khám bệnh, nhưng chỉ có thể chữa được vết thương ngoài da, qua một thời gian Tam gia lại lên cơn sốt không rõ nguyên nhân, tất cả mọi người trong nhà từ già trẻ lớn bé đều cảm thấy Tam gia không

thể qua khỏi ải này.

Đến cả Hoàng hậu nương nương đang bị bệnh cũng phái nữ quan đến hỏi thăm, đem đến không ít dược liệu và đồ bổ để giữ lại mạng cho Tam gia. Nhưng bất kể là thuốc gì, Tam gia cứ uống vào là nôn, hai mắt mở

trừng trừng từ ngày này qua ngày khác không ngủ được, cả người gầy đét gần như chỉ còn lại da bọc xương.

Thật sự không biết phải làm sao nữa, Hoàng hậu nương nương bèn mang một quyển Kinh do nữ quyền nhà họ Ngụy chép lại dâng lên cho Phật tổ, cầu nguyện Thần Phật phù hộ Tam gia.

Dần dần, Tam gia có thể ăn được nửa bát cháo loãng, sau đó là một bát. Sơ Cửu vẫn còn nhớ dáng vẻ căng thẳng chờ đợi tin tức của phu nhân và lão phu nhân, sau khi nghe nói Tam gia không còn nôn ra nữa, ai nấy

đều không cầm lòng được mà khóc thành tiếng.

Từ nhỏ Tam gia đã thông minh lanh lợi, tính cách ấm áp, biết quan tâm người khác, là bảo vật quý giá nhất của nhà họ Ngụy.

Đại lão gia mất rồi, Tam gia có thể sống là sự an ủi đối với nhà họ Ngụy, những căn bệnh lạ này lại cứ quấn lấy Tam gia, không biết lúc nào lại phát tác. Trước đây Sơ Cửu có thể phát hiện ra nhưng hai năm nay Tam gia

che giấu quá kỹ, thường giấu mọi người tự chịu đựng, người ngoài đều cho rằng bệnh của Tam gia đã khỏi hẳn, cho nên hôm nay hắn thật sự không biết Tam gia bắt đầu cảm thấy không khỏe từ bao giờ.

Lâm phu nhân dặn người hầu chuẩn bị phòng khách, Sơ Cứu đỡ Ngụy Nguyên Kham nằm lên giường.

Lâm phu nhân: “Phải làm thế nào mới được đây? Hay là ta cho người đi mời thầy thuốc?”

Sơ Cứu nhớ đến thầy thuốc Tôn, đang định nói thì nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham mở mắt lắc đầu.

Sơ Cửu hiểu ý rồi quay sang bẩm báo với Lâm phu nhân: “Tam gia nhà tiểu nhân chỉ hơi mệt thôi, không cần mời thầy thuốc, phu nhân cứ để ngài ấy nghỉ ngơi ở đây, ngài ấy sẽ khỏe lại nhanh thôi.”

Đợi đến khi Tam gia đi lại thuận tiện bọn họ sẽ rời đi. Nếu hiện giờ cố đi thì chỉ còn nước khiêng Tam gia về thôi. Để người khác nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu, suy nhược của Tam gia, e rằng sẽ có kẻ nhân cơ hội làm liều.

Lâm phu nhân vẫn có phần không yên tâm, dáng vẻ này của Ngụy Tam gia đấu giống đổ bệnh vì quá mệt mỏi chứ, nếu thật sự xảy ra sai sót gì, bà không gánh vác nổi trách nhiệm đâu. Nhưng Ngụy Tam gia không

chịu cho mời thầy thuốc, bà cũng không biết phải nói gì nữa.

Lâm phu nhân: “Có gì cần thì hai người cứ nói, ta lập tức bảo ma ma quản sự đi lấy.”

Sơ Cửu cung kính hành lễ với Lâm phu nhân: “Ta chỉ cần nước ấm và khăn thôi, mong phu nhân dặn người trong nhà đừng nói chuyện này ra ngoài.”

Lâm phu nhân đồng ý ngay: “Được, ta cho người đi lấy ngay đây.”

Bà ra khỏi phòng khách nhưng không dám đi xa mà ngồi ở phòng bên cạnh chờ, Cố Minh Châu dẫn theo Bảo Đồng đi vào.

Lâm phu nhân nhìn Cố Minh Châu ngồi nghịch quả cầu trúc nhỏ trên ghế mềm rồi nhẹ nhàng xoa đầu con gái.

Lúc Ngụy Nguyên Kham vừa vào cửa, Lâm phu nhân nhìn sắc mặt hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên là không được khỏe, nhưng nhìn thái độ thì không thấy người nhà họ Ngụy quá hoảng loạn, giống

như đã biết phải xử lý như thế nào rồi.

Cố Minh Châu nhìn Bảo Đồng, Bảo Đồng lập tức bước lên nói: “Phu nhân, Ngụy Tam gia bị sao vậy ạ? Có phải ngài ấy bị thương lúc ở trong trang viên không ạ?”

Lâm phu nhân: “Chắc là không phải, bị thương thì sẽ phải mời thầy thuốc đến khám, cho dù không tin tưởng người chúng ta mời đến thì họ cũng sẽ cho gọi người đến, hơn nữa cũng không cần thuốc mà chỉ cần nước

ẩm và khăn...”

Nói xong, bà nghĩ kỹ lại: “Lúc ta còn ở trong kinh thành có nghe nói, Ngụy Tam gia bị bệnh khi ở trong đại lao, các thầy thuốc có tiếng trong kinh thành đều nói là bệnh lạ, hiện giờ xem ra là có liên quan đến chuyện

này.”

Bảo Đồng nói nhỏ: “Nhà họ Ngụy không phải là ngoại thích ạ? Sao Ngụy Tam gia lại vào đại lao được?”

“Chẳng phải là do vụ án bảy năm trước hay sao.” Nói đến đây, Lâm phu nhân phát hiện mình đã nói quá nhiều bèn ngẩng đầu nhìn Bảo Đồng: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Bảo Đổng chỉ đành rụt đầu lại.

Ma ma quản sự đi vào phòng: “Phu nhân, người nhà họ Ngụy hỏi nhà chúng ta có đá lạnh không, có lẽ là cần phải dùng đến.”

Phải dùng đến đá lạnh ư? Lâm phu nhân nhíu mày: “Đi lấy đi, nhưng vẫn phải dặn dò một chút, đừng lấy đá quá lạnh, sẽ có hại cho cơ thể.”

Nhà họ và nhà họ Ngụy trước giờ chưa từng qua lại, Ngụy đại nhân bị bệnh ở đây mà bà lại không thể làm gì, cũng không biết nên làm gì.

Lâm phu nhân vẫn không yên tâm bèn nói với Vương ma ma: “Gọi thêm mấy người nhanh nhẹn đến giúp đỡ đi, ma ma cùng ta đi tìm xem có thuốc gì có thể dùng không.”

Lâm phu nhân nói xong bèn đi ra ngoài, đi đến cửa bà quay lại nhìn Bảo Đồng: “Chăm sóc đại tiểu cho tốt, đừng đi lung tung.”

Bảo Đồng vâng lời.

Đợi Lâm phu nhân đi khỏi Cố Minh Châu mới đặt quả cầu trúc lên bàn. Cô nghe nói nhà họ Ngụy từng bị cuốn vào vụ án mưu phản của trưởng Công chúa, lúc đó vụ án làm liên lụy đến không ít hoàng thân quốc thích,

phần lớn bọn họ đều được thả sau khi thẩm vấn xong. Hình như nhà họ Ngụy cũng phải chịu chút ít giày vò, còn sự thật ẩn giấu bên trong như thế nào thì người ngoài không được biết.

Mặc dù cô cũng phải vào ngục nhưng cô không được nhốt cùng hoàng thân quốc thích, ở trong đại lao cô cũng không nghe được chuyện gì về nhà họ Ngụy.

Mẫu thân nhắc đến chuyện Ngụy đại nhân mắc bệnh khi ở trong đại lao, không biết rốt cuộc là bệnh gì?

Quản sự sẽ đưa đồ vào cho Ngụy đại nhân, nhân cơ hội này cô có thể đi thăm dò tin tức.

Sơ Cứu dùng khăn tay bọc đá lạnh chườm lên vết thương cũ dưới nách Tam gia.

“Tam gia có thấy đỡ hơn không?” Sơ Cửu nói nhỏ.

Trên trán Ngụy Nguyên Kham chảy đầy mồ hôi, hắn nằm im ở đó không nói gì.

Đá tan rồi lại đổi, lúc lấy ra để lại trên da một vết đỏ ửng.

Sơ Cửu thầm cảm thấy khó chịu, cũng không biết đá có tác dụng hay không, nếu dùng mà không đỡ thì chẳng phải sẽ càng chịu đau đớn hơn hay sao?

“Tam gia, đừng dùng đá nữa, để thuộc hạ cho người đi bốc thuốc.”

Ngụy Nguyên Kham không nói gì, Sơ Cửu đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Ngụy Nguyên Kham không rõ rốt cuộc bản thân mình đang ở đâu, hình như hắn lại quay lại đại lao rồi.

Cơ thể nóng bừng, không thể cử động, màn đêm dần nuốt chửng hắn, không biết đến khi nào mới có thể thoát ra được.

Một loạt tiếng bước chân như xa như gần.

Là cô ấy.

Cô xách hộp thuốc đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống bắt đầu kiểm tra vết thương trên người hắn, đầu tiên là sờ trán hắn, sau đó là vết thương dưới nách hắn.

Đã lâu lắm rồi hắn không mơ thấy cô, không ngờ lần này lại rõ ràng đến thế.

Sau khi kiểm tra xong, dường như cô muốn rời đi, trong lòng hắn đột nhiên trào dâng cảm giác sợ hãi, không biết sức lực ở đâu ra, hắn bỏ quên cơ thể đang suy nhược mà nắm chặt lấy cổ tay cô. (1)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện