Ngay khi Cố Minh Châu tóm lấy áo choàng của người đàn ông kia, một luồng sức mạnh to lớn đánh thẳng tới, hất bay cơ thể cô ra ngoài, ngay sau đó, cô ngã bịch xuống dưới đất.

Người đàn ông kia cảm thấy không vui, nheo mắt lại, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, dường như nếu cô còn dám xông tới thì hắn sẽ dùng kiếm đâm cho cô mấy nhát.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhưng Cố Minh Châu chỉ là một cô ngốc, đầu óc không minh mẫn, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì. Nếu như muốn miêu tả tâm trạng của cô lúc này thì đó là cảm thấy tủi thân không cách nào kìm nén được vì tự dưng lại bị ngã ra đất, thế là cô kêu lớn: “Mẫu thân ơi... Bảo Đồng ơi... Hu hu hu...”

Tiếng khóc chói tai dường như vang vọng toàn bộ chùa Kim Tháp.

Ngụy Nguyên Kham cau mày, cô gái trước mặt mang vẻ ngoài ngây dại, hành động vô cùng buồn cười, thế nhưng biểu hiện của cô lại không hề ngây thơ, khiến ai ai cũng phải kinh ngạc.

Một cô gái mềm yếu lại giống như một tên đồ tể thường xuyên giết người, mỗi một động tác đều rất linh hoạt, không chút nương tay, không cho mục tiêu bất kỳ cơ hội ngăn cản nào cả.

Mọi người trong triều đều biết trưởng nữ của Hoài Viễn hầu đần độn, thân là nữ quyến của gia đình huân quý, sao cô có thể giả ngây giả dại vài chục năm được? Trừ khi toàn bộ nhà họ Cố cùng chung tay giúp đỡ cô lừa gạt người ngoài.

Hầu phủ hao tâm tổn sức làm vậy là vì mục đích gì? Hắn không tìm được lý do thích hợp, cũng không có cách nào đưa vấn đề này ra hỏi Cố đại tiểu thư ngây dại trước mặt.

Nhưng vẫn còn nhiều thời gian mà, bản án của Hoài Viễn hầu vẫn nằm trong tay hắn, hắn sẽ tìm cơ hội để tìm hiểu rõ mọi chuyện.

Ngụy Nguyên Kham đi xuống dưới núi, Cố Minh Châu đang nằm bẹp dưới đất lập tức đứng dậy đuổi theo.

Trên mặt Cố đại tiểu thư đầy nước mắt, trông rất yếu ớt, nhỏ bé, đáng thương.

Lúc này cô giống như một giọt sương đọng trên cọng cỏ, long lanh lóng lánh, bé nhỏ vô hại, nhưng chỉ cần ai lướt ngang qua là sẽ bị những giọt sương này âm thầm thấm ướt áo.

Ngụy Nguyên Kham không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.

Người đàn ông kia bước rất dài, Cố Minh Châu khó khăn lắm mới bám theo kịp, vốn cô tưởng rằng hắn không muốn lộ diện trước mặt người khác, chút nữa sẽ tăng tốc độ, biến mất không thấy đâu nữa, đến lúc đó là cô có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ người nhà tới tìm. Thế nhưng bước chân của hắn vẫn không hề đổi nhịp, khiến cô phải đuổi theo suốt cả chặng đường mà không tài nào đuổi kịp được, dường như hắn đang trêu đùa cô vậy.

Nếu như vì lý do này mà cô sinh lòng oán hận, vậy chắc chắn trên gương mặt sẽ để lộ manh mối, sau đó bị người đàn ông kia bắt được sơ hở. May mà cô sớm đã làm quen với thân phận của Cố Minh Châu, sao có thể dễ dàng bị vạch trần như vậy?

Một đứa trẻ đang sợ hãi không dám ở một mình, cho dù người đó có đáng ghét cũng nhất quyết phải bám sát theo sau.

Một người đi, một người đuổi theo.

Cô che giấu rất tốt, hắn cũng vô cùng kiên nhẫn.

Cố Minh Châu mượn cơ hội lau nước mắt lấy một viên mứt hoa quả ra đưa vào trong miệng, quả nhiên là rất khó để lừa gạt người đàn ông này, cũng may dù hắn nghi ngờ nhưng cũng không có chứng cứ xác thực.

Chiếc gương đồng trong tay cô là chiếc ở trong chùa Kim Tháp, lúc nào cô cũng nghịch ở trong tay, tấm gương phản chiếu ánh nắng mặt trời vào mắt tên hung đồ kia hoàn toàn là do trùng hợp. Về phần vì sao lại đẩy hắn thì đương nhiên là do cô nhìn thấy một người xa lạ bổ nhào về phía mình, cảm thấy hoảng sợ cho nên mới đưa tay ra chống cự.

Cho dù cô không thể giải thích ra như vậy nhưng sau khi trải qua một phen suy đoán của mọi người, sắp xếp lại toàn bộ những sự kiện đã xảy ra, người ở trong chùa nói cô cầm Chuẩn Đề bảo kính ở trong tay, Chuẩn Đề Quan Âm từ bi đã cứu mạng cô.

Một mình người đàn ông này nghi ngờ không thể thay đổi được kết quả, nhưng sau này khi gặp mặt hắn, cô nhất định phải cẩn thận hơn.

Chính vì cô lo lắng chuyện này vậy nên mới mượn cú ngã đó để dò xét sơ bộ người này.

Cô không thể không biết bất cứ tin tức gì đối với người có khả năng sẽ uy hiếp đến mình được.

Sau lớp áo choàng kia là một lớp áo bó sát người, mặc nhiều tầng áo giúp hắn chững chạc hơn, chín chắn hơn vài phần, chắc hẳn thường ngày hắn cũng rất chú ý tới những điểm này.

Tuổi tác không quá lớn đã mang theo phong thái uy nghiêm nhưng vẫn phải ăn mặc như vậy, chứng tỏ những việc hắn làm thường ngày vượt xa những gì một người ở độ tuổi của hắn có thể gánh vác được.

Tối thiểu bên hông cũng có hai thanh dao găm, sau lớp áo choàng có vật gì đó giống như tín phù, đáng tiếc ngón tay của cô chỉ “vô tình” lướt qua bên hông hắn ta, không thể kiểm chứng rõ ràng được.

Từ những chi tiết này, cô có thể phán đoán được một vài thông tin của người này. Khả năng cao hắn là người của quan phủ, hơn nữa còn có chức quan, mục đích tới đây là vì tên hung đồ kia.

Muốn xác thực lại những suy đoán này thì còn cần thêm thông tin.

Về phần bề ngoài của hắn thì cô vẫn chưa kịp nhìn kỹ, gương mặt là nơi mang tính lừa gạt lớn nhất, khi gặp mặt một người xa lạ, nơi gợi lên hứng thú của cô đầu tiên chính là thói quen, quần áo và những món đồ mang trên người, cuối cùng cô mới chú ý đến thần thái, vậy nên cô chỉ nhớ mang máng gương mặt của hắn.

Đôi mắt phượng lạnh như đầm băng khiến cô cảm thấy khá thân quen, có điều cả cuộc đời cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào lạnh lùng, xa cách như vậy.

Khi Cố Minh Châu đang suy nghĩ thì cô nhìn thấy có người ở cách đó không xa đang tìm kiếm, khi cô nhìn thấy rõ đối phương là Lâm phu nhân thì lập tức hét lớn: “Mẫu thân... Mẫu thân ơi... Con ở đây này!” Dường như cô đã quên mất người đàn ông kia rồi.

Người nhà tới thì đương nhiên người xa lạ sẽ bị ngó lơ rồi, dùng xong thì vứt bỏ luôn, biểu hiện như vậy mới phù hợp với thân phận của cô.

Lâm phu nhân tìm được con gái, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà vội vàng sải bước tới bên cạnh Cố Minh Châu, ôm cô vào trong lòng: “Châu Châu, con đi đâu vậy, sao con lại biến thành như thế này?”

Cố Minh Châu ôm cổ Lâm phu nhân, khóc lóc đáp: “Mẫu thân ơi, con không tìm thấy mẫu thân đâu, con không tìm thấy Bảo Đồng đâu cả...”

Lâm phu nhân nhẹ nhàng vuốt lưng cho Cố Minh Châu: “Châu Châu đừng sợ mà, có mẫu thân đây rồi, mẫu thân sẽ đưa con về nhà.”

Mãi sau Cố Minh Châu mới ngừng nức nở.

Cho dù Lâm phu nhân không muốn con gái đau lòng nhưng có vài lời không thể không hỏi được, rõ ràng là con gái bà đã phải trải qua khó khăn trắc trở vậy nên mới chật vật như vậy.

Lâm phu nhân căng thẳng quan sát xung quanh: “Châu Châu, sao con lại tới đây? Con có thấy ai không hả?” Lúc từ Pháp hội quay trở về, bà thấy Bảo Đồng mê man nằm trên giường, khó khăn lắm mới gọi Bảo Đồng tỉnh lại, hỏi rõ nguyên do của mọi chuyện.

Từ đó bà mới biết được có người đã bỏ thuốc vào trong trà bánh, Châu Châu không ở trong thiện phòng chứng tỏ là đã bị kẻ nào đưa đi rồi. Vừa nghĩ tới đây, bà đã sợ hãi vô cùng, toàn thân chảy mồ hôi lạnh, bà vội vàng ra lệnh cho người nhà đi tìm, cũng may đã tìm được Châu Châu.

Cố Minh Châu nghe Lâm phu nhân hỏi vậy dường như nhớ ra được chuyện gì đó, ngẩng đầu lên tìm kiếm xung quanh.

Tiếng chuông báo động vang lên trong lòng Lâm phu nhân, bà lập tức nhìn sang phía người quản gia đứng cạnh.

Quản gia hiểu ý, lập tức bảo vệ Lâm phu nhân và Cố Minh Châu vào giữa.

Người nhà họ Cố tìm kiếm khắp xung quanh nhưng không phát hiện ra tung tích của ai khác.

Lâm phu nhân lo lắng nhìn con gái: “Có ai đi theo con hả?”

Cố Minh Châu gật đầu.

Trái tim Lâm phu nhân như muốn xông vọt lên tận cổ vọng: “Vậy hắn có làm gì con không hả?”

Cố Minh Châu cẩn thận nhớ lại, sau đó đưa tay ra sờ lên vị trí bị dây thừng buộc ở bên eo: “Hắn... Hắn...” Nhưng cô không biết phải nói như thế nào, gương mặt nhỏ nhắn của cô cuống cuồng cả lên.

Đúng lúc này, Châu tam phu nhân và Châu Như Chương chạy tới, khi thấy Cố Minh Châu chật vật như vậy, trong lòng Châu Như Chương thấy rất vui vẻ, cuối cùng con ngốc này cũng đã chịu đau khổ, nỗi uất ức tích tụ trong lồng ngực cô ta nhiều ngày nay tiêu tan vài phần.

Châu Như Chương đứng quan sát hồi lâu, càng ngày càng vui vẻ hơn, cho dù Cố Minh Châu chưa nói rõ ra nhưng cô ta hiểu rằng con ngốc này đã bị ai đó sàm sỡ.

Nếu như tin Cố Minh Châu bị một tên hung đồ sàm sỡ truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị chê cười.

“Lâm phu nhân đừng hỏi gì nữa.” Châu Như Chương đi tới, nói nhỏ: “Ở đây đông người lắm, sợ rằng sẽ khiến thanh danh của Minh Châu muội muội vị vấy bẩn.”

Châu Như Chương vừa dứt lời thì cảm thấy phần eo bị siết chặt, không biết từ khi nào Cố Minh Châu đã rời khỏi vòng tay Lâm phu nhân, đi tới ôm eo cô ta.

Châu Như Chương đang định giãy ra thì đột nhiên hiểu được hành động này của Cố Minh Châu, cô ta vội vàng ngăn cản ma ma quản sự lại: “Không sao đâu, Minh Châu muội muội muốn biểu diễn lại những gì đã xảy ra cho mọi người xem thôi.”

Xem ra tất cả đều giống như cô ta nghĩ, không biết sau đó có chuyện gì xảy ra nữa.

Vừa nghĩ tới đây, Châu Như Chương không giãy giụa nữa, giương mắt lên chờ xem vẻ mặt đau khổ của Lâm phu nhân. Nhưng ngay sau đó Cố Minh Châu đột nhiên duỗi tay ra, đẩy mạnh lên người Châu Như Chương một cái, cô ta không hề đề phòng gì cả, hai chân lảo đảo, lập tức ngã nhào xuống đất.

Tất cả mọi người xung quanh đều im lặng.

Cú ngã này rất đau, cánh tay Châu Như Chương bị đập vào một hòn đá, đau nhức vô cùng, chỉ thiếu chút nữa là cô ta đã không nhịn được, bật khóc.

Con ngốc chết tiệt! Rõ ràng là Châu Như Chương đã chịu thiệt thòi nhưng hiện giờ cô ta lại không thể nổi giận, hai mắt cô ta đỏ bừng, cắn chặt bờ môi.

Quản gia nhà họ Châu hoàn hồn, đi tới đỡ Châu Như Chương dậy.

Lâm phu nhân vội vàng nhận lỗi: “Giờ phải làm như nào đây, khiến Châu nhị tiểu thư bị thương rồi.”

“Châu Châu, con...” Lâm phu nhân không nỡ trách móc nhưng cũng không thể không giả vờ tỏ thái độ được, vẻ mặt chờ xem trò cười của Châu nhị tiểu thư khi nãy khiến trong lòng bà cảm thấy không vui.

Châu tam phu nhân định lên tiếng nhưng không ngờ lại bị Bảo Đồng ở bên cạnh cắt ngang: “Tiểu thư muốn nói người đó đẩy ngã tiểu thư hả?”

Cố Minh Châu mừng rỡ nhìn Bảo Đồng, liên tục gật đầu.

Khi nãy người đó dùng dây thừng cuốn lấy eo cô, lại ném cô ngã xuống đất, người của nha môn chắc chắn sẽ hỏi những điều này, nếu đã vậy thì cô cũng không ngại mượn Châu Như Chương để nói rõ ra.

Châu Như Chương muốn xem trò vui thì phải trả giá cái gì chứ.

“Phu nhân, người nha môn tới rồi, nói là đã tìm được hung đồ ở dưới chân núi.”

Lâm phu nhân mừng rỡ, nói: “Chúng ta tới đó xem nào.”

Có nữ quyến mất tích trong chùa là một việc không thể coi thường được, nha môn và người nhà họ Cố chia nhau ra tìm kiếm, nhà họ Cố tìm được Cố đại tiểu thư ở trên núi, người nha môn phát hiện ra hung đồ ngã từ sườn núi xuống.

Trên người gã mặc tăng y, hình như là một sa di, chủ trì trong chùa đi tới nhận dạng, phát hiện ra đây không phải sư của chùa này.

“A di đà Phật.” Tăng nhân trong chùa đồng loạt lên tiếng.

Đám nữ quyến xì xào bán tán, cũng may có Bồ Tát phù hộ, không có chuyện lớn gì xảy ra.

Thông phán phủ Thái Nguyên vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy tên hung đồ bị thương nặng, đang hôn mê kia, y lập tức xin gặp mặt phu nhân của Hoài Viễn hầu: “Phu nhân, liệu ngài có thể mời đại tiểu thư tới để nhận dạng hay không?”

Cố đại tiểu thư đầu óc không được bình thường đương nhiên không thể nhận ra tên hung đồ kia được, chỉ có thể khoa tay múa chân lung tung, để mọi người hiểu được đại khái những chuyện đã xảy ra.

Quan trọng nhất chính là Cố Minh Châu thể hiện ra được hôm nay ở trên núi, cô gặp tổng cộng hai người, một người ngã từ trên sườn núi xuống, một người đã đi mất rồi.

Thông phán phủ Thái Nguyên sắp xếp lại toàn bộ mọi chuyện, viết thành khẩu cung, không ngừng nghỉ một giây nào, sau đó đi tới một căn nhà, cung kính giao vào trong tay Ngụy Nguyên Kham.

Chứng kiến Ngụy Nguyên Kham đọc xong toàn bộ khẩu cung, Thông phán phủ Thái Nguyên mới dè dặt lên tiếng: “Ngụy đại nhân, đại tiểu thư nhà Hoài Viễn hầu nói gặp phải một tên hung đồ khác, đó có phải là... ngài hay không?”

“Cạc...”

Hình như Thông phán phủ Thái Nguyên nghe thấy tiếng cười từ phía bên ngoài truyền vào.

Nhưng rất nhanh tiếng “cạc cạc cạc, cạc cạc cạc” lại vang lên, Thông phán phủ Thái Nguyên hiểu hóa ra không phải là có ai đang cười mà ở trong nơi Ngụy đại nhân ngủ có một con gà mái đang đẻ trứng.

“Đại nhân, chỗ này gần chợ quá, hay là sau này hạ quan tìm một chỗ khác cho ngài nhé.” Thông phán phủ Thái Nguyên chảy mồ hôi, nếu như để nhà họ Thôi và Hoàng hậu nương nương biết hắn tiếp đón Ngụy đại nhân sơ suất như vậy, chỉ e kết cục của y cũng không tốt đẹp gì.

Ngụy đại nhân là con em bên nhà ngoại được Hoàng thượng vô cùng tín nhiệm đó.

Ngụy Nguyên Kham nói với giọng điệu cứng nhắc: “Ngươi có biết gì về Cố đại tiểu thư hay không?”

Thông phán phủ Thái Nguyên lau mồ hôi trên trán: “Đần độn từ nhỏ.”

“Không sai đó chứ?” Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Ta tận mắt chứng kiến nàng ta đẩy tên hung đồ kia xuống dốc núi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện